Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Công Tôn Đại sư huynh, chẳng lẽ sư huynh thật sự ra khỏi môn phái, không còn...
Công Tôn Nạp Lan ngắt lời:
- Đúng vậy, ta không còn là Đại sư huynh của đệ nữa, ta đã bị trục xuất
khỏi Hiên Viên kiếm phái. Trong môn đã báo tang, nói rằng ta xung kích
cảnh giới Nguyên Anh thất bại mà chết, xin sư đệ hãy giữ bí mật cho ta.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Sư huynh cứ yên tâm, đệ quyết không nói ra ngoài.
Công Tôn Nạp Lan nhăn nhó cười nói:
- Thật ra ta là một người ích kỷ, một người nhu nhược, đã phụ kỳ vọng của sư phụ đối với mình. Sư phụ vẫn muốn ta kế thừa chức vị chưởng môn
nhưng mỗi lần ta nhìn thấy sư phụ mệt nhọc vô cùng, ngày ngày vắt óc khổ tâm suy nghĩ vì Hiên Viên kiếm phái, giống như một cái máy, đây không
phải là cuộc sống mà chúng ta mong muốn.
- Mỗi lần chém giết
cường địch, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, được mọi người hoan
hô, trong lòng ta cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ta không phải là nhân
vật anh hùng có thể nghịch chuyển càn khôn, ta chỉ là một người bình
thường, ta thật sự vô cùng mệt mỏi.
- Lúc ấy ta gặp sư tẩu đệ, ở
bên cạnh nàng, lúc nào ta cũng có cảm giác yên tĩnh khó tả bằng lời.
Nàng không phải là yêu nữ câu dẫn ta như lời của những người khác nói,
nhưng dù nàng đúng là yêu nữ, ta cũng vui lòng chấp nhận. Ta thích cảm
giác chung sống cạnh nàng, cho dù phải bỏ đi hết thảy, ta cũng muốn được sống cạnh nàng.
- Sư tẩu đệ là Thánh Nữ Âm Dương tông. Âm Dương
tông toàn là bọn khốn kiếp, bọn chúng nam trộm nữ kỹ, lô đỉnh vô số, còn bày đặt ra Thánh Nữ, nói cái gì phải giữ gìn trinh tiết, làm cho người
ta cười đến trẹo quai hàm. Vì vậy ta và sư tẩu đệ bèn chung sống với
nhau, chúng ta muốn được ở bên nhau mãi mãi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Sư huynh, đệ ủng hộ huynh, đúng rồi, các vị muốn đi đâu vậy?
Công Tôn Nạp Lan nhìn đống hoang tàn đổ nát dưới chân, giọng buồn bã:
- Nơi đây từng là nhà của chúng ta, mười mẫu đất vườn, nuôi được mười sáu chú gà con, rốt cục đã bị hủy trong trường đại chiến khi nãy. Ôi, không biết ở đâu mới là nhà của chúng ta...
Xem ra y thật sự trong
lòng nguội lạnh như tro tàn, chỉ muốn tìm nơi ẩn cư, vui thú điền viên.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, bèn nói:
- Sư huynh, đệ biết một nơi rất tốt, đệ vừa từ nơi đó trở về.
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn ghi lại tọa độ tinh đồ của Tam Thiên giới vào một trúc giản đưa cho Đại sư huynh.
Công Tôn Nạp Lan nhận lấy xem thử, lập tức mừng rỡ, kích động nói:
- Còn có một nơi thế ngoại đào nguyên vậy sao, hay, hay quá, Long nhi, chúng ta có nơi gởi thân rồi...
Dứt lời y đưa trúc giản cho thê tử xem, hai người tỏ ra hết sức vui mừng,
một không gian Ngoại Vực như vậy rõ ràng là một nơi thế ngoại đào
nguyên.
Dư Tắc Thành cũng vô cùng vui sướng, đi đi, sư huynh, đi
luôn đừng về nữa, nơi đó không thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, sư
huynh nên ẩn cư ở đó sống cuộc sống yên tĩnh cho đến cuối đời. Chức
chưởng môn Hiên Viên kiếm phái cứ giao lại cho đệ, đệ thích làm anh
hùng... Huynh cũng sẽ vĩnh viễn không biết đệ đệ của mình chết trong tay ai, mà y chết trong tay ai cũng không quan trọng...
Bé gái bên cạnh chợt nói:
- Ca ca, vì sao huynh cười đáng sợ như vậy?
Sắc mặt Dư Tắc Thành lập tức sượng sùng, nói:
- Gọi thúc thúc, ta không phải ca ca con.
- Đúng rồi sư huynh, cho huynh thứ này, đây là tinh thuyền có thể phi
hành trong Thanh Minh, tên là Băng Tinh Duy Ngã Chu, có thể đưa một nhà
ba người các vị tới Tam Thiên giới. Bất quá tinh thuyền này phi hành cần tiêu hao linh thạch, cho nên sư huynh phải chuẩn bị sẵn nhiều linh
thạch một chút.
Dứt lời Dư Tắc Thành đưa cho Công Tôn Nạp Lan.
Băng Tinh Duy Ngã Chu là tinh thuyền Hàn Băng hình trụ, do hàng ngàn
hàng vạn khối băng nhỏ trong suốt tạo thành, xinh đẹp tinh khiết, có
hình lục lăng màu trắng toát. Thân thuyền trong suốt như pha lê, toát ra khí tức lạnh lùng, thần quang thấm nhuần vạn vật.
Nhìn thấy tinh thuyền này, cả nhà Công Tôn Nạp Lan lập tức bị hấp dẫn, y gật đầu nói:
- Cảm tạ sư đệ, đại ân không nói hết bằng lời, linh thạch sư huynh của đệ vẫn có, Hiên Viên kiếm phái chúng ta không thiếu gì linh thạch.
- Sư huynh cũng không có gì cảm tạ đệ, đệ hãy cầm thứ này, sau khi trở về thay ta giao lại cho chưởng môn Thạch Cơ.
Dứt lời, Công Tôn Nạp Lan đưa một trúc giản cho Dư Tắc Thành, hắn bèn nhận lấy. Hai người ôm quyền cáo biệt, ai đi đường nấy.
Bé gái kia nhìn theo bóng Dư Tắc Thành, chợt kêu lớn:
- Tái kiến Đại ca ca, sau này nhớ tới thăm chúng ta, tái kiến...
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay đi, thầm nghĩ từ nay về sau cả nhà Đại sư huynh
sẽ sống ở Tam Thiên giới- đúng như ý muốn của bọn họ, sẽ không còn ai
quấy rầy sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhờ vậy Đại sư huynh sẽ không xảy
ra xung đột với mình nữa, quả thật là một phương pháp giải quyết hoàn
mỹ.
Thật là cao hứng, kết cục này là tốt nhất. Dư Tắc Thành cảm
thấy tâm trạng thoải mái vô cùng, gia tăng tốc độ hóa thành một đạo lưu
quang bay thẳng về phía chân trời.
Dư Tắc Thành vừa phi hành vừa
lấy trúc giản ra, không nhịn được muốn nhìn xem Đại sư huynh nhắn gởi
chuyện gì cho chưởng môn Thạch Cơ. Lòng hiếu kỳ kích thích hắn không
ngừng, rốt cục Dư Tắc Thành vẫn quyết định nhìn xem.
Nhưng không
thể xem được bằng cách thông thường. Dư Tắc Thành vận khởi Thấu Không
Đại Thần Niệm thuật, dùng cảm ứng bao quanh trúc giản tiến hành quan
sát.
-o0o-