Dư Tắc Thành vung tay lên, Tử Mặc Giao lập tức biến mất, thí luyện tràng hồi phục như cũ, tất cả dung nham hóa thành hư vô. Một cỗ thần thức truyền vào đầu Dư Tắc Thành, đây là phân tích tổng kết của thí luyện tràng về Tử Mặc Giao.
Tất cả các số liệu về lực trảo, lực tấn công, lực lượng ngọn lửa màu đen, phạm vi công kích... của bản thân Tử Mặc Giao rót vào đầu Dư Tắc Thành, hắn có thể hiểu rõ Tử Mặc Giao như lòng bàn tay.
Mặc Viêm Tử Hòa Luyện Tâm Cương vừa rồi, mỗi ngày Tử Mặc Giao chỉ có thể bắn ra bốn lần, thật ra chính là bốn luồng lửa đen phía dưới tứ trảo của nó. Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục mỗi ngày chỉ có thể phun ra một lần, hôm sau phun ra, phạm vi công kích sẽ bị giảm một nửa, ba ngày sau mới có thể khôi phục bình thường.
Nhưng Dư Tắc Thành không lấy đó làm buồn, bởi vì hắn rống lên một tiếng, lập tức trên không xuất hiện mười một con Tử Mặc Giao. Mỗi con Tử Mặc Giao như vậy dài chừng ba trượng, bay múa uốn lượn theo gió. Có bọn chúng Dư Tấc Thành dám khiêu chiến bất kỳ người tu tiên Luyện Khí kỳ nào.
Nếu như là lúc trước, có lẽ Dư Tắc Thành dám khiêu chiến hết thảy đệ tử Trúc Cơ kỳ nhưng sau khi nhìn thấy thần uy kiếm thuật của Dạ Hàn, Nhất Trúc, hắn không dám nghĩ tới chuyện này nữa. Phải biết rằng Hiên Viên kiếm phái chỉ là một trong những thượng môn, ngang hàng với nó còn tới một trăm lẻ bảy phái khác. Thiên hạ bao la có biết bao nhiêu chuyện lạ, cao nhân vô số, dù là Dư Tắc Thành có ba mươi sáu con Tử Mặc Giao, đối mặt với Nhất Trúc Đại ca cũng chỉ có thể chống được thời gian tàn một nén nhang. Sau đó hết tám phần là Nhất Trúc Đại ca sẽ phân giải Tử Mặc Giao lấy long cân, còn cảm tạ mình đã đưa tới nhiều bảo vật như vậy.
Nhìn đám Tử Mặc Giao này Dư Tắc Thành cười to ba tiếng, hô: “Thu!”. Lập tức đám Tử Mặc Giao bay vào cơ thể Dư Tắc Thành. Chúng vừa vào trong các huyệt đạo lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy chấn động toàn thân, Huyết Cương chân nguyên lực bị kích thích, tăng vọt một hơi gấp hai lần lúc ấy mới chịu ngừng lại.
Dư Tắc Thành hấp thu Huyết Cương chân nguyên lực, khí nạp Đan Điền, toàn thân kêu lên răng rắc, khớp xương nổ tanh tách. Lúc này hắn đang lặng lẽ tính toán, chỉ cần giải khai thêm năm huyệt đạo, hắn có thể đạt tới cảnh giới Thai Tức trung cấp. Bây giờ phải xem tốc độ hắn bắt Quỷ Vương thế nào, nếu như hết thảy thuận lợi chỉ cần bốn tháng sau là có thể thăng cấp.
Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức hành động, Dư Tắc Thành lập tức bay ra đình viện tìm Tam sư huynh báo cáo. Dè đâu Tam sư huynh đã bế quan, ước chừng bảy ngày sau mới có thể xuất quan.
Dư Tắc Thành đành phải tìm tới vị Tứ sư huynh vĩnh viễn ngồi dưới gốc bồ đào không nhúc nhích, bẩm báo cụ thể tỉ mĩ mọi chuyện.
Tứ sư huynh Tinh Thần vĩnh viễn giữ vẻ ngoài bất động, y dặn dò Dư Tắc Thành nên sử dụng loại phù chú nào để phong ấn, chuẩn bị loại pháp khí gì để bắt quỷ. Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, bất chợt trên Hiên Viên kiếm phong vang lên chín tiếng chuông cảnh báo rất lớn.
Nghe chín tiếng chuông này, lập tức khuôn mặt vĩnh viễn không biến sắc của Tinh Thần trở nên vặn vẹo, dường như y đang tiếc hận, cũng dường như đang vui sướng, lại như đang phẫn nộ, đang thất vọng.
Chuỗi tiếng chuông này vừa vang lên, trên không bắt đầu xuất hiện nhiều đạo kiếm quang. Kiếm quang to lớn như cầu vồng là của Nguyên Anh Chân Quân, phi hành nhanh như điện là Kim Đan Chân Nhân. Những đạo kiếm quang này tụ hợp trên không, cứ sáu đạo hợp lại thành một kiếm trận. Sau đó liền phá không bay lên, vọt vào Thanh Minh, nháy mắt độn đi
xa.
Những kiếm trận như vậy bay lên không không ngớt, liên tục mười hai cái, sau đó không trung mới trở nên yên tĩnh lại.
Tinh Thần sư huynh chợt nói:
- Năm Nguyên Anh Chân Quân, sáu mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, hẳn đã đủ rồi. Đáng tiếc... đáng tiếc...
Y nhìn thấy Dư Tắc Thành hoang mang ngơ ngác, bèn nói:
- Sư đệ ngươi còn nhớ tam đại môn quy chăng?
Dư Tắc Thành lập tức nghiêm trang đáp:
- Thứ nhất, phàm là đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta, ngoại trừ trên Phản Đạo đài, không được tranh đấu ở bất cứ nơi nào khác, không được vung kiếm chỉ đồng môn.
- Thứ hai, phàm là môn phái tu tiên nào trong thiên hạ dám lấy hai chữ Hiên Viên làm tên, phải chém giết sạch sẽ, gà chó bất lưu.
- Thứ ba, phàm là đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông xuất hiện, tất cả đệ tử Hiên Viên phái gác tất cả ân oán sang bên, dốc hết toàn lực tiêu diệt bọn chúng, không chết không thôi.
Tinh Thần gật gật đầu:
- Tiếng chuông cảnh báo vừa rồi chính là báo hiệu đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông hiện thân. Thật ra Kiếm Lão Nhãn không phải chỉ lưu lại năm phái, mà là sáu phái.
Lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi:
- Không có khả năng, chưởng môn nói rằng chỉ có năm...
Tinh Thần nói tiếp:
- Thật ra là sáu phái. Lúc Kiếm Lão Nhân phi thăng, vì cả đời ông sát sinh quá nhiều, ngay cả Tiên Nhân Tu La từ Tiên Giới hạ phàm cũng bị ông giết chết ba người. Nên lúc ông phi thăng, thiên kiếp giáng lâm. Vực Ngoại Thiên Ma, Liên Đồng Tâm Ma, Lục Dục ma đầu... vạn ma quy tụ lại muốn dùng ma kiếp diệt ông.
- Kết quả Kiếm Lão Nhân chỉ chém ra một cái, toàn bộ vạn ma bị chém sạch, sau đó ông vượt qua thiên kiếp phi thăng Tiên Giới. Nhưng tâm ma bị ông chém vỡ cũng chính là tâm niệm bản nguyên của ông, cũng kế thừa tinh thần Kiếm Đạo bất khuất của ông cho nên không biến mất ngược lại biến thành Tâm Ma Tàn Anh, sau này bị trưởng lão Tâm Ma tông phát hiện.
- Vị trưởng lão Tâm Ma tông này mượn Tâm Ma Tàn Ảnh tập được Tâm Kiếm thuật. Thiện Kiếm thuật, Ngộ Kiếm thuật, một thân ma khí tiêu tan, ba đao xuyên vào cơ thể phá môn, phản bội Ma tông, sáng chế ra Tâm Kiếm Thiền tông. Đây chính là kẻ tử địch không đội trời chung của Hiên Viên kiếm phái, Liệt Thiên kiếm phái, Vạn Kiếm Ma tông, Hỗn Nguyên kiếm phái, Ma Kiếm Yêu tông. Thứ mà tổ sư khởi thủy Kiếm Lão Nhân để lại cho chúng ta, không ngờ bị hạng tiểu nhân như vậy cướp đi. Liệt tổ liệt tông ở trên, đây là nỗi nhục lớn nhất của năm môn phái chúng ta.
- Tuy rằng năm môn phái chúng ta chia làm chính tà, không ai coi ai ra gì, chiến đấu với nhau không ngừng. Nhưng chỉ cần đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông xuất hiện, lập tức năm phái hợp nhất, chính tà liên thủ, tất cả tập trung toàn bộ cao thủ tinh nhuệ tiêu diệt đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, không chết không ngừng.
- Sư đệ hãy nhớ kỹ, cho dù kẻ thù giết cha trước mắt nhưng đối mặt với Tâm Kiếm Thiền tông đệ cũng không được báo thù, thậm chí phải liên thủ với y để chống lại đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông.
- Cho dù đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông là thân nhân bằng hữu của đệ, đệ cũng phải vung kiếm chém giết. Cho nên môn quy bắt buộc tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái phải gác bỏ tất cả ân oán, dốc hết toàn lực tiêu diệt bọn chúng, không chết không thôi.
- Bất quá đệ cũng đừng nghĩ chuyện này đơn giản. Tâm Kiếm Thiền tông từ xưa đến nay đều lưu truyền theo hình thức một thầy một trò, bình thường không thấy tung tích của họ nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện, ắt phải là nhân vật nổi tiếng cao cường, vang danh thiên hạ.
- Tâm Kiếm Thiền tông giết mãi không tuyệt, trong mười vạn ba ngàn năm qua, bọn chúng xuất hiện tổng cộng mười một lần, toàn là cố ý hiện thân, mượn kiếm thuật của năm phái chúng ta thí luyện tinh thần và thể xác. Trong đó có ba lần chúng ta giết được một người, người còn sống sót thuận lợi phi thăng Tiên Giới. Sáu lần thầy trò chết hết, còn lại hai lần là cao thủ năm phái chúng ta bị tiêu diệt toàn quân, chỉ còn đường lui về sơn môn tu dưỡng lại, trơ mắt mà nhìn bọn chúng phi thăng Tiên Giới.
- Những Kim Đan Chân Nhân may mắn còn sống sót sau những lần đại chiến như vậy, rất nhanh sẽ ngộ đạo hóa anh, bằng không, năm phái chúng ta đã sớm bị cừu gia xóa sổ. Nếu không có hai lần đại kiếp nạn ấy, các cao thủ tiền bối hầu như không còn ai, xuất hiện hai lần đứt quãng, thất truyền vô số kiếm pháp, hết tám phần thế giới Thương Khung này đã là vật trong tay năm đại kiếm phái chúng ta. Còn nguyên nhân vì sao Tâm Kiếm Thiền tông giết mãi mà không tuyệt, đến nay vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
- Đệ hãy xem bảy mươi hai người vừa ra đi, nếu quả thật gặp phải đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, số còn có thể sống trở về cũng không tới hai, ba thành. Bọn họ đi là để dò đường, nếu thật sự phát hiện đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, cao thủ Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ toàn phái sẽ xuất động, năm phái liên thủ lại lúc ấy mới có được chút phần thắng.
- Người sống sót sau trận chiến này nếu là Kim Đan Chân Nhân ắt sẽ thăng cấp Nguyên Anh, Nguyên Anh ắt thăng Phản Hư. Phản Hư nhất định trở thành Tiên Nhân. Môn phái chúng ta có vài vị tổ sư nhờ trận chiến như vậy ngộ đạo thành tiên. Nghe nói Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương chính là sau khi đánh chết đệ tử Tâm Kiêm Thiền tông, mới bắt đầu có được năng lực thông thiên triệt địa.
- Vì sao lại như vậy? Bởi vì trong tay Tâm Kiếm Thiền tông có được Tâm Ma Tàn Ảnh của Kiếm Lão Nhân. Vật ấy ghi lại mười bảy bộ kiếm thuật cả đời Kiếm Lão Nhân. Phái ta có được Cưu Kiếm Thuật. Liệt Thiên kiếm phái có được Kiếm Khí thuật; Hỗn Nguyên kiếm phái có được Kiếm Linh thuật. Vạn Kiếm Ma tông có Ngự Kiếm thuật. Ma Kiếm Yêu tông được Luyện Kiếm thuật. Nghe nói đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông bất quá chỉ được ba loại Tâm Kiêm thuật: Thiện Kiếm thuật, Ngộ Kiếm thuật.
Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Những môn kiếm thuật ấy lợi hại lắm ư?
Tinh Thần thờ ơ đáp:
- Có thể nói được bất kỳ một môn kiếm thuật nào cũng có thể khai tông lập phái, hưng thịnh vạn năm. Tổ sư khai phái của Tinh Vân Kiếm tông là nhờ một lần nhân duyên xảo hợp, trên đường tình cờ gặp được năm phái đang đại chiến Tâm Kiếm Thiền tông, được Tinh Kiếm thuật, mới sáng lập ra Tinh Vân Kiếm tông. Nhưng bọn họ không thừa nhận chuyện này, mà năm phái chúng ta cũng không thừa nhận. Cho nên Tâm Ma Tàn Ảnh còn có tên là Thăng Tiên Kiếm Điển, được xưng là một trong mười đại thần công tiên quyết mật điển của Tu Tiên Giới.
- Năm phái chúng ta danh chính ngôn thuận bất quá mỗi phái chỉ có được một bộ kiếm thuật: Tâm Kiếm Thiền tông của chúng lại có được ba bộ kiếm thuật. Tuy rằng bọn chúng không ngộ được những bộ kiếm thuật khác nhưng không có nghĩa là người khác cũng không ngộ được. Nghe nói chỉ cần đánh chết đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông có được Tâm Ma Tàn Ảnh, Tâm Ma Tàn Ảnh sẽ rời khỏi thi thê y, tự động bay đi, tất cả những người có mặt tại đó sẽ nhận được một hay một vài loại kiếm thuật. Tinh Vân Kiếm tông, Sát Ma tông, Minh Vương Thần Ma tông thật ra là được một bộ kiếm thuật theo cách đó, mới có thể khai tông lập phái.
- Có thể nói chỉ cần được một bộ kiếm thuật trong đó là có thể tung hoành thế giới Thương Khung, truyền thừa vạn năm. Được ba bộ là có thể phi thăng Tiên Giới, đệ có động lòng không?
- Cho nên mỗi lần Tâm Kiếm Thiền tông xuất hiện đều khiến xảy ra một trường gió tanh mưa máu. Ngoại trừ năm đại kiếm phái còn có vô số cường giả chen chúc tới, tranh cướp Tâm Ma Tàn Ảnh. Mỗi lần bọn chúng xuất hiện đều là một trường đại họa.
Dư Tắc Thành nghe đến đó chợt hỏi:
- Đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông mạnh đến vậy ư, nhưng vì sao không công nhận bọn họ?
Tinh Thần nói:
- Rất đơn giản, nghe nói chỉ cần đệ tử năm đại kiếm phái gặp bọn chúng, lập tức sẽ cảm thấy hết sức chán ghét, đây là phản ứng theo bản năng.
- Đệ sẽ vô duyên vô cớ cảm thấy chán ghét bọn chúng vô cùng, nếu đệ không xuất ra một đòn, tu vi của đệ sẽ lập tức tiêu tan. Nghe nói đây là tổ tiên năm đại kiếm phái trừng phạt, thu hồi kiếm thuật của đệ cho nên bắt buộc phải không chết không thôi.
- Thật ra các vị tiền bối của năm đại kiếm phái nghi ngờ rằng chúng ta phát hiện ra bọn chúng là do bọn chúng cố ý làm vậy, nếu không vì sao bình thường không phát hiện được chúng? Bất quá nói sao cũng vậy, nếu hiện tại chúng ta nhìn thấy bọn chúng, chúng ta chỉ có một con đường chết, cho nên trong thời gian này không nên rời núi là hay nhất.
Tinh Thần nói dứt câu bèn cúi đầu, trở lại bộ dáng trước kia không nói lời nào nữa. Dư Tắc Thành thi lễ rời đi, chuyện tiêu diệt đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông trước mắt không cần mình lo tới. Thay vì hâm mộ Thập Quyết Tiên Điển, Thập Thất kiếm thuật kia, chi bằng tranh thủ thời gian tu luyện, sớm ngày đạt tới cảnh giới Trúc Cơ là hơn. Nhiệm vụ hiện tại của mình là đi bắt Quỷ Vương, luyện hóa Hồn Si tấn công Tiên Thiên.
Dư Tắc Thành đi vào Thiên Tài Địa Bảo các, dựa theo lời chỉ điểm của Tứ sư huynh Tinh Thần, bắt đầu chuẩn bị trang bị vật phẩm cho mình đi bắt Quỷ Vương.
Trước hết phải có một bộ bản đồ Quỷ Vương cốc. May là vị trí Quỷ Vương cốc không nằm quá sâu trong U Minh giới, nếu không, tiến vào trong U Minh giới sẽ không cần bản đồ gì, bởi vì U Minh giới biến hóa vô cùng, chưa từng có hình thái cố định.
Dư Tắc Thành tìm một lúc đã có được một tấm bản đồ hoàn chỉnh, trên đó còn có rất nhiều ghi chú của Thanh Hà sư bá, ghi rõ nơi cư trú của mười tám Quỷ Vương.
Sau đó Dư Tắc Thành chọn một chiếc Hóa Quỷ Cân, chỉ cần đội nó lên là có thể che giấu khí tức con người, khiến cho khí tức của hắn trở thành giống như dã quỷ, không bị các loại quỷ khác phát hiện.
Dư Tắc Thành lại chọn thêm ba mươi mấy lá Quỷ Vương Phong Ấn phù để phong ấn Quỷ Vương. Thật ra Dư Tắc Thành đã có Trảm Hồn Nhận, hoàn toàn không cần tới Quỷ Vương Phong Ẩn phù. Nhưng để an toàn và giữ bí mật hắn mới chọn mang theo không ít Quỷ Vương Phong Ấn phù.
Ngoài ra, hắn còn chọn không ít pháp khí phụ trợ như Dẫn Quỷ Linh, Mê Quỷ Sa, Dẫn Quỷ Linh có thể thu hút dã quỷ, Mê Quỷ Sa có thể mê hoặc dã quỷ.
Cuối cùng Dư Tắc Thành lấy thêm mấy bình Giải Độc đan để giải trừ quỷ khí xâm nhập, cùng bốn bình đan dược tăng tiến tu vi.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay ra ngoài Thiên Đạo phong. Đây là lần đầu tiên Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành bên trong Hiên Viên kiếm phái, sau khi rời khỏi Thiên Đạo phong. Cảm giác này thật sự hết sức kỳ diệu, ngự kiếm bay trên bầu trời nơi này không giống như ngự kiếm bay trên bầu trời nơi khác. Dư Tắc Thành có cảm giác như mình đang ở trên cao vạn trượng, đón gió phi hành, có một phong thái vô cùng khác biệt.
Dư Tắc Thành ngự kiếm hạ xuống tầng mây mù bên dưới, tâm thần thoáng động, Hiên Viên kiếm ấn cũng tức là Dung Hồn ngọc thạch khởi động. Lập tức hắn thoát khỏi phạm vi Hiên Viên động phủ, tiến vào bầu trời Gò Hiên Viên.
Quay đầu nhìn lại, hình chiếu của Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong vẫn giống như năm trước, nhưng con người hiện tại đã thay đôi. Lúc này hắn đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, thân là đệ tử Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành ngự kiếm hạ xuống bay về phía ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, hắn muốn xem thử hiện tại cốt Luân Tề Văn và Lôi Băng Vân thế nào. Dù sao đi nữa, cốt Luân Tề Văn cũng gọi hắn là thúc thúc, cũng nên giúp đỡ y.
Một năm bảy tháng chưa trở lại, ngoại môn Hiên Viên kiếm phái cũng giống như trước. Không biết tên Vô Tam Thu có ở đây không, lúc trước Dư Tắc Thành ăn không ít thức ăn của y, nếu có cơ hội cũng nên trả nợ cho y một chút.
Dư Tắc Thành dựa theo trí nhớ, bay tới nơi ở trước kia của mình. Lúc này nơi ấy đã có người ở, dấu kiếm trảm tình ngày trước vẫn còn sờ sờ trên mặt đất, không biết hiện tại Phong Linh Tĩnh ra sao, có còn hận mình không... Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều vô ích...
Dư Tắc Thành đi nhanh về phía trước, tiến vào chỗ ở của cốt Luân Tề Văn. Tiêu ký ngoài cửa biểu thị rằng cốt Luân Tề Văn không ở trong trạng thái tu luyện, Dư Tắc Thành bèn đập cửa thật mạnh. Không lâu sau, đã thấy cốt Luân Tề Văn xuất hiện.
Y thấy Dư Tắc Thành thì cao hứng vô cùng, thậm chí hoa tay múa chân rối rít. Y lôi tuột Dư Tắc Thành vào phòng, mang rượu và thức ăn ra, hai người bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Khi Dư Tắc Thành rời khỏi Thiên Đạo phong, cố ý mang theo bốn bình đan dược tăng tiến tu vi. Số đan dược này chỉ là bổ sung nguyên khí cho phòng tu luyện, không hề có tác dụng với Dư Tắc Thành. Hiện tại cốt Luân Tề Văn đã đạt tới cảnh giới Thai Tức sơ cấp, đan dược ấy hữu dụng với y hơn.
Hai người uống rượu nói chuyện với nhau vô cùng hưng phấn, nhắc tới những chuyện trong quá khứ không khỏi bùi ngùi cảm khái. Thông qua cốt Luân Tề Văn, Dư Tắc Thành biết rằng Vô Tam Thu vào ba tháng trước đã bị đào thải khỏi ngoại môn về quốc gia mình làm Thái tử. Lôi Băng Vân thì bất ngờ tu luyện trên vấn Tâm lộ vào một năm trước.
Nửa tháng trước đây, Thành Lam có ghé thăm ngoại môn một lần. Y đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp, nghe nói Phong Linh Tĩnh đã đạt tới Tiên Thiên sơ cấp. Vương Thư Nguyên đạt tới Tiên Thiên trung cấp. Ưu thế Linh Căn của bọn họ hiện rõ không thể nghi ngờ.
Hai người uống với nhau một trận thống khoái, Dư Tắc Thành nghỉ ngơi một lúc, sau đó cáo biệt Cốt Luân Tề Văn. Những tin tức vừa biết được đã kích thích hắn vô cùng. Dư Tắc Thành muốn tranh thủ thời gian tu luyện.
Rời khỏi nơi ở của cốt Luân Tề Văn, Dư Tắc Thành bay được một đoạn bất chợt run lên. Không đúng, nơi ở của cốt Luân Tề Văn quá sạch sẽ, y vốn không có người hầu phụ giúp dọn dẹp nhưng trong phòng, ngoài sân, trên tầng, thậm chí trong kẹt cửa cũng vô cùng sạch sẽ. Trạng thái sạch sẽ như vậy không bình thường chút nào, rất có khả năng cốt Luân Tể Văn lại bắt đầu nuôi trùng, đi lên vết xe đổ của các bậc trưởng bối ngày trước.
Đột nhiên trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy đau buồn. Nhớ năm xưa thư sinh cốt Luân Tề Văn mà hắn gặp lần đầu, hai huynh đệ cốt Luân Vọng Nguyệt. cốt Luân Vọng Thiên gởi gắm biết bao kỳ vọng vào y, rốt cục y vẫn bước theo con đường cũ của phụ thân mình.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, vốn thiên tính cốt Luân Tề Văn thích sạch sẽ, lần đầu gặp mặt không phải y cũng sạch sẽ như vậy hay sao?
Bất giác Dư Tắc Thành đã bay tới trên hồ Nhật Diệu. Hiện tại sắc trời đã tối, trăng đã dần lên, Dư Tắc Thành nhìn thấy hồ Nhật Diệu, không khỏi nhớ tới Phong Linh Tĩnh.
Đột nhiên có thanh âm binh binh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Dư Tắc Thành. Hắn đưa mắt nhìn về phía ấy chỉ thấy có một người cô độc dưới ánh trăng đang kiên định đi trên Vấn Tâm lộ. Cứ đi ba bước lại quỳ xuống lạy một lạy, sau đó đi ba bước lại quỳ xuống lạy. Không hề tỏ ra vội vàng nóng nảy, kiên định vô cùng, từng bước từng bước, cứ như vậy chậm rãi tiến về phía trước.
Đó là Lôi Băng Vân, từ trước tới nay nàng vẫn mặc một thân áo trắng, hiện tại áo trắng như tuyết đã trở thành rách nát dơ bẩn. Máu tươi chảy xuống từ trán nàng, miệng vết thương vừa khép lại, sau khi dập đầu lạy lại vỡ ra.