Lúc này có hai mỹ nữ tới gần. trông người nào cũng vận y phục thanh lịch, cao sang dài các. không có khí chất lả lơi dâm đẳng như kỹ nữ chốn thanh lâu. Cả hai nàng quỳ xuống cạnh Dư Tắc Thành, một người đưa khăn nóng, một người đổi giày cho hắn.
Dư Tắc Thành không hề tỏ ra bối rối không yên. thản nhiên nhận lấy, hoàn toàn không nhìn tới Dung mạo xinh đẹp của các nàng. Không thể nhìn ra hắn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi.
Cảnh này lọt vào mắt Thạch Thiên Long và Lưu Hồ Từ. Thạch Thiên Long khẽ nhướng mày, quay đâu lại trừng mắt nhìn một tên thủ hạ. Theo sự điêu tra của thủ hạ y. Dư Tắc Thành bất quá chỉ là một thiếu niên bình thường, con nhà nghèo khó. Chỉ biết làm một món thang ngon, không biết vì sao vừa mất Bạch Hà Tích, trở thành hảo hữu.
Nhưng Dư Tắc Thành hiện tại lại không có chút khí chất Thiếu niên, mà hoàn toàn là một hào khách giang hồ vô cùng lão luyện.
Thạch Thiên Long tiến vào Thiên Nhã lâu. Dư Tắc Thành cùng dẫn theo bốn tên đệ tử tiến vào. Thạch Thiên Long nhìn nhìn Lâm Diệp Hồng, giọng nghi hoặc:
- Tàn Lang Lâm Diệp Hồng?
Lâm Diệp Hồng ôm quyển đáp:
- Tham kiến Long ca, cách biệt đã ba năm. phong thái huynh vẫn không thay đổi...
- Lúc trước nghe tin lão đệ gặp nạn. ta đau lòng hết sức. Sau nghe nói lão đệ báo được đại thù. thật sự thấy mừng cho lão đệ. Hiện tại lão đệ đang làm gì?
Lâm Diệp Hồng đáp:
- Hiện tại đệ là đệ tử của Hắc Hổ đường, đệ tử thủ hạ của Dư Chấp Sự đây.
Thạch Thiên Long lại nói:
- Mã Lão Hắc quả thật không biết trọng nhân tài. lòng dạ hẹp hòi. Lão đệ làm Đà chủ vẫn còn thừa sức, hay là...
Dư Tắc Thành bên cạnh lập tức lên tiếng nói:
- Đại ca. không nên như vậy! Vừa gặp mặt đã muốn lôi kéo thủ hạ của đệ sao?
Thạch Thiên Long trấn Tĩnh lại. bật cười ha hả:
- Thật là có lỗi. lão ca gặp lại hảo bằng hữu trước kia, có hơi quá đáng. Để lão ca chuộc lỗi với ngươi, mau. mang rượu và thức ăn ra Đây!
Lập tức lại một bàn rượu và thức ăn được mang lên. Lưu Hồ Tử không khỏi chau mày. vừa rồi đã ăn no, còn ăn được nữa sao?
Dư Tắc Thành lại cảm thấy không hề gì. cảm giác mới ăn no vừa rồi đã biến mất từ lúc nào không biết, bụng hắn đã bắt đầu cảm thấy đói. Chẳng lẽ Huyết Cương quyết này lại là Đại Đồ quyết (bụng to), khiến cho mình cảm thấy đói hoài?
Mọi người chia ngôi chủ khách ngồi xuống, lại nảy sinh một vấn đề. vốn số đệ tử mà Dư Tắc Thành mang theo không được phép ngồi cùng bàn, nhưng đo Lâm Diệp Hồng và Thạch Thiên Long quen biết từ trước, vốn trước kia Lâm Diệp Hồng đại danh vang đậy. mới được kéo tới bàn này.
Ba phụ tử Phó Cương bị xếp ngồi sang bàn khác, có những người khác bồi tiếp, bọn Lưu Hồ Tử cảm thấy rất bình thường, vốn trong mắt bọn họ. phụ tử Phó Cương không cùng đẳng cấp với Lâm Diệp Hồng.
Bất ngờ Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Phó thúc qua đây. ba người các vị cũng ngồi Đây đi!
Dư Tắc Thành vừa lên tiếng, lập tức mọi người ngẩn ra. Thật ra bàn này vẫn rộng, có thể ngôi được, nhưng ai cũng biết lát sau sẽ có mỹ nữ của Yên Chi lâu ra bồi rượu, vị trí còn thừa là chuẩn bị cho các nàng.
Lưu Hồ Tử nghĩ rằng Dư Tắc Thành không biết. bèn nói:
- Bàn bên kia cũng có đủ rượu và thức ăn. không khác bên này...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Bọn họ đều là đệ tử của ta, là huynh đệ của ta. Huynh đệ Hắc Hổ đường tình như thủ túc, không phân biệt ai cả.
Tuy rằng Dư Tắc Thành vừa cười vừa nói nhưng giọng điệu cương quyết rõ ràng. Lâm Diệp Hồng có thể ngồi ăn ở bàn này. vậy bọn Phó Cương cũng có thể. Dư Tắc Thành đối xử bình đẳng với bọn họ, cho dù trong mắt vài người, Lâm Diệp Hồng là Tàn Lang gì đó. nhưng trong mắt Dư Tắc Thành. y vẫn là đệ tử thủ hạ của mình.
Lập tức ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành liền thay đổi. Ánh mắt huynh đệ Phó Cường, Phó Thân lập tức sáng ngời, sự tôn trọng như vậy có thể khiến cho người đồng sinh, cộng tử.
Thạch Thiên Long cười nói:
- Được, được, mọi người cùng ngồi đi. Đệ đệ quả thật bất phàm, chẳng trách Bạch Đại ca nhìn trúng đệ. đối xử đệ tử thủ hạ như huynh đệ. quả thật là anh hùng xuất thiếu niên. Mau gọi các nàng Túy Vi. Mạn Xảo. Chi Hủy ra đây. bồi tiếp vị tiêu ca đẹp anh tuấn này!
Nghe thấy tên Túy Vi. Mạn Xảo. Chi Hủy. ánh mắt Lưu Hổ Tử lập tức rực sáng:
- Đây đều là các cô nương đứng đầu ở Yên Chi lâu. lão phu nương nhờ vinh quang của Tắc Thành, quả thật vô cùng vinh hạnh.
Không bao lâu sau. bên ngoài chợt vang lên tiếng nữ nhân nói cười ríu rít. Giọng các nàng thánh thót như giọng oanh vàng, ngọt ngào tới nổi khiến người nghe ngạt thở. Sau đó. từ bên ngoài bước vào mười mấy mỹ nhân, mỗi người một vẻ, có đoan trang thùỵ mị. có tinh tế khéo léo. có phóng khoáng hào sảng, có khép nép thẹn thùng, nhưng nhan sắc người nào cũng là hạng nhất.
Đám mỹ nhân này sau khi tiến vào bèn chúc câu vạn phúc:
- Ra mắt các vị Đại ca. nô gia đã tới.
Thạch Thiên Long nói:
- Được, được, mau mau ngồi xuống... Nhạc Lăng. Ngữ Điệp, đây là đệ đệ của ta, các nàng hãy tiếp đãi cho chu đáo.
Dứt lời. hai nữ nhân bèn tới cạnh Dư Tắc Thành, ngồi xuống hai bên trải phái, bầu bạn với hắn. Nhạc Lăng trông ngây thơ hiền thục, nước da trắng như tuyết, thân thể thơn nhỏ xinh xắn, giống như tiểu muội nhà bên. Ngữ Điệp đoan trang diễm lệ. toát ra khí chất như một vị tiêu thư khuê các trang dài, trầm ôn chính chắn, chăng khác Đại tỷ trong nhà.
Ngữ Điệp rót cho Dư Tắc Thành một chung đầy. sau đó nép sát vào người Dư Tắc Thành, lăng lặng không nói chi quan tâm phục vụ cho hắn. Mà Nhạc Lăng nói cười vui vẻ cùng hắn. giọng nói tiếng cười lộ rõ nét thanh xuân phơi phới.
Tiệc rượu vừa bắt đầu. Thạch Thiên Long nâng chén mời rượu, sau đó những người khác cũng làm theo. Mọi người chén thù chén tạc. chủ khách tỏ ra vui vẻ vô cùng.
Trong những người này. bọn Dư Tắc Thành vừa mới ăn xong, có thể nói rằng ai nấy đều no bụng. Mà bọn Thạch Thiên Long cùng vậy. chẳng qua mọi người mượn không khí tiệc rượu vui vẻ với nhau mà thôi.
Rượu được ba tuần. Thạch Thiên Long nói:
- Đệ đệ. không phải lúc nào ta cũng có mật tại Đây. nếu đệ có việc cứ tới tìm cháu đệ. Đây là hai đứa con trai ta lão Đại Thạch Phương Văn. Y là Tổng bộ đầu của Nha dịch huyện thành Sơn Trúc. Nếu không thấy y, đệ tìm lão Nhị của y là Thạch Phương Võ, y là Tổng quản Yên Chi lâu. Nếu như có việc mà không có ta ở đây, đệ cứ tìm bọn chúng, chúng sẽ tuyệt đối vâng lời đệ.
Hai thanh niên ngồi cạnh Thạch Thiên Long, nghe ỵ nói vậy không khỏi cúi đầu. Bọn họ đã hơn hai mươi tuổi đột nhiên phái gọi một Tiểu tử mới mười bốn tuổi là thúc thúc, quả thật khó bề mở miệng.
Thạch Thiên Long thấy vậy. đột ngột vỗ bàn quát lớn:
- Bọn nhãi này. các ngươi không muốn gọi ư? Đây là huynh đệ của ta, vậy chính là thúc của các ngươi, mau gọi thúc thúc cho ta!
Dư Tắc Thành vừa định lên tiếng nói Thạch Thiên Long đã khoát tay ngăn lại:
- Đệ đệ cứ ngồi yên cho ta. không phải chuyện của đệ. Bọn chúng như vậy. quả thật không coi kẻ làm cha như ta ra gì...
Thạch Thiên Long trợn trừng mắt. hai thanh niên sợ run lên. vội vàng đứng dậy cung kính thi lễ với Dư Tắc Thành:
- Điệt nhi ra mắt thúc thúc!
Hai thanh niên hơn hai mươi tuổi. không ngờ thi lễ với một Tiểu tử mới mười bốn tuổi, không cần phái nói cũng có thể biết trong lòng bọn họ có cảm giác gì.
Dư Tắc Thành ung Dung đứng dậy đáp lại:
- Hai vị đừng khách sáo. chúng ta mạnh ai nấy kết giao là được. Tắc Thành có đức gì mà nhận lễ của các vị...
Thạch Thiên Long bên cạnh kéo Dư Tắc Thành ngồi xuống:
- Đệ đệ ngồi xuống cho ta, hai người các ngươi nghe Đây. có lẽ các ngươi không phục trong lòng, nhưng ta không cần biết. Nhớ kỹ đây là thúc của các ngươi, dù còn ít tuổi nhưng cũng là thúc, ai chọc tới hắn chính là chọc tới ta, là tát vào mật phụ thân các ngươi, có nhớ chưa?
Mấy câu cuối. Thạch Thiên Long gần như rít qua kẽ răng, hai thanh niên vội vàng kêu
lên:
- Nhớ kỹ. hài nhi tuyệt đối sẽ không để phụ thân mất mặt!
Thạch Thiên Long mới khoát tay, chuyện này đã xong. Tiệc rượu này kéo dài một canh giờ mới kết thúc. Đây là vì Dư Tắc Thành còn công tác tiếp nhận địa bàn chưa xong, nên mới kết thúc sớm như vậy.
Thạch Thiên Long đích thân tiễn bọn Dư Tắc Thành ra khỏi Yên Chi lâu. dặn dò tối mai phái tới dự tiệc, không đi tuyệt đối không được.
Thạch Phương Văn nhìn theo bọn Dư Tắc Thành chậm rãi rời đi. sau đó mới nói:
- Phụ thân, một Tiểu tử như vậy. người phải đối đãi trịnh trọng tới mức này sao? Bất quá hắn chỉ là một tên trù sư nho nhỏ. một thằng lõi miệng còn hôi sữa. Tuy rằng Bạch Thiếu môn chủ có đặn dò. chỉ cần huynh đệ chúng con tiếp hắn là đủ.
Thạch Thiên Long hừ lạnh:
- Các con biết cái gì. nếu Tiểu tử này không có giá trị lợi dụng. Bạch Hà Tích sao chịu đối xử như vậy với hắn. sao chịu đứng ra nói giúp hắn như vậy? Nghe nói vừa rồi ở phân đà Sơn Hổ. hắn đã xuất ra Hỏa Diễm Thuật, nhất định là do Bạch Hà Tích truyền thụ. Lần này Bạch Hà Tích trở về đã có tin truyền ra. rằng đã được thu vào làm đệ tử nội môn Thủy Vân tông.
- Đến khi Bạch Hà Tích ngồi vững vị trí. Trúc Cơ thành công, nói cách khác, tương lai hắn cũng chính là đệ tử của Bạch Hà Tích, sẽ tiến vào nội môn Thủy Vân tông. Có thể nhận một người tu tiên như vậy làm thúc, các con còn không hài lòng sao?