Ngày hôm sau Dư Tắc Thành trờ về trụ sở. lại đem hỏa phù để lại chỗ cũ hấp thu ánh mặt trời, bổ sung năng lượng, lần sau cũng chi có thê dùng bảy lần ngọn lửa tấn công. Bảo bối này càng dùng càng ít đi, xem ra mình phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện, nếu không bảo bối này tổn hại, vậy mình có thể trở thành hô không răng. Cũng không biết hiện tại Bạch Đại ca ra sao rồi có thực hiện được nguyện vọng của mình không?
Sau đó Dư Tắc Thành tuần tra quanh chợ một vòng, thì ra chợ nàv chủ yếu là tiến hành trao đổi hàng hóa quý hiếm. Vô số thương đội xuất nhập Thập Vạn Đại Sơn, thường xuyên có người tìm được một ít khoáng thạch kỳ dị. hoặc là dược liệu quý hiếm, hoặc là những bảo vật không biết tên. Mấy thứ này giữ lại cũng vô dụng, bọn họ nóng lòng bán đi, vậy sẽ đến chợ giao dịch. Đây là nguyên nhân mà chợ này tồn tại.
Từ khi Dư Tắc Thành tiếp thu địa bàn. vẫn chưa có một mối mua bán nào. căn bản chưa có người nào tới đây giao dịch. Bởi vì nơi này giao dịch phải nộp một phần mười thuế, tất cả thương nhân muốn giao dịch hàng hóa quý hiếm đều mang theo hàng hóa đi tới chợ dạo một vòng, sau đó ra bên ngoài chợ chờ đợi. Không lâu sau trong chợ sẽ có người đi ra ngoài thương thảo cùng y, như vậy hoàn toàn tránh được Mãnh Hổ bang thu thuế.
Dư Tắc Thành bắt đẩu tiến hành cải cách việc thu thuế, hễ là khách nhân đến chợ giao dịch, đểu có thể tự mình bỏ ra hai mươi đồng mua một quẩy hàng triển lãm hàng hóa của mình. Chi cần kim ngạch giao dịch từ tám trăm lượng bạc trớ xuống, vậy sẽ không cần nộp bất cứ phí dụng gì khác.
Nếu kim ngạch giao dịch vượt qua tám trăm lượng bạc. như vậy sẽ thu một phần mười phí bảo kê, đồng thời bảo đảm vấn đề an toàn của hai bên mua bán trong phạm vi thế lực của Mãnh Hổ đường.
Tiến hành cải cách như vậy, thông cáo vừa dán lên. ngay tức khắc có vô số người chen chúc đến xem, lập tức chợ trở nên phồn vinh. Hai mươi đồng phí thuê coi như hợp lý, giá này hết sức bình thường, đối với những người này không đáng kể chút nào.
Dư Tắc Thành mở ra ba trăm quầy hàng trong chợ. bắt đầu còn rất vắng vẻ, sau đó dần dần mỗi ngày có thể cho thuê quầy hàng đạt tới bảy phần mười trở lên. Cứ như vậy tích tiểu thành đại, như vậy một ngày thu vào gần bốn lượng bạc, một tháng cũng có hơn một trăm lượng. Nếu về sau chợ này khuếch trương lên. con số thu vào sẽ không thể nào tính nổi, vẫn tốt hơn là không thu vào được một đồng nào.
Dư Tắc Thành phái tới tám tên đệ tử trông coi chợ này. giao cho Đồng Lôi điều hành. Sau đó khi về đến nhà, đột nhiên Dư Tắc Thành phát hiện phòng mình được thu dọn sạch sẽ.
Có một tiểu nữ tử đang bận rộn lau dọn khắp nơi.
Nữ tử nàv cũng không lớn lắm, chi mới mười ba, mười bốn tuổi. Vóc người không cao nhưng mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn. giống như nữ tử nhà bên. có hương vị vô cùng tươi mát. Nữ tử vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức ngưng tay lau dọn, cúi đầu thành thành thật thật đứng sang bên.
Mã Thiên Vũ thấy Dư Tắc Thành trở về, vội vàng chạv tới báo cáo:
- Lão Đại. nàng là Tam muội của Lưu Tiểu Quang, bởi vì cảm tạ lão Đại tha cho ca ca nàng một mạng, cho nên tự nguvện tới đây làm tỳ nữ cho lão Đại. Đây là khế ước bán mình của nàng, lão Đại. thuộc hạ thấv chúng ta đây đều là nam nhân, tay chân thô kệch vụng về cũng không thể hầu hạ ngài chu đáo. vì thế mới thu nhận nàng. Ngài xem dung mạo nàng xinh đẹp thanh tú. là một mĩ nhân tương lai. nuôi lớn đến trưởng thành vừa lúc có thể sưởi ấm giường cho ngài. Nếu để cho người khác chiếm tiện nghi, chẳng bằng để cho lão Đại hướng dụng.
Nói xong Mã Thiên Vũ đưa qua một khế ước bán mình, Dư Tắc Thành nhận lấy mở ra xem, quá nhiên là khế ước bán mình của nữ tử này. Dư Tắc Thành chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu rõ nguyên nhân, mình đuổi gia đình Lưu Tiểu Quang rời khỏi, nhà bọn họ chạy ra ngoại ô huyện thành Sơn Trúc đương nhiên khó có thể tìm kế sinh nhai, vì thế nghĩ ra biện pháp như vậy. đưa tới một nữ tử làm tỳ nữ của mình, như vậy mình sẽ không đuổi gia đình bọn họ rời đi. Hơn nữa có nữ tử này ở bên cạnh mình, nguyên nhân Lưu Tiểu Quang thụ hình mà không chết cũng sẽ được giải khai, nếu có người muốn ức hiếp gia đình y cũng sẽ phái nghĩ tới nữ tử bên cạnh mình mà cân nhắc thiệt hơn.
Dư Tắc Thành tav cầm khế ước, hỏi:
- Nàng tên là gì?
Nữ từ thấp giọng nói:
- Tiểu nữ tên gọi Thi Vận, năm nay mười ba tuổi.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Nàng ngẩng đầu lên xem nào.
Nữ tử chậm rãi ngẩng đẩu. Dư Tắc Thành vừa thấy phát hiện quả nhiên là một mỹ nhân tương lai, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có một phong thái độc đáo. Một nữ tử như vậy sinh ra trong gia đình nghèo khó. tất sẽ khiến cho vô số người ngấp nghé, xem ra Lưu gia cũng biết mình không bảo vệ được nữ tử này, cho nên chẳng bằng đưa đến chỗ mình để đổi lấy sự bảo vệ an toàn cho nàng.
Kỳ quái là không ngờ Dư Tắc Thành lại có hảo cảm với nàng, hảo cảm này không phải là hảo cám giữa nam nữ với nhau, cũng không phải cảm giác yêu thích. Mà giống như cảm giác của hắn với Ngữ Điệp. Nhạc Lăng, giống như cảm giác của hắn với Hứa tiêu nha đầu. tựa như thân thể của nàng có thứ gì đó phát ra một loại linh lực hấp dẫn mình vậy. Thật sự là kỳ quái...
Cảm giác này còn ai nữa... đúng rồi, Bạch Đại ca cũng có mùi hương này. Gượm đã... Hứa tiểu nha đầu được tiên nhân thu làm đệ tử. Bạch Đại ca cũng đi tu tiên, chẳng lẽ mùi hương này chính là mùi hương của Linh Căn? Chăng lẽ này tiểu nha đầu cũng là người có được Linh Căn... Chắc chắn là như vậy, khó trách nàng lại xinh đẹp thoát tục như vậy.
Dư Tắc Thành ung dung thản nhiên nói:
- Được rồi ta thu nhận nàng, nhưng ta phải nói trước với nàng, từ nay về sau nàng sẽ là nữ nhân của ta. dựa theo khế ước ta có thể đánh nàng, bán nàng, có thể bắt nàng sinh con cho ta, thậm chí giết nàng. Ta cho nàng một cơ hội đổi ý. nàng phải suy nghĩ cho thật kỹ!
Nữ tử khẽ cắn môi. nói:
- Tiểu nữ bằng lòng, chỉ cần ngài không đuổi gia đình chúng ta rời khỏi nơi này là được.
Dư Tắc Thành nói:
- Được, hy vọng nàng không giống ca ca nàng, dễ dàng hối hận như vậy.
Nói xong thu hồi khế ước. tiện tay xuất ra hai mươi lượng bạc, nói:
- Cái này cho nàng, nàng cầm về cho gia đình mình đi. Tuy rằng nàng tự nguvện, nhưng ta không thể thu nhận nàng suông như vậy. số tiền này xem như tiền bán mình của nàng, mỗi tháng ta sẽ cho nàng hai lượng bạc tiền tiêu hàng tháng. Mỗi ngày nàng dọn phòng cho ta, làm những công việc sạch sẽ. Không cần ở lại nơi này. mỗi ngàv nàng có thể về nhà. trù phòng có thức ăn thừa, nàng có thể mang về cho thân nhân của mình. Đúng rồi, gian phòng trong kia là phòng luyện công của ta, không có việc gì không được đi bừa bãi.
Nói xong, Dư Tắc Thành đi về phía phòng luyện công, không nhìn nữ tử này một lần nào nữa. Dư Tắc Thành đưa ra điều kiện vô cùng rộng rãi, nữ tử bình thường ờ Thang quốc cũng chi có giá mười lượng bạc, cao hơn cả mấy quốc gia xung quanh gặp phải họa trời, thậm chí chỉ cần ba lượng bạc đã có thể mua được một nữ tử. Dư Tắc Thành làm như vậy chỉ là thu phục lòng người, cũng vì muốn tạo dựng trong lòng tiểu nữ tử này hình ảnh một cao thủ hiền hòa.
Trở lại phòng luyện công, phòng luyện công này vừa mới được xây dựng hôm nay, là do bọn Cao Phong vì muốn bảo vệ an toàn trong khi Dư Tắc Thành tu luyện, cho nên cố ý xây nên.
Dư Tắc Thành ngồi xuống, chậm rãi cảm thụ chân nguyên huvết năng trong cơ thể. chỉ chốc lát chợt lắc đầu. Hắn phát hiện ra luồng nguyên khí do vị tiên nhân kia lưu lại trong cơ thể mình bắt đầu sụp đồ. Từ khi hắn tụ lực giết chết Ma Lễ Thanh, huyết năng của hắn tựa như đã được thức tỉnh, tốc độ vận chuyển nhanh hơn ba phẩn, nhung dường như luồng nguyên khí này phát sinh phản ứng bài xích với huyết năng của hắn, xem ra chỉ có thể dùng thêm một lẩn nữa. sau đó nó sẽ biến mất hoàn toàn.
Lúc này nhất định phải phát huy đến trình độ tốt nhất, đạt tới hiệu quả tốt nhất, cho nên Dư Tắc Thành quyết định bế quan, tiến hành tu luyện chăm chỉ. nhưng trước đó cần làm một chuyện cần thiết, đó chính là uống thang.
Khi tập kích Thủ Noãn bang, Dư Tắc Thành lấy được một gốc nhân sâm ngàn năm, lần này bế quan, hắn muốn mượn công hiệu của nhân sâm để gia tăng tốc độ tu luyện của mình.
Nhân sâm có thể ăn trực tiếp, nhưng như vậy sẽ không phát huy ra hết dược hiệu, vì thế Dư Tắc Thành bắt đầu sở trường trước kia của mình, chính là nấu thang. Hắn bắt đẩu lấy gốc nhân sâm cắt ra một phẩn tư. tiến hành nấu thang.
Lần nấu thang này, lúc nào Dư Tắc Thành cũng sử dụng huyết năng để đun nồi thang, sau khi nấu hết sáu canh giờ, rốt cục hắn cũng nấu ra được một nồi thang nhân sâm.
Nói là nồi, chẳng qua chi là một chén. Dư Tắc Thành há miệng uống cạn chén thang này. lập tức trong bụng nảy sinh cảm giác nóng như lửa đốt. Sau đó Dư Tắc Thành ngồi trên bồ đoàn bắt đầu vận công, bắt đầu lần biến hóa thứ ba của Luyện Huyết Đoán Thể.