Đáng tiếc chín loại cơ quan này, trước tu luyện cái này, sau tu luyện cái kia đều có pháp quyết của riêng chúng. Quvển thượng của Huvết Cương quyết chỉ cung cấp phập môn tế luyện ba loại cơ quan, còn lại chỉ có đạt tới Trúc Cơ kỳ. tu luyện quyển trung mới có thể có được. Nghĩ đến chín loại tiên cốt có thể lựa chọn, khiến Dư Tắc Thành khó có thể lựa chọn vô cùng. Rốt cuộc mình nên lựa chọn cái nào đây?
Lúc này đã giữa trưa, Phó Cường bên cạnh chợt nói:
- Lão Đại. cũng đã trưa rồi hay là đến nhà ta dùng bữa đi, Lâm Diệp Hồng cũng đang ở nhà ta cách đây không xa lắm, chỉ vài bước là tới, vừa khéo mọi người tụ tập một phen.
Dư Tắc Thành nghe vậy gật gật đầu. gọi đệ đệ muội muội của mình cùng đi tới nhà Phó Cường.
Nhà Phó Cường là một tứ hợp viện biệt lập, Lâm Diệp Hồng cũng ở trong này. Sau khi người nhà y chết thảm, y không lập gia đình khác, vẫn lẻ loi một mình, Phó Cường thấy y lạc lõng cô đơn, bèn gọi ỵ đến cùng ăn cơm.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành đến. tất cả mọi người rất vui mừng, lại cố ý dọn thêm vài món thức ăn. Trong đó có một nữ tử diễm lệ tỏ ra tất bật. thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn Phó Cường âu yếm vô cùng.
Sau khi Phó Cường giới thiệu. Dư Tắc Thành mới biết đây là thê tử sắp xuất giá của Phó Cường, hỷ sự sẽ được tổ chức trong năm nay. Dư Tắc Thành lập tức chúc mừng, lấy ra trong ngực áo một trong bảy món châu báu khi trước để dành lại, làm lễ gặp mặt.
Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong mọi người rảnh rỗi. Phó Cương và Lâm Diệp Hồng rủ nhau so tài một phen, rèn luvện thân thủ, hai người bắt đẩu luyện võ ngay tại hậu viện. Dư Tắc Thành dẫn theo đệ đệ muội muội quan chiến.
Nhìn hai người bọn họ quyền qua cước lại. Dư Tắc Thành thử thần thức của mình một chút, lập tức đưa hết thảy động tác của hai người vào trong cảm ứng của mình.
Cước này của Phó Cương vẫn còn kém sức một chút, nếu như cao thêm hai phân, chiêu tiếp theo của Lâm Diệp Hồng sẽ bị bẽ gãy. Kiếm Lâm Diệp Hồng đâm ra nếu lệch về bên phải thêm một tấc. đã có thể đâm vào khe hở trong thiết trảo Phó Cường. Hai cao thủ trước kia trong mắt Dư Tắc Thành, hiện tại dưới thần thức của hắn lập tức lộ ra sơ hở chồng chất, trong vô tình Dư Tắc Thành đã trưởng thành đến mức có thể đối kháng cùng Phó Cường. Lâm Diệp Hồng.
Đây là ích lợi đạt được nhờ tu luyện, tuy rằng năm lần biến hóa họp nhất, hoàn thành tu luyện, cũng không cảm thấy khác nhiều so với trước kia. nhưng trong vô tình lại khiến cho Dư Tắc Thành chậm rãi trưởng thành. Hon nữa trong thời gian qua Dư Tắc Thành dốc lòng nghiên cứu bí tịch đao pháp, kiếm pháp cơ bản, đã không còn là thiếu niên không biết chút gì như trước kia.
Sau khi Ma Lễ Thanh ám sát hắn, hắn bèn mang Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao ra tiến hành học tập. Tuy nhiên hắn không có chuyên tâm tu luyện, chỉ chọn ra trong đó một tuyệt chiêu Ngũ Hồ Phác Thực, bắt đầu tiến hành khổ luyện.
Chiêu này xuất ra. sẽ phóng xuất chân khí hình thành năm đạo đao khí hình hổ, công kích kẻ thù. Dư Tắc Thành dựa vào huyết năng thúc đẩy chiêu này. lập tức một đao có thể biến hóa sinh ra năm con huyết hổ, đao khí có thể tấn công đối phương trong vòng một trượng, hình thành thế công mãnh liệt. Đáng tiếc hiện tại tu vi hắn vẫn không đủ. không thể tùy ý phóng xuất chân khí sát thương kẻ thù như cao thủ đạt tới cảnh giới Thai Tức.
Sắc trời đã tối. Dư Tắc Thành dẫn theo đệ đệ muội muội trở về nhà, lại bắt đẩu đóng cửa tu luyện. Chín loại lựa chọn khiến hắn khó xử. trái tim gia tăng sinh mạng lực, hai thận gia tăng động lực, hai mắt gia tăng thị giác, răng gia tăng lực sát thương, móng tay gia tăng sức chiến đấu. xương ống chân gia tăng tốc độ di chuyển, xương vai gia tăng lực cảm ngộ pháp thuật; xương cổ tay gia tăng sự khéo léo của đôi tay. đầu gia tăng tốc độ thi pháp. Rốt cuộc mình nên lựa chọn cái nào cho tốt?
Lần đầu tiên cường hóa cơ quan, phải lựa chọn một cơ quan có tác dụng thật lớn, có ích thật nhiều, như vậy mới có thể thu được ích lợi lớn nhất, bởi vậy cũng chỉ có trái tim, hai thận, hai mắt là phù họp yêu câu. Rốt cuộc nên chọn nơi nào đây? Dư Tắc Thành cắn răng một cái. nếu trái tim xếp hàng đệ nhất, vậy luyện nó đi, tuy rằng hai thận có thể gia tăng các loại động lực. nhưng vẫn không quan trọng bằng tim, đâu tiên phải giữ được mạng đã, mới có thể có được hết thảy.
Ý niệm vừa động, lập tức tia cường lực kia chậm rãi chảy qua trái tim, chậm rãi chiếm cứ vùng tim, bắt đầu quá trình cường hóa. Du Tắc Thành khổ tâm tu luyện. ở nhà năm ngày liên tục. tu luyện, uống thang tẩm bổ, tu luyện, cứ như vậy tiến hành tuần tự. Nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra, quá trình cường hóa cơ quan này quá chậm. Dựa theo tiến độ hiện tại. mười lăm năm sau mói có thể cường hóa hoàn thành, đó là nhờ có tác dụng phụ trợ của thang đại bổ mới có được tốc độ như vậv.
Làm sao để tăng nhanh tốc độ? Nếu như còn luồng nguyên khí kia thì tốt rồi, hoặc là có thêm một gốc nhân sâm ngàn năm. vậy tốc độ tuyệt đổi sẽ nhanh hơn.
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành lấy vàng lá ra. đến các dược điếm trong thành Lâm Hải để tìm xem có nhân sâm ngàn năm hay không. Không ngờ vòng vo qua mấy nhà, đừng nói nhân sâm ngàn năm, dù là trăm năm trở lên cũng không có được mấy gốc. hơn nữa giá cả đắt đến mức kinh người, lập tức Dư Tắc Thành phải gạt bó ý nghĩ này.
Nhìn thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành tỏ ra buồn bực không vui. Phó Cường đi theo hộ vệ hắn bèn nói:
- Lão Đại, có chuvện gì mà buồn như vậy. ngày mai đă là ngày Rằm tháng Giêng, lễ hội Nguyên Tiêu hẳn nên vui lên mới phải.
Ngày mai đã là ngày Rằm, mình sẽ đến Dư gia nhận tổ quy tông... Đúng rồi, mình hẳn nên chuẩn bị một món lễ vật, mua món nào quý báu nhất, để cho những thân nhân quyền thế kia thấy rằng mình có không ít tiền.
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành đi tới Ngọc Tiêu lâu ở phá Nam thành, nơi đó chuyên buôn bán các vật dụng bằng ngọc do Nguyên châu sản xuất, thứ nào thứ nấy đêu vô giá. Phải mua một món quý nhất để cho bọn họ thấy rằng không có bọn họ trợ giúp, mình cũng có thể sống tốt.
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành rảo bước nhanh hơn, đi tới cửa Ngọc Tiêu lâu. tiến vào trong đó. Trong Ngọc Tiêu lâu tầng thứ nhất bày đầy ngọc khí, đủ các kiểu dáng toát ra hào quang độc đáo. Dư Tắc Thành bắt đẩu ngắm nghía, lựa chọn thứ mà mình thích.
Bên cạnh có nhân viên cửa hàng giới thiệu, loại ngọc thạch này có xuất xứ ở nơi nào, đeo trên người có ích lợi gì. giá cả bao nhiêu, thái độ phục vụ rất là chu đáo. khiên Dư Tắc Thành gật đầu không ngừng. Mải mê chọn lựa. bất giác Dư Tắc Thành đi tới một góc khuất trong đại sảnh, phía sau một cây cột to tướng.
Đúng lúc này, ngoài đại môn có khách nhân bước vào. Ngọc Tiêu lâu có người chuyên môn đợi phục vụ khách, nhìn thấy y tiến vào. vội vàng tiến tới nghênh đón. nói:
- Nhị gia ngài cũng tới rồi...
Người nọ thấp giọng hồi đáp:
- Hàng hóa tới rồi sao?
Dư Tắc Thành lập tức nhận ra người nàv là ai, chính là Đàm Nhị Lang. Tuy rằng Dư Tắc Thành hiện tại đang đứng trong góc đại sảnh, nhưng giữa hai người ngăn cách bởi cây cột to trong sảnh, cho nên không ai nhìn thấy ai. Hơn nữa Đàm Nhị Lang còn sử dụng thuật dịch dung, cải biến giọng nói, nhưng Dư Tắc Thành vẫn có thể nhận ra y có thể nghe thấy đối thoại của bọn họ. Đây là tác dụng của thần thức, trong vòng ba trượng, không có sự vật gì có thể thoát khỏi thần thức Dư Tắc Thành cảm ứng.
Giọng Đàm Nhị Lang tỏ ra trách cứ:
- Lưu chưởng quỹ. ngươi hại chết ta rồi, năm trước nói đã có hàng hóa. vì sao mãi đến bây giờ mới tới?
Lưu chường quy nói:
- Ta đây cũng không dễ dàng gì, vất vả vô cùng mới tìm được mười ba viên.
Đàm Nhị Lang vừa nghe tỏ ra nóng nảy, nói:
- Không phải nói mười lăm viên sao? ta đã mang vàng tới, vì sao lại thiếu hai viên?
Lưu chưởng quỹ thở dài một tiếng, nói:
- Bị người ta cướp mất đành chịu vậy. chúng ta lên lầu rồi hãy nói...
Lúc này hai người đã đi lên lầu hai, vượt ra khỏi phạm vi thần thức của Dư Tắc Thành, lập tức không nghe được gì nữa. Dư Tắc Thành cười ha hả. tiện tay mua một chiếc ngọc bội, trả ba lượng bạc. sau đó đi ra khỏi Ngọc Tiêu lâu.
Đàm Nhị Lang rốt cuộc muốn làm gì mà phải dịch dung chạy tới đây, che giấu tai mắt mọi người, hơn nữa còn đi một mình tới đây... một mình... một mình... Y chỉ có một mình...
Dư Tắc Thành lập tức xoay chuvển ý niệm trong đầu nhanh như chóp, nhanh chóng rời khỏi Ngọc Tiêu lâu. đi vào một góc tối, Phó Cường, Phó Thẩn lập tức theo tói.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta vừa thấy Đàm Nhị Lang trong Ngọc Tiêu lân, dường như chỉ có một mình y.
Hắn vừa thốt ra lời này. lập tức ánh mắt hai người rực sáng, không ngờ Đàm Nhị Lang dám đi một mình như vậy, Phó Cường lặp tức nói:
- Đại ca. cơ hội này thật là khó được...
Dư Tắc Thành lành lạnh nói:
- Huynh đệ trong bang đấu nhau, ba đao sáu lỗ.
Phó Thần vừa nghe không khỏi thân thể run lên. tính tình y vốn thành thật, vội hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Phó Cường nói tiếp:
Y cũng không xem chúng ta như huynh đệ. tương lai giữa chúng ta với y nhất định sẽ có xung đột. đây là số mệnh của Hắc đạo bang phái. Trời giá rét lạnh lẽo. trên đường không người, chỉ có ngươi biết ta biết. Đại ca có làm hay không?