Đợi khi người mua bảo vật bước xuống thiên trì, quan sát bảo vật dưới vực sâu vạn trượng kia, Thanh Sơn Tiểu Đạo sẽ đứng trên thiên trì kích hoạt cơ quan, ngăn chặn lối ra, sau đó dung nhập người ấy vào thế giới Bàn cổ của y.
Tuy rằng Thanh Sơn Tiểu Đạo làm như vậy là quá đáng, có thể nói là không còn nhân tính, nhưng hiện tại y đã không thể lo nghĩ quá nhiều. Thế giới Bàn cổ của y nguyên khí mất cân bằng, đã trở nên biến dị. Nếu không làm như vậy, thế giới sẽ đi tới chỗ hoàn toàn sụp đố, đứng bên bờ vực tử vong, cho dù là Tiên Nhân cũng không tránh khôi điên cuồng.
Y dẫn Dư Tắc Thành tới đây, vốn muốn lừa Dư Tắc Thành vào thiên trì, sau đó giết chết hắn. Lần trước Lạc Tĩnh Sơ nắm giữ Thiên Đạo Thời Gian, chăng những chạy thoát khôi cạm bẫy này, còn cướp đi một món bảo vật kéo dài thọ mệnh, khiến cho Thanh Sơn Tiểu Đạo vô cùng ấm ức.
Dư Tắc Thành nhìn thiên trì này, gật đầu không ngớt:
- Quà nhiên là một địa phương rất tốt. hay, hay lắm...
Thình lình trên người Dư Tắc Thành bạo phát hào quang sáng rực, giống như có hư ánh một ngọn núi khổng lồ xuất hiện sau lung Dư Tắc Thành, sau đó nhanh chóng giáng xuống thiên trì một đòn.
Kiếm ý như núi, Thái Sơn áp đinh.
Dư Tắc Thành vừa ra tay đã xuất ra một kiếm mạnh nhất của mình. Thanh Sơn Tiểu Đạo thấy vậy vô cùng kinh hãi, quát lớn:
- Ngưoi muốn làm gì vậy?
Nhưng dưới hào quang sáng chói của kiếm ý này, y chỉ có thể lui về phía sau. Lui như vậy chừng ngàn trượng, lúc ấy mới tránh khôi phạm vi kiếm ý của Dư Tắc Thành.
Một đòn giáng xuống lập tức khiến cho thiên trì nổ ầm, cả thiên trì bị một kiếm này của Dư Tắc Thành hoàn toàn hủy diệt. Hơn nữa vực sâu vạn trượng dưới một kiếm này cũng đã nố tung vỡ nát, dây leo có bảo vật kéo dài thọ mệnh kia bị kiếm quang ăn mòn, hóa thành tro bụi.
Thanh Sơn Tiểu Đạo hoàn toàn sững người, bảo vật kéo dài thọ mệnh kia chính là vô thượng chí bảo trong thiên địa. Trước kia ba tên Phàn Hư Chân Nhất bị y đánh lén, cho dù thân lâm cạm bẫy, không đến giờ phút cuối cùng cũng không đành lòng hủy diệt bảo vật này. Bời vì bọn họ cho rằng mình có thê phá giải được cạm bẫy này, đoạt được bảo vật kia vào tay. Y không ngờ Dư Tắc Thành lại làm như vậy, vừa bất đầu đã hủy diệt vô thượng chí bảo này.
Thanh Sơn Tiểu Đạo nổi giận đùng đùng, bảo vật này là đặc sàn giá trị liên thành của thế giới Bàn Cố của y, nhờ vào bảo vật này, y mới có được ngày hôm nay. Vậy mà bị Dư Tắc Thành không nói lời nào ra tay hủy diệt, sau này lão lấy gì dẫn dụ người khác mắc mưu.
Cơn giận trào dâng, Thanh Sơn Tiểu Đạo thét lớn.
Nhưng nghênh đón y chính là kiếm quang đáng sợ của Dư Tắc Thành. Kiếm Ý Như Thiên, hủy diệt hết thày.
Vạn đạo hào quang lóe lên, vạn vật tan tành dưới hào quang này, thiên địa chuyển dời,
kiếm ý này quà thật có thể hủy diệt hết thày.
Kiếm ý này khiến cho Thanh Sơn Tiểu Đạo không khôi nhớ lại chuyện năm xưa. Năm xưa cũng là kiếm ý này làm cho mình mất đi ý trung nhân, mất đi hết thày, bất buộc phải lui về ở tại thế giới này.
Hận. hận vô cùng, Thanh Sơn Tiểu Đạo rống to, ngoại hình nho nhã nháy mất biến mất. Lúc này y biến thành một người cá thật lớn, dưới tiếng gầm rú của y, lập tức mật đất nổ vang, nước biếc quay cuồng, hình thành thủy triều diệt thế.
Thanh Sơn Tiểu Đạo quát lớn:
- Không ai có thể đánh bại ta trong thế giới của ta, dù là Vương Âm Dương cũng không được, chết đi cho ta.
Nháy mất cả thiên địa dường như sống lại, tất cả phát động uy áp vô tận về phía Dư Tắc Thành, muốn nghiền nát Dư Tắc Thành thành tro bụi.
Dư Tắc Thành nhìn thiên địa này, cười nói:
- Đúng vậy, trong thế giới này không ai có thể đánh bại ngươi, nhưng ngươi có thể đánh bại chính ngươi, nổ cho ta!
Trong khoảnh khắc sức mạnh của thế giới này đè xuống Dư Tắc Thành, thình lình ba mươi sáu nơi trên đại lục này xảy ra bùng nổ. Những vụ nổ này vô cùng mạnh mẽ, lập tức ba mươi sáu ngọn núi nháy mất sụp đố, lấp mất nước biếc dưới chân, thiên địa nguyên khí nơi này biến hóa vô cùng nhanh chóng.
Đây là bố trí của Dư Tắc Thành. Có câu địch nhân lớn nhất của mình cũng là chính mình, bảy ngàn năm trước Thanh Sơn Tiểu Đạo đã là Phàn Hư Chân Nhất, pháp lực mạnh mẽ, muốn đánh bại y trong thế giới của y là vô cùng khó khăn. Cho nên đúng như lời Dư Tắc Thành, chỉ có y mới có thể đánh bại chính y.
Những vụ nổ này giống như Thanh Sơn Tiểu Đạo đang dốc hết toàn lực vung một chiếc búa khổng lồ lên định bổ xuống, nháy mất Dư Tắc Thành gỡ bó đầu búa của y đi, khiến cho lực lượng ngàn cân của y không có nơi nào phát tiết. Giống như lực sĩ kéo xe, đang lên sườn núi, xe kia thình lình biến mất, mà lực sĩ còn đang vận lực kéo đi, lập tức tất cả lực lượng đánh vào thân mình.
Lập tức Thanh Sơn Tiểu Đạo hét lên một tiếng thê thảm, lực của thế giới Tiểu Thiên mà y đang điều khiến tiêu tan, tác dụng ngược trở lại lên người y. vốn y còn mang thương tích từ lần trước, lần này càng thêm trầm trọng, máu tươi bắn ra tung tóe toàn thân.
Thừa dịp y phát bệnh, lấy luôn mệnh của y. Kiếm quang Dư Tắc Thành lại bạo phát, chém mạnh về phía Thanh Sơn Tiểu Đạo.
Đồng thời thế giới Tiểu Thiên này bất đầu phát sinh những vụ nổ lớn như trời sập. Trong thế giới này có ba trăm sáu mươi lãm chỗ lần lượt phát nố vô cùng mãnh liệt.
Đây là do những người cá Dư Tắc Thành tế luyện thành con rối gây ra. Dư Tắc Thành lợi dụng chúng bày ra vô số cấm chế trong thế giới Tiểu Thiên này, hiện tại bọn chúng vừa động, lập tức gây ra bùng nố liên tục.
Mỗi một nơi bùng nổ như vậy đều phá hủy tất cả xung quanh phạm vi ba dặm. Ngọn lửa nóng rực tung hoành, sinh ra vô số sóng xung kích lan ra bốn phía. Đi qua nơi nào, đại thụ lập tức gãy ngang, vết cất hết sức bằng phẳng.
Ba trăm sáu mươi lãm nơi bùng nổ này nếu xảy ra ở những vị trí khác, chắc chắn sẽ không ánh hường gì nhiều tới thế giới này. Nhưng ba trăm sáu mươi lãm điếm này hình thành một hệ thống cấm chế hết sức huyền diệu, bất đầu chậm rãi lan tràn trên mật đất, vẽ ra một đồ án pháp trận vô cùng phức tạp trên thế giới này.
VỊ trí của chúng đều nằm ở những chỗ vô cùng xào diệu, nếu quan sát từ trên cao, có thể thấy rằng đã cố ý sắp đật mà thành. Rốt cục hình thành một pháp trận cấm chế rất lớn, sau khi bùng nố bất đầu liên hệ với nhau, làm cho thiên địa nguyên khí trên thế giới này trở nên hỗn loạn.
Sau khi đồ án này hình thành, nguyên khí bất đầu lưu chuyển với khối lượng lớn. Cũng giống như đục một lỗ nhô trên con đê dài ngàn dặm. tuy rằng lỗ nhô, nhưng dưới sức nước tấn công sẽ càng ngày càng trở nên lớn hơn.
Dần dần nguyên khí bất đầu lưu chuyển điên cuồng thông qua pháp trận cấm chế này, cả thiên địa nguyên khí bất đầu bạo phát. Thậm chí trên đồ án pháp trận xuất hiện những vầng sáng đầy hơi nước, khi thì bành trướng, lúc thì co rút, mỗi lần như vậy đều mang theo biến hóa vượt ra ngoài lẽ thường.
Thế giới này vốn là khí hệ Thủy đầy tràn, khí hệ Thổ thưa thớt, cho nên phàm nhân mới biến dị thành hình dạng người cá. Pháp trận của Dư Tắc Thành vừa hình thành, lập tức khiến cho trạng thái mất cân bằng này càng thêm khuếch đại. Đây gọi là kè thù mạnh nhất của mình chính là mình. Dư Tắc Thành lợi dụng trạng thái mất cân bằng vốn có của thế giới này, tạo ra đại họa lớn hơn nữa.
Nguyên khí lưu chuyển ngày càng thêm kịch liệt, dần dần phát ra những tiếng ầm ầm. Trên không xuất hiện mây đen thật dày, nhìn như hàng ngàn lưỡi dao, khí thế chậm rãi mà trầm trọng.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, mây đen tan mất, ánh mật trời lại hiện ra chói chang. Sau đó sấm nổi lên cuồn cuộn, mưa to trút xuống, một lúc sau biến thành mưa đá. Sau đó là băng tuyết cuồng phong nổi lên bốn phía, khí hậu thời tiết của thế giới Tiều Thiên này đã trở nên hỗn loạn.
Thanh Sơn Tiểu Đạo có thể điều chinh lại trạng thái này, nhưng hiện tại y đang lúng túng dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành, không rành đê ngăn lại những chuyện xảy ra. Hiện tại Dư Tắc Thành đang dốc hết toàn lực, không cầu giết địch, chỉ cầu bám trụ lấy Thanh Sơn Tiêu Đạo, ngăn không cho y cứu thế giới của mình.
Đúng lúc này, không có tiếng động nào vang lên, nhưng phía Đông thế giới Tiểu Thiên đột nhiên tỏa sáng. Bên trong những dãy núi cao trùng trùng điệp điệp, hào quang chói mất thình lình bạo phát, chiếu rọi khắp cả thiên địa.
Phạm vi trăm dặm xung quanh nơi đó đều bị hào quang này chiếu sáng hết sức rõ ràng, nguyên khí hệ Mộc bạo phát ở đó. Chính là Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Át Mộc Lôi vừa nổ.
Đây không phải là một quả thần lôi, mà là một trăm lè tám quà thần lôi do Dư Tắc Thành tế luyện đồng thời bùng nổ, thần uy khôn tà.
Hết thày rừng núi sông ngòi bị Lôi Hỏa này chiếu vào trở nên trong suốt rõ ràng, lộ ra tất cả.
Sau đó Át Mộc Lôi Hỏa bất đầu hoành hành, sóng xung kích hùng mạnh xuất hiện, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, nhiệt độ tăng vọt. Ngọn lửa màu trắng sáng quét qua nơi nào, chỉ để lại những tiếng nổ trầm đục, hết thày trở thành vùng đất khô cằn.
Theo vụ nổ này, khí hệ Mộc xuất hiện trên mật đất, lan tràn khắp thiên địa.
Vụ nổ vừa chấm dứt, phía Nam thình lình vang lên tiếng nổ không kém, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi bùng nổ.
Sau đó là Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi nổ ở phía Tây, Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi nố ở phía Bắc. Cuối cùng ở trung tâm thế giới này, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi cũng đồng thời bùng nồ.
-o0o-
Năm loại thần lôi nổ tung theo thứ tự Đông Nam Tây Bắc Trung, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, lập tức những cấm chế được Dư Tắc Thành bày ra khiến cho thế giới Tiểu Thiên này gần như muốn sập. Khí Ngũ Hành sinh ra, lực nổ mạnh mẽ khiến cho thiên địa dời đổi, lập tức cả thế giới phát ra tiếng nổ vang rền, bất đầu xuất hiện dấu hiệu bất ồn, đi tới bờ vực sụp đổ.
Thanh Sơn Tiểu Đạo vẫn bị Dư Tắc Thành quấn chật, tuy rằng y liên tiếp phát lực, nhưng không thể nào thoát khôi.
Đột nhiên Dư Tắc Thành buông tha cho y, nháy mắt lui về phía sau mười dặm. nhìn y nói:
- Tứ phương ngũ bạo, tam chuyển cửu hồi, ngươi tiêu rồi, tái kiến, Thanh Sơn Tiểu Đạo!
Sau khi năm loại thần lôi nổ tung, thình lình trên mật đất xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đạo hoa văn uốn khúc, thể hiện dưới dạng hào quang. Hình thành một lưới ánh sáng trong suốt trên mật đất. lúc sáng lúc tối, nhìn vào vô cùng hoa mất.
Đây là hạng mục bố trí cuối cùng của Dư Tắc Thành, hắn đã lợi dụng hoàn hào sự mất cân bằng của thế giới đối phương, khuếch đại khuyết điểm này lên tới mức tối đa, khiến cho thế giới Tiểu Thiên này sấp sửa sụp đổ.
Đầu tiên Dư Tắc Thành cho nổ ba mươi sáu chỗ, cất đứt mối liên hệ giữa Thanh Sơn Tiểu Đạo và thế giới Bàn cổ của y. Sau đó cho nổ tiếp ba trăm sáu mươi lãm nơi cấm chế, khuếch đại bất ổn nơi này. Kế đó dùng chân nguyên Ngũ Hành cho nổ năm loại thần lôi, cuối cùng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đạo cấm chế, mờ rộng khuyết điểm mất cân bằng của
nơi này đến cực hạn. đưa thế giới này tới bờ vực sụp đổ.
Thế giới này là thế giới Bàn cổ của Thanh Sơn Tiểu Đạo, giữa hai bên có tác động qua lại, thế giới sụp đổ, chủ nhân cũng sụp đổ theo, Thanh Sơn Tiểu Đạo hẳn phải chết không sai. Đây là thành quà hai tháng bố trí của Dư Tắc Thành, đôi khi không cần tới kiếm cũng có thể giết chết cường địch.
Thanh Sơn Tiểu Đạo hung hăng nhìn Dư Tắc Thành:
- Vì sao, vì sao ngươi hủy thiên địa của ta?
Dư Tắc Thành lấy đóa hoa lan trước ngực ra:
- Tĩnh Sơ nàng xem, ta đã báo thù cho nàng. Hoa Thần Lạc Tĩnh Sơ tới đây bốn tháng trước, ngươi còn nhớ chăng, ta đưa nàng tới hói thăm ngươi.
Thanh Sơn Tiểu Đạo buông tiếng than dài:
- Thì ra là như vậy...
Hoa văn cấm chế xuất hiện chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, lập tức cả thế giới vang lên những tiếng nố ầm ầm. Lôi Hỏa xuất hiện trên không, thiếm điện giăng giăng, động
đất sinh ra, cuồng phong nổi lên mạnh mẽ, hủy diệt hết thày.
Cuồng phong nháy mất đã bạo phát tới cực hạn. hình thành lực nổ hùng mạnh. Thình lình mặt đất phát ra thanh âm rắc rấc, thế giới này bất đầu vỡ từ tâm vỡ ra.
Sau đó đất sụp xuống khiến cho núi nổ tung, những tiếng nổ ùng oàng vang lên hết đợt
này tới đợt khác, hiện tại khắp trên mật đất đâu đâu cũng thấy bùng nổ.
Những sinh linh còn sống sót trên mật đất cất tiếng khóc gào ai oán, nhưng chỉ là vô ích, tất cả chín vụ nổ mạnh đã vang lên.
Trong chín vụ nổ kinh khùng này, tất cả sinh linh trong thế giới này chết sạch. Thiên địa sụp đổ, bốn tuyệt trận trên không cũng bất đầu sụp đổ, cả thế giới Tiểu Thiên do thế giới Bàn Cổ hóa thành sụp đổ hoàn toàn, tan tành thành vô số mành.
Dư Tắc Thành vẫn không cử động, chậm rãi bay lên không; tránh đi dư chấn của những vụ nổ. Dã thú trọng thương vô cùng nguy hiểm, Dư Tắc Thành đang chờ đòn phàn kích sau cùng của Thanh Sơn Tiểu Đạo trước khi chết.
Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, Thanh Sơn Tiểu Đạo chỉ bất động nhìn thế giới của y đang dần tan biến, miệng nỡ nụ cười thê thảm.
Y lại đưa mất nhìn Dư Tắc Thành, dần dần thế giới Tiểu Thiên của y tiêu tan, bóng dáng y cũng chậm rãi tiêu tan.
Đây là khuyết điểm của chuyện hóa thế giới Bàn cổ thành đại lục, sử dụng trong thế giới thật. Vì thế giới Bàn cổ tiêu tan, chủ nhân của nó cũng tiêu tan theo.
Thật ra nguyên nhân quan trọng nhất là bàn thân thế giới này có vấn đề. Nguyên lực nền tàng xây dựng nó đã không cân bằng, lại thêm gặp phải kiếp nạn một ngàn hai trăm năm trước khiến cho thiên địa biến dị, nguyên lực hỗn loạn, mới trở thành như vậy. Nếu thế giới Bàn Cổ của Thanh Sơn Tiểu Đạo có đầy đù Ngũ Hành như thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành tuyệt đối không thể nào phá nổi.
Dư Tắc Thành đứng lặng nhìn Thanh Sơn Tiểu Đạo dần dần tiêu tan, không biết vì sao hắn lại có cảm giác kỳ quái. Dường như Thanh Sơn Tiểu Đạo hết sức mong chờ tiêu tan, giống như là giải thoát, mà không biết vì nguyên nhân gì.
Thanh Sơn Tiểu Đạo tiêu tan, thế giới Tiểu Thiên bảy ngàn dặm của lão cũng hoàn toàn sụp đổ, biến thành vô số mành vỡ hoang tàn, trôi nổi trên không, còn có một ít Thiên Lôi Địa Hỏa đang cháy lẫn trong đó.
Kết thúc, kè thù hết sức hùng mạnh đã bị mình tiêu diệt như vậy sao... Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức kỳ quái, dường như hết thày không thật chút nào.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, Thanh Sơn Tiểu Đạo đã hoàn toàn tử vong, bời vì không ai có thể chịu được khi thế giới Bàn cổ đồng mệnh với mình hoàn toàn tiêu vong, tối thiểu từ thời Tiên Tần cho tới bây giờ chưa có ngoại lệ.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn có cảm giác không thoải mái, trực giác cho hắn biết sự tình cũng không đơn giản như vậy.
Dư Tắc Thành đứng sừng sững giữa không trung, vẫn không cử động, dường như đang chờ đợi.
Dần dần trong đống hoang tàn đổ nát kia, một luồng hào quang màu xanh nước biển xuất hiện. Dường như đó là một dòng nước, xanh thẳm vô cùng, dần dần biến thành màu xanh đậm.
Giọng nói của Thanh Sơn Tiểu Đạo lại vang lên:
- Cảm tạ ngươi đã giải thoát ta khôi gông cùm xiềng xích bảy ngàn năm qua. Rốt cục ta
cũng được tự do, tuy rằng hiện tại chỉ còn lại tu vi Nguyên Anh. sút giảm hơn trước kia gấp trăm lần, nhưng ta đã tự do.
- Thật ra ngươi làm rất tốt. nhưng ngươi đã phạm một sai lầm. Ngươi không thể thăm dò được, rốt cục một ngàn hai trăm năm trước, ta đã bị kiếp nạn thế nào.
- Thật ra đối với ta đó không phải là kiếp nạn. Ta được một bảo vật mà ta không thể tiêu hóa, vì chịu đựng bảo vật này, dần dần ta đánh mất lý trí của mình, bắt đầu biến dị.
- Hiện tại nhờ sự giúp đỡ của ngươi, rốt cục ta đã có thể tiêu hóa nó, cảm tạ...
Giữa không trung dần dần xuất hiện một lực lượng hùng mạnh, lực lượng này giống như lực Hồng Hoang, lực Hỗn Độn, dần dần tụ tập vào dòng nước màu xanh đậm kia.
Dần dần đống hoang tàn đổ nát do thế giới Tiểu Thiên sụp đổ bất đầu tụ tập lại, những mành núi đá vỡ 2ắn liền lại, nước biếc hóa hàn băng tụ lại, dung hợp về phía dòng nước xanh kia.
Dòng nước xanh này giống như một cái động sâu không đáy, tuy rằng diện tích không lớn. nhưng lại có thê dung nạp tất cả mành vỡ kia.
Vốn thế giới Tiểu Thiên này rộng chừng bảy ngàn dặm. tuy rằng sau khi bùng nổ, mành vỡ còn lại chỉ có chừng một. hai phần mười, nhưng cũng trài khắp ngàn dặm hư không. Hiện tại những mành vỡ này dung nhập vào dòng nước kia, mà bàn thân dòng nước hoàn toàn không khuếch đại, vẫn giữ nguyên kích thước như trước.
Đây là quá trình không thể nghịch chuyển, nói thì chậm, thật ra diễn biến vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong thoáng chốc, giữa hư không chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành đứng đối diện cùng dòng nước màu xanh kia, không còn vật thể nào khác tồn tại.
Dòng nước xanh quay cuồng, từ trong đó dâng lên vô số sợi tơ xanh. Sau đó những sợi tơ này hóa thành gân mạch xương cốt. da dè máu thịt, Thanh Sơn Tiểu Đạo đã sống lại trên thế gian này.
Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, sau khi Thanh Sơn Tiểu Đạo sinh ra từ dòng nước xanh kia, dòng nước lập tức hóa thành một chiếc pháp bảo khoác lên người y. Pháp bảo này là pháp bảo mà lần đầu tiên Dư Tắc Thành gặp y, nhìn thấy không rõ, bất quá hiện tại nó đã trở nên rõ ràng, hóa thành một màu xanh vô hạn.
Thanh Sơn Tiểu Đạo nhìn Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Cảm tạ đạo hữu tương trợ, khiến ta thoát khỏi nỗi khổ mê hồn.
Dư Tắc Thành nhìn y:
- Không cần khách sáo, nói chuyện gì có lợi ích thực tế chút đi. Ngươi định cảm tạ ta thế nào?
Thanh Sơn Tiểu Đạo nói:
- Đưa ngươi thượng lộ, hình thần câu diệt, không phải chịu nỗi khổ luyện hóa, đây là lòng biết ơn của ta.
Dư Tắc Thành nhìn y chăm chú:
- Ta cũng nghĩ như vậy, rốt cục ngươi làm sao nên nông nỗi này, đã có chuyện gì xảy ra?
Thanh Sơn Tiểu Đạo đáp:
- Một ngàn hai trăm năm trước, ta thăm dò Thiên Lại cổ thành, phát hiện ra chí bảo của Thiên Nhãn tộc từ thời Tiên Tần đế quốc, lòng sinh tham niệm, vọng tường dung hợp chí bảo kia với thế giới Bàn cổ của ta. Kết quà không ngờ làm cho thế giới Bàn cổ của ta xảy ra dị biến, sụp đổ hoàn toàn.
Dư Tắc Thành lại hôi:
- Chí bảo của Thiên Nhãn tộc ư?
Thanh Sơn Tiểu Đạo nói:
- Đúng vậy, từ sau khi Tiên Tần đế quốc thành lập, bèn phát động rất nhiều chiến dịch công kích số Dị tộc còn sót lại chưa từ bó dã tâm với thế giới Thương Khung, phá hủy rất nhiều thế giới Vực Ngoại của những DỊ tộc này.
- Trong đó vũ khí hùng mạnh nhất của Tiên Tần đế quốc là Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích. Vì đối phó với loại vũ khí hùng mạnh này, Dị tộc bất đầu nghiên cứu sáng chế các loại vũ khí chung cực. Sát Đế Lợi tộc phát minh ra kè khống chế nguyên lực, Diêm Ma tộc phát minh ra thuật Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, Ma Già Bà tộc sinh ra Đại Thần Uy Sĩ chung cực, Thiên Nhãn tộc sỡ trường về bất chước mô phỏng, bèn bất chước theo phương pháp chế tạo thế giới Bàn cổ, chế ra bảo vật đồng dạng thế giới Bàn cổ, gọi là thế giới Nhất Phương Nhất.