- Các ngươi phải giúp đỡ lời con này. nhớ kỳ từ nay về sau không ai được ức hiếp tiểu Dư tử. ta đã hứa với người khác, nhớ kỹ!
Đàm Nhị Lang lập tức đáp:
- Biết rồi Vân thúc, người nói như vậy là đủ.
Mấy tên Chấp Sự xung quanh cùng lên tiếng, ai nấy thi nhau nịnh hót Thạch Thiên Vân. Thạch Thiên Vân tỏ ra hết sức hài lòng, vốn y cai quản thủ hạ cùng chỉ mắt nhắm mắt mở. có thể nói là vô cùng lòng lẻo.
Đàm Nhị Lang nháy mắt. lập tức Hồ Khải bên cạnh nói:
- Vân thúc, vừa rồi Thất di thái Tiêu Hồng tỷ có phái người tới tìm thúc...
Vừa nghe tới Tiêu Hồng, lập tức nét mặt Thạch Thiên Vân hơi đổi:
- Tiểu Dư tử. lát nữa Lưu Sư gia sẽ đưa ngươi tới phố Ngọc Kiều tiến hành tiếp quản ta có việc đi trước một chút. Đám người này cỏ ai đám ức hiếp ngươi, cứ việc tới tìm ta. ta sẽ trút giận cho.
Dứt lời. Thạch Thiên Vân rời tiệc tiến vào nội viện, những người khác vẫn còn tiếp tục uống rượu tìm vui. Không ai để ý tới Dư Tắc Thành, mà hắn cũng không nói gì. cứ chăm chú ăn, vừa lén lút quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Từ sau giấc mộng đêm qua, Dư Tắc Thành cảm thấy rất rõ ràng, mình trở nên nhạy cảm hơn trước kia rất nhiều, lực quan sát tăng lên không ít. Chẳng lẽ đây là ích lợi do huyết năng thôn tính thần thức khác mang lại? Nhưng hắn chi đọc qua có một lần...
Mọi người vẫn ăn uống. Đàm Nhị Lang lại nháy mắt. Hồ KHải bèn đứng đậy:
- Tiêu lão đệ ngươi vừa mới tới Đây. ca ca mời. uống cùng ca ca một ly có được chăng?
Dư Tắc Thành buông bát xuống, biết đã tới lúc rồi. bèn đáp:
- Được chứ. cảm tạ ca ca mời rượu, chúng ta cùng uống một phen nào.
Giọng điệu hắn không hề tỏ ra khiếp sợ. cùng Hồ KHải chạm cốc. nốc một hơi cạn sạch.
Dư Tắc Thành xuất thân là trù sư. tuyệt đối không sợ uống rượu.
Hồ Khải mời hắn xong, vài tên Chấp Sự khác cũng tới mời. Dư Tắc Thành không sợ sệt. uống một hơi cạn sạch không từ chối một ai. lập tức mọi người nhìn hẳn với ánh mắt khác trước.
Lúc Dư Tắc Thành ăn cơm uống rượu, dần dần phát hiện ra. biết được nguyên nhân vì sao mình đói khát. Bất kê hắn ãn nhiều hay ít. chỉ cần vận chuyên Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết, huyết năng chuyển hóa trong cơ thể, lập tức tiêu hóa hết thức ăn. phân giải toàn bộ, cấp tốc biến thành huyết năng. Sau này bao gồm cà uống rượu, cho nên dù hắn uống nhiều cũng không có cảm giác say.
Uống được một hồi. mọi người phát hiện ra, Sở trường của tên Tiểu Dư tử này là uống rượu rất khá. Đàm Nhị Lang đảo mất vài vòng, vỗ tay một cái. lập tức có người mang tới một đống dụng cụ làm bếp đặt xuống:
- Tiểu Dư tử. nghe nói lão đệ xuất thân là trù sư. nấu thang rất ngon. Chúng ta ngưỡng mộ đại danh đã lâu. mọi người đang uống hứng chí. lão đệ hãy trổ tài một phen, cho chúng ta uống thử thang do chính tay lão đệ nấu....
Vừa nói. trên người Đàm Nhị Lang vừa toát ra một luồng sát khí. y muốn dùng khí thế của mình áp chế Dư Tắc Thành. Y cho rằng Dư Tắc Thành chỉ là một thẳng lỏi con. chưa lập được chút công lao nào. Chỉ nhờ vào quan hệ mà tới đây làm Chấp Sự. chiếm lấy địa bàn nơi Đây. Đàm Nhị Lang rất giận, lúc này muốn ép Dư Tắc Thành nấu thang, làm mất mặt hắn. khiến cho hắn từ đây về sau mất hết quyển lực. coi như chỉ có thể làm bù nhìn.
Sát khí của Đàm Nhị Lang xông thẳng về phía Dư Tắc Thành. y cho rằng Dư Tắc Thành bất quá chi mới mười bốn tuổi chưa có kinh nghiệm chiến đấu với người khác, thậm chí rất có thể còn chưa thấy qua người chết, cùng lắm thì hắn chỉ có thể giết gà giết heo khi làm trù sư.
Dư Tắc Thành bị sát khí chấn nhiếp, muốn cử động cũng không được. Nhưng chi trong thoáng chốc, huyết năng trong cơ thể hắn bị sát khí tấn công, lập tức sôi sục. đem lại cho Dư Tắc Thành một luồng sức mạnh hết sức hùng hậu. lập tức phá tan sát khí áp chế của Đàm Nhị Lang.
Dư Tắc Thành kín đáo lấy hỏa phù trong ống tay áo. đứng lên bước hai bước về phía đống dụng cụ làm bếp. che khuất tâm nhìn của mọi người. Sau đó hắn vận nội công vào hỏa phù. phóng ra một ngọn lửa về phía đống dụng cụ làm bếp.
Lúc này Dư Tắc Thành còn cách đống dụng cụ làm bếp chừng mười mấy bước, ngọn lửa chợt lóe. số dụng cụ này lập tức bốc cháy bừng bừng.
Dư Tắc Thành vẫn duy trì nội công trong hỏa phù. mãi đến khi nội công hết sạch, lúc này mới ngừng vận chuyển. Ngọn lửa bắt đầu hạ xuống, rốt cục tắt đi. nhưng đống dụng cụ kia đã biến dạng hoàn toàn, thậm chí có thứ còn chảy thành sắt lòng.
Dư Tắc Thành trở lại chỗ ngồi, sau đó mới nói:
- Thật là xấu hổ. số dụng cụ này không đủ chất lượng, không ngờ nhất thời sơ ý làm cho chúng bị hủy đi. vài hôm sau ta sẽ mời mọi người uống thang vậy.
Dứt lời. hắn tự rót cho mình một chén rượu, tự uống cạn. sau đó lại bắt đầu ăn như điên cuồng, hoàn toàn không đê ý tới những người khác.
Chiêu thức ấy lập tức làm cho mọi người khiếp sợ. bọn họ nhìn nhau, không ai nói được nên lời. vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Rất lâu sau. Đàm Nhị Lang mới chậm rãi nói:
- Pháp thuật tiên gia?
Dư Tắc Thành cũng không đáp lời y, chỉ cắm đầu ân lấy ăn để. Lúc này đã không còn ai đám coi thường Dư Tắc Thành, một đạo liệt hỏa như vậy không ai có thể ngăn cản được, ánh mắt mọi người nhìn Dư Tắc Thành lúc này tràn đầy kinh sợ ngạc nhiên.
Sau một lúc, Sư gia Lưu Hồ Tử mới nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. hay. phân đà Sơn Hổ chúng ta lại có thêm một con mãnh hổ!
Sau đó. lão bắt đầu vỗ tay. giúp cho những người khác hạ dài. Mọi người cũng vỗ tay theo. Dư Tắc Thành ngừng ăn, lên tiếng nói:
- Tắc Thành vừa xuất đạo. nếu phạm lỗi gì với các vị tiền bối xin cứ nói thẳng ra. Tắc Thành nhất định sẽ sửa. sau này còn nhờ vả các vị rất nhiều!
Dứt lời. hắn bèn đứng dậy thi lễ. chuyện này coi như kết thúc, mọi người lại khôi phục lại như trước, không ai còn đám coi thường Dư Tắc Thành.
Bữa tiệc này thèm một lúc nữa là kết thúc, chi trong thoáng chốc, bọn Đàm Nhị Lang lập tức rời khỏi, những tên Chấp Sự khác cũng lục tục rời đi, Lưu Sư gia bèn dẫn Dư Tắc Thành vào trong thành.
Đi ra tới cửa. rất nhiều người ở ngoài nhìn vào. chứng kiến Cảnh tượng vừa rồi Dư Tắc Thành biểu diễn, không ai có thể ngờ rằng thiếu niên nho nhỏ này lại biết phép thuật tiên gia.
Bốn tên đệ tử thủ hạ của Dư Tắc Thành cùng chờ bên ngoài, sắc mặt huynh đệ Phó Cường đỏ bừng. Thấy lão Đại của mình biết tiên thuật, tỏ ra kích động vô cùng, dần dần tiếp nhận vị Chấp Sự nhỏ tuổi Dư Tắc Thành này.
Lâm Diệp Hồng tò mò nhìn Dư Tắc Thành. nhưng không tỏ ra kích động như những người khác. Có thể thấy. trước kia y đã từng thấy qua phép thuật tiên gia như vậy.
Thấy Lâm Diệp Hồng. Lưu Sư gia sửng sốt hỏi:
- Xin hỏi vị huynh đệ này, phái chăng có danh xưng là Tàn Lang, Lâm Diệp Hồng Lâm đại hiệp?
Lâm Diệp Hồng ôm quyển đáp:
- Tàn Lang năm xưa đã chết, hiện tại chỉ còn lại Lâm Diệp Hồng, đệ tử của Hắc Hổ đường.
Dứt lời V liền đi theo sau Dư Tắc Thành, giống như những đệ tử khác. Lưu Sư gia thấy vậy bèn quay đầu nhìn Dư Tắc Thành, giống như muốn đánh giá hắn lần nữa.
Lưu Sư gia dẫn theo Dư Tắc Thành tiến vào trong huyện thành SơnTrúc.đi về trung tâm huyện thành phồn hoa. vừa đi vừa nói:
- Huyện thành Sơn Trúc chúng ta có mười bảy con phố. bảy cái chợ lớn. dựa theo quy củ trong bang chia ra chúi nơi địa bàn. Trong đó. phố Ngọc Kiều phân cho ngươi có thể nói là phồn hoa nhất, nhưng cũng là phiền phúc nhất.
Huyện thành Sơn Trúc bổn phía là núi vây quanh, phong cảnh tuyệt đẹp. Chính giữa huyện thành là một chiếc cầu đá. phía dưới có một dòng sông nhỏ. trong suốt thấy đáy. chi sâu có một thước. Con sông này chảy ngang toàn thành, từ dãy núi cao ớ phía Đông chảy xuống, xuyên ngang thành, sau đó biến mất ớ vùng rừng núi trùng điệp mặt Tây.
Lưu Sư gia dẫn theo Dư Tắc Thành đi trên cầu. giới thiệu:
- Sông này tên là sông Ngọc Khê. chảy xuyên qua thành, nghe nói là mạch đất của cả huyện thành Sơn Trúc, không ai được phép giặt y phục, ném rác, bởi hay bắt cá dưới sông, vi phạm nhất định sẽ bị phạt một số tiền lớn. thậm chí bị đuôi khỏi huyện thành Sơn Trúc.
- Cầu này chính là Ngọc Kiều, qua cầu là phố Ngọc Kiều, lấy sông Ngọc Khê làm ranh
giới, ba dãy phố phía Nam là địa bàn của ngươi. Địa bàn này bắt đầu từ phía Bắc sông Ngọc Khê. Nam chạy tới phố cô Làng, phía Tây thẳng tới Tử Trúc Lâm ở ngoài thành, phía Đông tới bên cạnh chợ ngựa. Ngoại trừ địa bàn phố Ngọc Kiều bên trong thành. còn có ba thôn trấn ở ngoài thành là Mã gia trại Lý gia và Triệu gia trang, cũng thuộc phạm vi ngươi cai quản.
- Trên địa bàn này có một cái chợ tự do. chủ yếu trao đổi hay đấu giá những hàng hóa quý hiếm của Thập Vạn Đại Sơn. Có mười ba gian tửu điếm, ba mươi bốn cửa hàng, bảy gian lừ điếm, hai quán cơm. một tiệm quan tài. Yên Chi lâu lớn nhắt toàn thành cũng nằm trên địa bàn này chính vì có sự tồn tại của Yên Chi lâu. cho nên địa bàn này mới trở nên phồn hoa nhất, mà cũng là phiền phúc nhất.
Dư Tắc Thành nghe tới đây bèn lấy ra năm lượng bạc:
- Xin Lưu gia nói cần thận một chút. Tắc Thành vừa mới xuất đạo. phái nhờ Lưu gia chi