Trăm con Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt cổ kia lập tức vọt tới trước mặt ba người, bắt đầu cắn đốt bọn chúng, nhưng khắp nơi đều có Kim Cương Tráo bảo vệ, cũng không thể đả thương được ba người.
Mắt trái của Lục Thủ Chân Quân chợt lóe quang mang, lập tức có sáu con Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt cổ nháy mắt nổ tung giữa không trung. Sau đó một đạo hồng quang từ giữa đám đông cổ trùng toát ra bay qua lại không ngớt. Điểm hồng quang nàv chính là phi kiếm Tử Giao Liệt Diễm kiếm tam giai của y, cổ trùng dưới kiếm quang của y lập tức nổ tung từng con một.
Lục Thủ Chân Quân nói:
- Huynh đệ cốt Luân, quả thật ta đã coi thường các ngươi. Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt Cổ nàv tuy rằng còn chưa đạt tới mức độ Ngũ Lao Thất Thương, nhưng nếu ta không sử dụng kiếm bạo công kích, ắt không thể nào chém giết được chúng. Đây có lẽ là tâm huyết do Cốt Luân gia các ngươi nuôi dưỡng ba trăm năm qua, Tiên Tổ Độc Trùng của các ngươi đã bị thu hút. Cốt Luân trùng thuật không thể thi triển tuyệt thuật sau đó. Ngoại trừ thứ này ra, các ngươi còn có thủ đoạn gì cứ việc mang ra hết đi thôi!
Cốt Luân Vọng Thiên quát lớn:
- Làm sao ngươi biết được trùng thuật của cốt Luân gia chúng ta?
Lục Thủ Chân Quân không trả lời, chỉ lo ngự kiếm phá trùng. Lúc này số cổ trùng trên không chỉ còn lại một nửa nhưng Dư Tắc Thành chú ý tới Kim Cương Tráo do Bích Nhãn Kim Cương điều khiển, bị cổ trùng đốt cũng đã tiêu tan một tầng. Hơn nữa Lục Tặc vây quanh bọn họ bắt đầu tiến về phía trước.
Lục Tặc đã không còn là hình người, lúc này bọn chúng đã hóa thành các loại hình ảnh ma đầu đẫm máu. Chúng giương nanh múa vuốt, tuy rằng phát ra thanh âm không lớn nhưng vẫn đang không ngừng về phía trước, ép về phía Ninh Hồn Hương đang cháy rất nhanh.
Tuy rằng đấu pháp của chúng dường như rất ung dung thản nhiên, nói nói cười cười, thật ra đã tới lúc sống chết ngay trước mắt. Bích Nhãn Kim Cương đang ngưng tụ lực phòng ngự, Lục Thủ Chân Quân đang liều mạng giết cổ trùng, Phệ Hồn Chân Quân thì đang dốc hết toàn lực thúc giục Lục Tặc Hóa Thân Phiên.
Bên này cốt Luân Vọng Thiên còn đang hô to gọi nhỏ nhưng Du Tắc Thành nhìn thấy ở phía sau lão không ngờ xuất hiện một xúc tu chậm rãi dài ra, xúc tu này sinh ra ba chiếc gai
xương. Mà cốt Luân Vọng Nguyệt có vẻ như đang nghi ngơi, thật ra lão đang lặng lẽ niệm chú. Ba chiếc gai xương này dưới chú ngữ của lão chậm rãi biến hóa, nhắm ba người đối diện, tích tụ lực lượng.
Lục Thủ Chân Quân lại đánh ra một kiếm, đánh nổ tung sáu con cổ trùng. Đúng vào lúc này, Cốt Luân Vọng Nguyệt rống to một tiếng:
-Phá!
Ba chiếc gai xương nháy mắt bay ra nhanh như điện chớp bay về phía ba người đối diện, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt ba người.
Cốt Luân Tề Văn ở phía sau nãy giờ vẫn không lên tiếng, chợt hét lớn một tiếng:
- Trúng rồi, thật tốt quá, trúng cốt Luân Thứ, bọn chúng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Cốt Luân Vọng Nguyệt lắc đầu, nói:
- Đại ca, hóa thân đi thôi.
Nghe vậy, cốt Luân Vọng Thiên không chút do dự nhanh chóng xé đi pháp bào trên người, lập tức để lộ ra thân thể. Chỉ thấy trên người lão đầy các loại trùng văn, những trùng văn này chậm rãi mở ra hóa thành vố số hang trùng. Sau đó từ trong những hang trùng này vươn ra vô số xúc tu, cốt Luân Vọng Thiên chậm rãi biến thân, lão hóa thành một con cổ trùng thật lớn.
Cốt Luân Tề Văn kinh ngạc nói:
- Cha? Cha! Hóa thân ư ? Thúc thúc, một khi hóa thân rất có thể rốt cục sẽ không biến thân trở lại được, sau khi hóa thân chỉ còn lại ba năm thọ mệnh, thật sự cần phải hóa thân sao?
Lúc này đối diện truyền đến tiếng cười của Lục Thủ Chân Quân:
- Cốt Luân gia các ngươi lấy cốt Luân làm tên làm sao chúng ta lại không đề phòng tuyệt kỹ Cốt Luân Thứ của các ngươi chứ? Đừng quên cốt Luân Thứ của các ngươi chính là biến hóa từ Phi Thứ thuật của Càn Ma Linh Tôn giáo mà ra. Đối với người khác có lẽ rất khó phòng ngự, đối với ta, các ngươi chỉ cần hó hé một chút, ta đã thứa biết các ngươi muốn giở trò gì, chỉ là trò trẻ!
Thúc phụ của Lục Thủ Chân Quân chính là Chưởng giáo Linh Tôn của Càn Ma Linh Tôn giáo. Nhờ vào quan hệ này tự nhiên y biết được mật pháp trong phái. Pháp thuật của cốt Luân gia học từ Càn Ma Linh Tôn giáo, mặc dù có chút cải biến, nhưng vạn pháp không rời khỏi tông này, cho nên mới bị Lục Thủ Chân Quân hiểu được mà phá giải.
Nhìn sang chỉ thấy ba chiếc gai xương kia lúc này đang lơ lửng trước mặt ba người, bị Lục Thủ Chán Quân thi pháp khống chế, không thể tiến thêm về phía trước một bước nào nữa.
Bích Nhãn Kim Cương bên cạnh nói:
- Tật xấu nói nhiều của lão Nhị ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không phải như thế Thổ Thương Vân làm sao có thể chạy trốn? Mau thanh lý đám cổ trùng kia đi!
Lục Thủ Chân Quân vô cùng tôn trọng Đại ca mình, không dám tranh luận nhiều lời, lại khu động phi kiếm, lập tức từng con Tứ Lao Lục Thương Đồng Hạt cổ trên không bị đánh chết.
Dư Tắc Thành vẫn chưa ra tay, nếu là trước kia có lẽ hắn sẽ ra tay tương trợ. Nhưng thái độ của huynh đệ cốt Luân khi lấy được Âm DươngNgọc khiến Dư Tắc Thành cảm thấy lạnh toát trong lòng, cho nên vẫn chưa hề ra tay.
Bên kia bốn cự trùng đại chiến Kim Cương, hai bên đại chiến liên rục, ánh sáng của Kim Cương Xử biến thành vị Kim Cương cũng trở nên ảm đạm, dần dần không duy trì được hình thái. Sau đó một tiếng nổ mạnh vang lên, Kim Cương hao hết sạch pháp lực hoàn toàn hóa thành hư vô. Nhưng trong khoảnh khắc nó biến mất một con cự trùng lại bị tiêu diệt, chỉ còn lại ba con cự trùng.
Đồng thời Phệ Hồn Chân Quân đối điện hô:
- Thành rồi, các ngươi nạp mạng đi thôi!
Ninh Hồn Hương đang cháy lập tức ngọn lửa giảm xuống mạnh, nháy mắt hầu như không còn. Mất đi sự bảo vệ của Ninh Hồn Hương, Lục Tặc ma đầu đột phá được kết giới phòng ngự chỉ trong nháy mắt, lập tức vọt tới trước mặt bọn Dư Tắc Thành.
Vào khoảnh khắc này, cốt Luân Vọng Nguyệt lấy Âm Dương Ngọc trong túi càn khôn ra ném sang cho Dư Tắc Thành, sau đó tóm lấy cốt Luân Tề Văn, ngồi lên người ca ca lão. Trong nháy mắt cốt Luân Vọng Thiên biến thành nhân trùng phóng lên cao, vào thời điểm Lục Tặc đột phá kết giới cùa Ninh Hồn Hương, bọn họ cũng đột phá kết giới do Lục Tặc Hóa Thân Phiên bày ra trong sơn cốc, chạy trốn thật nhanh về phương xa.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, Kim Cương bên kia vừa biến mất, độc trùng tử vong, bên này Lục Tặc đột phá kết giới Ninh Hồn Hương, đồng thời nháy mắt huynh đệ cốt Luân ném Âm Dương Ngọc ra, xoay người chạy trốn, dường như đã tập luvện từ trước, hết thảy đều hoàn thành trong nháy mắt.
Bên kia Tam Hùng cũng ngản ngơ. Bích Nhãn Kim Cương quát lớn:
- Đừng cho bọn chúng chạy thoát!
Nói xong pháp khí đài sen mang theo lão bay lên trời, đuổi theo huynh đệ cốt Luân. Lục Thủ Chân Quân chém giết con trùng cổ cuối cùng xong, cũng ngự kiếm bay lên, kêu lớn:
- Tam muội giải quyết hậu quả cho tốt, thu hồi bảo ngọc, muốn chạy đâu có dễ dàng như vậy, trốn đi đâu?
Tôc độ ngự kiếm của Lục Thủ Chân Quân rất nhanh, nháy mắt vượt qua lão Đại Bích Nhãn Kim Cương đuổi theo cốt thị huynh đệ. Trong nháy mắt chỉ còn lại có Dư Tắc Thành và Phệ Hồn Chân Quân cùng với ba con cự trùng ở lại nơi này.
Dư Tắc Thành cầm trong tay Âm Dương Ngọc, không khỏi thầm hận trong lòng, cốt thị huynh đệ này thật sự là tai vạ đến nơi mạnh ai nấy chạy, bọn lão chạy trốn cũng coi như bình thường, nhưng trước khi đi còn ném ngọc cho mình, thật ra là muốn giá họa Giang Đông, hãm hại mình, muốn dùng mình thu hút cầm chân đối phương.
Lúc này kết giới của Ninh Hồn Hương biến mất, Lục Tặc vọt tới, Phệ Hồn Chân Quân đối diện căn bản không xem Dư Tắc Thành ra gì. Chỉ trong nháy mắt nàng điều động ba tên ma đẩu nhắm ba cự trùng còn lại đánh tới, ba ma đầu kia tấn công Dư Tắc Thành, làm như vậy đối với nàng mà nói là đã rất xem trọng Dư Tắc Thành.
Ma đầu được lệnh chia ra, lập tức đám ma đầu này kháng cự mệnh lệnh này. Chúng biết đại địch ngay trước mắt, tín hiệu kháng cự của chúng truyền vào đầu Phệ Hồn Chân Quân. Phệ Hồn Chân Quân do dự nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nghĩ rằng ma đầu muốn cắn nuốt huyết nhục của người tu tiên trẻ tuổi này cho nên mới kháng lại mệnh lệnh của mình. Nàng lại một lần nữa tăng cường mệnh lệnh của mình, chia ma đầu ra, cũng là sai lẩm cuối cùng trong kiếp này của nàng.
Ba tên ma đầu bị phân ra nháy mắt đánh trúng cự trùng, lập tức cự trùng bắt đầu liều mạng run rẩy định phân giải thành cổ trùng loại nhỏ chạy trốn. Nhưng bị ma đầu bao vây xung quanh, bắt đầu cắn nuốt hồn phách huyết nhục đám cổ trùng. Đây là thuộc tính tiên thiên tương khắc, đám cổ trùng này có cấp bậc thấp, bị đám ma đầu vốn tương khắc này vây
chặt. Số phận của chúng chỉ có thể là bị cắn nuốt.
Bên kia ba tên ma đầu còn lại cũng không đánh về phía Dư Tắc Thành, mà là đánh về nơi ẩn thân của Chư Kiền Hồn Si Thú. Mà Chư Kiền Hồn Si Thú dưới mệnh lệnh của Dư Tắc Thành, cũng tấn công về phía ba tên ma đầu, lập tức bốn luồng mây mù hồn phách giằng co với nhau.
Dư Tắc Thành cũng không nhàn rỗi, hai tay hắn thả ra Huyền Hồn Ti, nhảy dựng lên thừa lúc chúng mải mê chiến đấu dùng Huyền Hồn Ti dài chừng một thước đánh trúng hai ma đầu.
Lập tức này hai ma đầu phát ra tiếng khóc thét, nháy mắt bị Huyền Hồn Ti hấp thu. Chúng ra sức giãy dụa nhưng vẫn không tránh khỏi vận rủi.