Biện pháp thứ nhất là dùng pháp tướng do A Bà Cụ La Ma Thần lưu lại, chờ A Bà Cụ La Ma Thần giáng hạ phân thân lần nữa, liền theo thông đạo ấy mà tiến vào Tự Tại Thiên. Bất quá biện pháp này rất khó thực hiện, pháp tướng kia đã sớm tan nát trong đại chiến lần trước, cho dù không tan vỡ, chỉ sợ A Bà Cụ La Ma Thần cũng không dám phái ra phân thân giáng hạ lần nữa đi tìm chết.
Biện pháp thứ hai là đi tìm lộ tuyến mà năm xưa A Bà Cụ La Ma Thần bị trục xuất phong ấn là có thể tiến vào Tự Tại Thiên. Như vậy phải tới chiến trường khi xưa, cũng chính là đại lục Cổ Tần.
Dư Tắc Thành quyết định du ngoạn tới chiến trường xưa ở cổ Tần một chuyến, thử liều một phen. Nhưng lần này hành động không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu chẳng may thất bại, mình cũng sẽ không về được, cho nên trước khi ra đi, Dư Tắc Thành bèn an bày hết thảy sự tình cho thỏa đáng.
Hắn bắt đầu đi thăm viếng bằng hữu, nhất nhất bái kiến, nếu lần này mình thật sự không về được, cũng không đến nỗi quen biết vô ích một hồi. Đáng tiếc lão điên và Tứ sư huynh bế quan, không thể gặp được.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu dạy dỗ đồ đệ Tiểu Tam của mình. Trải qua bao nhiêu năm tu luyện, rốt cục Tiểu Tam đã có thể Trúc Cơ, Dư Tắc Thành lại luyện chế cho y một bộ sáu thanh phi kiếm, toàn là lấy Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng làm nguyên liệu, không hề thua kém phi kiếm của mình, dành cho y làm mẫu kiếm Lục Kiếm trong tương lai. Đồng thời Dư Tắc Thành còn đem Luyện Kiếm thuật tâm đắc của mình ghi vào trong một trúc giản đưa cho Tiểu Tam. Nếu chẳng may lần này mình một đi không trở lại, có thứ này, Tiểu Tam cũng không tới nỗi không biết tìm đường tự học.
Dư Tắc Thành đích thân đưa y vào mật thất bế quan, y bắt đầu xung kích Trúc Cơ kỳ, mất khoảng hai, ba năm y mới có thể xuất quan, không biết có thể thành công hay không.
An bày cho Tiểu Tam ổn thỏa, Dư Tắc Thành bái kiến sư phụ, bẩm báo rằng mình sắp sửa phải vân du thiên hạ. Gởi đồ đệ Tiểu Tam của mình lại kính nhờ sư phụ lo liệu giúp. Phàm là đệ tử Hiên Viên kiếm phái đạt tới Tâm Động kỳ đều ra ngoài vân du, Dạ Hàn Nhất Trúc sư huynh cũng không biết đã đi đâu. Cuối cùng Dư Tắc Thành dâng lên một bộ sáu thanh Phi Dực kiếm mà mình luyện chế, để làm lễ vật từ biệt.
Nam Thiên Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành, ông cảm nhận được hắn vô cùng kiên quyết cho nên không ngăn cản, chỉ lặng yên không nói.
Dư Tắc Thành nhìn sư phụ, có lẽ lần này mình vĩnh viễn sẽ không về được, ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, lập tức bị lòng tự tin xua tan đi. Vì Đại Đạo vô thượng, mình phải liều thỏi, rốt cục hắn nhìn chăm chú sư phụ, sau đó quỳ sụp xuống, giọng tha thiết:
- Sư phụ, lần này con ra đi, có thể sẽ không về được. Thừa ân sư phụ dạy bảo bao năm, xin nhận đệ tử một lạy này. Đệ tử có chuyện phải làm, không thể lùi bước, xin sư phụ bảo trọng.
Dứt lời Dư Tắc Thành lập tức sụp lạy.
Nam Thiên Chân Quân chậm rãi giơ tay sờ vào đầu Dư Tắc Thành, dường như đang lặng lẽ thi pháp, sau đó mới nói:
- Đôi khi cuộc đời của chúng ta chính là như thế, gặp phải những lựa chọn không thể nào tránh né. Tắc Thành, con hãy đi đi, ta tặng cho con một đạo lực Tâm Kiếm, đây là kiếm ý mà ta mới vừa ngộ ra được gần đây.
- Tắc Thành này, con hãy nhớ kỹ, lúc con không còn đường lui, không còn đường nào đi tới, chắc chắn phải chết không sai, lúc ấy con không được lùi bước, không được do dự chút nào, cũng không được nghi ngờ khả năng của bản thân mình. Hãy vung kiếm của mình lên, một kiếm chém bay tất cả chướng ngại vật. Không có gì có thể ngăn cản được con đường của chúng ta, cho dù là thần Phật cũng không được!
Sau khi Dư Tắc Thành xử lý xong xuôi hết thảy mọi chuyện, bèn rời khỏi Hiên Viên kiếm phái. Trước khi đi hắn hơi do dự một chút, không biết có nên đi thăm Phong Linh Tĩnh hay không, nhưng cuối cùng lại thỏi. Nếu lần này thật sự mình đi mãi không về, tránh cho quấy rầy người ta vô ích, nếu mình trở lại, vậy lúc ấy hãy gặp cũng không muộn.
Con người ta là như vậy, đôi khi đối mặt với chuyện tình cảm, bất giác trốn tránh mà không hay biết.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, chuẩn bị trở về quê nhà cổn châu thăm đệ đệ, an bày hết thảy những chuyện lặt vặt xong xuôi, sau đó mới đi địa vực Cổ Tần.
Đột nhiên Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, lần này mình làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự mình không về được nữa sao... Bằng không, tại sao lại làm như vậy, giống như đang lo liệu hậu sự, an bày từng chút một.
Ý niệm này vừa sinh ra. Dư Tắc Thành lập tức bật cười ha ha, ném đi hết thảy sang bên. Nhất định mình sẽ trở về, cần gì phải để ý tới những chuyện lặt vặt. Nghĩ vậy Dư Tắc Thành bèn bay thẳng tới địa vực cổ Tần. Muốn tới đại lục cổ Tần chỉ có đường thông qua Trưng châu, tiến vào Thương Khung hải, sau đó đi qua cửa ải địa vực, mới có thể tới được cổ Tần.
Dư Tắc Thành bắt đầu hành trình của mình, điều khiển phi xa bay suốt ngày đêm. Rốt cục sau mười mấy ngày hắn đã tới được Trưng châu, tiến vào Thương Khung hải, vượt qua cửa ải địa vực, tới được địa vực cổ Tần.
Địa vực Cổ Tần này là nơi phát nguồn của loài người. Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế khởi binh ở nơi này, xua đuổi Dị tộc, từ đó Nhân tộc mới hưng thịnh. Kinh đô của đế quốc Tiên Tần cũng nằm tại địa vực cổ Tần này, nằm ở khu trung tâm đế quốc Tiên Tần. Khi đế quốc Tiên Tần tan tác, đã tạo ra ảnh hưởng phá hoại không nhỏ đối với các địa vực khác như động đất, làm lệch vị trí... chỉ có địa vực cổ Tần là được bảo tồn hoàn hảo nhất.
Không chỉ hoàn hảo ở địa hình địa vực, phong thổ, mà về văn hóa truyền thừa, phong tục tập quán, địa vực cổ Tần cũng được giữ gìn nguyên vẹn hơn cả những địa vực khác. Có thể nói đây là cái nôi của nền văn minh, là trung tâm phồn hoa nhất của nhân loại. Vô số phong tục tập quán đều được truyền ra từ cổ Tần, thịnh hành khắp thế giới Thương Khung.
Tên cũ của địa vực cổ Tần xưa dần dần bị người ta quên lãng, cuối cùng gọi là cổ Tần. Nơi đây không có tiểu quốc vô số như các địa vực khác, hiện tại chỉ có năm nước Hạ, Đường, Tề, Chu, Triệu chiếm cứ chín châu của Cổ Tần. Năm nước này truyền thừa đã vạn năm, từ Tiên Tần hủy diệt cho đến nay vẫn còn bền vững. Trong đó hai nước Tề Triệu là do Tề Hằng Công và Triệu Võ Linh Vương trong Xuân Thu Thất Bá lập quốc, sừng sững cho tới bây giờ.
Dư Tắc Thành phải tìm ra chiến trường cổ Trục Lộc nằm trong lãnh thổ của Đường quốc của địa vực Cổ Tần. Đường quốc chiếm cứ hai châu Thần, Tô địa vực cổ Tần, lãnh thổ mênh mông, vô cùng rộng lớn.
Sau khi tới địa vực cổ Tần, Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bay thẳng về phía trước, dựa theo sử ký mà mình đã ghi lại bắt đầu tìm kiếm. Trong đó bên trong lãnh thổ Đường quốc có tổng cộng bảy địa điểm phù hợp, Dư Tắc Thành quyết định nhất nhất tìm kiếm.
Nhưng khi bắt tay vào tìm kiếm, Dư Tắc Thành mới vỡ lẽ, đặc điểm của nơi này chính là hết sức phồn hoa, dân cư vô cùng đông đúc, vô số thành trấn làng thôn trải rộng cả đại lục. Theo như sử ký ghi lại, Dư Tắc Thành đã tìm được địa điểm thứ nhất là thành Thương Khâu, nhưng hắn lại tìm ra có tới ba thành Thương Khâu. Là thành Thương Khâu thượng, thành Thương Khâu hạ. thành Thương Khâu tân, có chừng mấy chục vạn người sinh sống. Có thể nói rằng trong cả ba tòa thành này lầu các trải khắp, người đông như biển, muốn tìm kiếm quả thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, xem ra chỉ còn nước tìm hỏi địa đầu xà tại nơi này, may mà mình còn có thân nhân tại đây. Nhị sư huynh đang trấn thủ Tử Dương cốc ở Tô châu, mình tới tìm huynh ấy, có huynh ấy hỗ trợ nhất định sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành bèn bay thẳng tới Tử Dương cốc tìm Nhị sư huynh, có địa đầu xà như Nhị sư huynh đứng ra lo liệu, mọi việc hẳn sẽ dễ dàng hơn.
Địa vực Cổ Tần có địa vị trọng yếu trong lịch sử phát triển của con người trên Tu Tiên Giới. Một đặc điểm trong đó là khắp nơi có vô số tiên sơn động phủ, đều bị các thượng môn chiếm cứ, trong đó Hiên Viên kiếm phái là đệ nhất.
Tại địa vực cổ Tần này, Hiên Viên kiếm phái chiếm cứ mười ba động phủ thiên địa, Tử Dương cốc chính là một trong số đó, do Nhị sư huynh Hạ Việt của Dư Tắc Thành trấn thủ.
Năm đó ngày đại hôn của Tam sư huynh, Nhị sư huynh trở về Hiên Viên kiếm phái tặng Dư Tắc Thành một đôi phi kiếm lục giai Thiên Tân kiếm. Sau đó Dư Tắc Thành sử dụng chúng làm mẫu kiếm Kiếm Phi Dực, hiện tại nhớ lại chuyện này, cảm thấy vẫn còn mới mẻ như chuyện hôm qua.
Tử Dương cốc nằm ở miền Bắc đại lục Tô châu, tuy rằng tiếng gọi Tử Dương cốc là cốc, thật ra không phải là sơn cốc, mà là một hồ nước khống lồ. Hồ nước này có tên là hồ Tử Dương, dài hàng vạn dặm, trên mặt hồ thuyền bè qua lại dập dìu, sóng vỗ dào dạt.
Trong hồ nước có một xoáy nước đường kính trăm trượng, biết bao khối nước trong hồ bị hút vào trong xoáy nước, tạo nên tiếng động ầm ầm. Phía trên xoáy nước có một lớp sương mù mơ hồ, mây mù lượn lờ lờn vờn. phía dưới là xoáy nước không đáy, thế nước mạnh vô cùng, lượng nước đổ dồn vào đây khiến cho hơi nước bốc lên trắng xóa.
Đây chính là lối vào Tử Dương cốc, ba mươi sáu đảo trong hồ đều là môn phái bên ngoài trực thuộc Hiên Viên kiếm phái. Thuyền đánh cá, ngư dân trong hồ, thôn trang trên bờ hồ đều nằm trong sự khống chế của các gia tộc tu tiên chi nhánh của Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành tới gần nơi này, lập tức có người thông qua pháp bào trên người nhìn ra thân phận hắn, tiến tới nghênh đón. Sau đó đưa hắn vào trong xoáy nước kia, ngự kiếm bay xuống.
Sau khi tiến vào xoáy nước, thiên địa xung quanh hoàn toàn biến đổi thành một thế giới khác, không trung xanh thẫm.
Nhìn xuống phía dưới chỉ thấy là một sơn cốc rộng rãi vô cùng, khắp nơi toàn là một loại hoa màu tím, thì ra cái tên Tử Dương cốc là vì như vậy mà có. Xa xa núi cao ngất trong mây, không biết vì sao tấm màn nước trên không không thể nào che khuất được vầng trăng ở thế giới bên ngoài. Lúc này đang là ban đêm, vẫn có thể nhìn thấy một vầng trăng tròn treo cao, xung quanh sao nhiều vô số. Dưới ánh trăng bàng bạc, núi, cây, hoa cỏ, xoáy nước... lộ vẻ diễm lệ khôn tả bằng lời. Quét mắt nhìn quanh tưởng chừng như đang trong cơn mộng.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay tới, đã thấy từ xa có một đám người tiến tới nghênh đón, trong đó người đi đầu chính là Nhị sư huynh Hạ Việt. Đã bao nhiêu năm không gặp, bộ dáng y vẫn giống như năm đó, không hề thay đổi chút nào.
Hạ Việt nhìn Dư Tắc Thành, trong lòng bồi hồi cảm thán. Thiếu niên năm xưa hiện tại đã trở thành cường giả Kim Đan, hai người hội ngộ, mừng mừng tủi tủi.
Dư Tắc Thành thi lễ:
- Bái kiến Nhị sư huynh.
Hạ Việt nói:
- Không cần khách sáo, sư đệ, sư phụ đã thành Anh rồi sao?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, sư phụ đã đạt thành Nguyên Anh, lãnh ngộ Thiên Đạo.
Hạ Việt vui mừng khôn xiết:
- Hay, hay lắm. Vì chuyện này, chúng ta phải uống mừng một trận. Mau, mau vào đây.
Những người đi theo Nhị sư huynh là thủ hạ, đồ đệ, cũng là đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Hiện tại Nhị sư huynh đã đạt tới cảnh giới Long Hổ, thân là cốc chủ tại nơi này, thống lĩnh hết thảy.
Hạ Việt đưa Dư Tắc Thành vào một ngôi lầu cao năm tầng, kiến trúc hoa lệ, lan can bạch ngọc, đá xanh lát nền, tường vách chạm trổ, tinh xảo xa hoa.
Mọi người tiến vào lầu, đã có thị nữ an bày hết thảy. Từng viên gạch, viên ngói, từng cái ly, cái chén nơi đây đều được chạm trổ điêu khắc vô cùng tinh tế, không biết mất bao nhiêu công phu. Từ nhỏ có thể thấy lớn, địa vực cổ Tần quả nhiên là nơi xa xỉ phồn hoa, đứng đầu trong Lục Vực.
Tiệc rượu được bày ra tẩy trần cho Dư Tắc Thành. Mọi người ai vào chỗ nấy, Hạ Việt nói vài câu, hỏi thăm tình huống của sư phụ. Dư Tắc Thành nhất nhất kể rõ, cuối cùng lấy lá thư mà hơn hai mươi năm trước sư phụ giao mình mang tới, đưa cho sư huynh.
Hạ Việt xem qua, vô cùng kích động, sau đó cẩn thận cất đi, lại nói:
- Sư đệ à, ta nhớ sư phụ quá... vốn ta là một cô nhi, nếu năm xưa không nhờ sư phụ, ta đã chết đói...
- Hiện tại ta là cốc chủ Tử Dương cốc, đã tương thông cùng thiên địa nguyên khí nơi đây. Trong cả phạm vi hai vạn dặm hồ Tử Dương này là Lĩnh Vực của ta, cho dù là Nguyên Anh Chân Quân rơi vào Lĩnh Vực của ta cũng khó lòng xoay trở. Nhưng từ nay về sau ta không thể rời khỏi Tử Dương cốc, đã bị nơi này vây khốn.
- Ta không thể về Hiên Viên kiếm phái được nữa, đại chiến lần trước, ta phụ trách trấn thủ nơi đây, cũng không thể trở về, về sau chuyện hầu hạ sư phụ, phải trông vào sư đệ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Chúng ta là sư huynh đệ, huynh khách sáo như vậy làm gì.
Hai người nhìn nhau cười, tâm ý tương thông.
Rượu được ba tuần, các sư huynh đệ đồng môn cùng uống rượu bắt đầu hỏi thăm về trường đại chiến vào ba năm trước. Thì ra đại chiến lần đó, chi nhánh môn phái nơi đây cũng không yên tĩnh, thậm chí Tử Dương cốc còn bị ba tên Nguyên Anh Chân Quân xâm nhập, cũng xảy ra chiến đấu liên miên, chỉ có phần tử tinh anh mới còn sống sót trở về Hiên Viên kiếm phái.
Sau trường đại chiến ấy, sáu thượng môn vì vậy mà suy sụp, sáu Phản Hư Chân Nhất một trận đi đời, hàng chục Nguyên Anh Chân Quân ngã xuống, Tiên Nhân hạ giới, có thể nói đã làm thiên hạ kinh sợ vô cùng, ai cũng muốn tìm hiểu tình huống cụ thể.
Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại, từ chuyện sự tình do Bát Tàn môn mà ra, làm nhục sư huynh đệ đồng môn, cho đến chuyện bảy thượng môn vây công Hiên Viên kiếm phái. Đến trận tiêu diệt bên bờ Cơ Thủy hà, huyết chiến ở Đan Hà sơn, sau đó bay xa hàng chục vạn dặm, tiêu diệt Bát Tàn môn, đánh chết Chân Nhất Thần Quân. Tiên Nhân hạ giới, Trung Hưng Tổ Sư ra tay đại chiến cường địch... Dư Tắc Thành kể lại cho mọi người nghe tỉ mỉ.
Đương nhiên tất cả sự tình đều được Dư Tắc Thành dặm mắm thêm muối tỉ mỉ vô cùng. Nhưng có một số việc như ngồi thuyền qua biển, trong môn có lệnh không được tiết lộ ra ngoài. Bất quá kể đến chuyện Bát Tàn môn làm nhục sư huynh đệ đồng môn, ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi. Kể đến đại chiến Đan Hà sơn, ai nấy hưng phấn không thỏi, kể đến lúc Trung Hưng Tổ sư hạ giới, một kiếm giết chết Tiên Nhân, lập tức cả bàn rượu hoan hô vang dậy.
Một người lên tiếng nói:
- Cạn ly, thật là thống khoái, tổ sư gia lợi hại vô cùng, Dư sư huynh cũng nghĩa khí ngút trời. Sau khi tên Vương giả trang kia trở về giống như một tên câm điếc, không nói câu nào, ai hỏi tới cũng chỉ lạnh lùng không nói.
Lúc này một vị sư đệ bên cạnh chợt nói:
- Đáng tiếc Võ sư đệ và Mã sư đệ sau khi trở về, thần trí trở nên mơ hồ bất định. Võ sư đệ nổi điên tự sát ngay trên bàn tiệc mừng công, Mã sư đệ chữa trị ba năm, cuối cùng vẫn không tránh được họa mê muội, đã đi rồi, ôi... không ai kể lại lời nào, cho nên chúng ta không biết về trường đại chiến hai năm trước.
Một người khác nói:
- Đệ có thể đi hỏi ứng Long sư tổ và Hán Nghiễm sư tổ...
- Hừ, huynh dám thì cứ đi mà hỏi.
Dư Tắc Thành nghe vậy bèn hỏi:
- Sư huynh, Vương Thư Nguyên ở đây ư, cả ứng Long sư tổ và Hán Nghiễm sư tổ cũng ở đây sao?
Nhị sư huynh đáp:
- ứng Long sư tổ và Vương Thư Nguyên ở đây, bất quá Hán Nghiễm sư tổ trấn thủ ở Huyễn Ba trì.
Lúc này một vị sư huynh khác lại nói:
- Không biết Công Tôn Đại sư huynh đã đi đâu, mười mấy năm qua không thấy bóng dáng, đại chiến vừa rồi cũng không tham gia...
Một tên sư đệ còn trẻ hấp tấp nói:
- Nghe đâu Đại sư huynh bỏ trốn cùng Thánh nữ của Âm Dương giáo...
Y còn chưa dứt lời, lập tức tất cả đệ tử lão thành sắc mặt sa sầm. Nhị sư huynh quát lớn:
- Đệ không được làm nhục Công Tôn Đại sư huynh, huynh ấy sao có thể làm chuyện như vậy được? Năm xưa Công Tôn Đại sư huynh chém chết Thập Tam Phi Ưng của Thiên cầm tông, nghĩa khí bảo vệ nữ hài tử vạn dặm bôn ba tìm thân nhân, đơn độc quyết đấu Cửu u tông, tiêu diệt Yêu Minh Huyết Độc. Vì sư đệ trong môn trích máu moi tim, giận đánh Miêu Sương Ma Tổ Hồng Phát lão tổ.
- Công Tôn Đại sư huynh lập nên vô số chiến công cho Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nếu còn ai dám làm nhục Công Tôn Đại sư huynh, đừng trách ta không nghĩ tới tình cũ!
Theo như vẻ kích động của Nhị sư huynh, xem ra uy tín của Công Tôn Đại sư huynh quả thật đã ăn sâu vào lòng người. Bất quá cũng có vài ba đệ tử hậu tiến cũng như mình miệng nở nụ cười tỏ vẻ không tin, những chuyện này đều đã là quá khứ, nhắc tới có ích gì.
Trăm năm gần đây, dường như vị Công Tôn Đại sư huynh này không có chiến tích nào nổi bật, ngược lại đại chiến lần trước còn không có tham gia.
Dư Tắc Thành không phát hiện ra, trong vô tình, hắn đã đưa vị Công Tôn Đại sư huynh này vào địa vị đối lập với mình, đây là người tại giang hồ, thân bất do kỷ, cũng vì mình đã giết chết đệ đệ Nạp Lan Tài Tử của y... Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành không khỏi hy vọng rằng tốt nhất, Công Tôn Đại sư huynh cùng Thánh nữ Âm Dương giáo gì đó bỏ trốn đi luôn, vĩnh viễn không trở lại.
Việc này coi như qua đi, mọi người tiếp tục uống rượu hàn huyên, trao đổi tâm sự cùng nhau. Dư Tắc Thành bèn nói ra mục đích mình tới nơi đây, muốn dò xét một trong bảy địa điểm chiến trường cổ Tiên Tần. Nhị sư huynh lập tức nhanh nhẹn đáp ứng giúp hắn. May là Dư Tắc Thành đã tới hỏi, trong bảy địa điểm này có ba nơi là động phủ của môn phái khác, nếu không có Nhị sư huynh phái người tới hỏi, Dư Tắc Thành tự tiện tới đó nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Mọi người vừa uống vừa hàn huyên, đột nhiên có tiếng thị nữ hô to bên ngoài:
- ứng Long sư tổ tới.
Lập tức mọi người có mặt đều sững sờ kinh ngạc, không ai ngờ ứng Long sư tổ lại tới nơi này, không biết mục đích của lão là gì.
ứng Long Chân Quân chậm rãi tiến vào, tất cả mọi người vội vàng đứng lên thi lễ. Chỉ nghe ứng Long nói:
- Không cần khách sáo, ta nghe nói Tắc Thành tới đây, cho nên cố ý tới thăm hắn.
Vừa nghe những lời này, lập tức mọi người ồ lên, không ngờ ứng Long sư tổ vì Dư Tắc Thành mà tới, thật sự ra ngoài dự liệu của mọi người.
Dư Tắc Thành vội vàng nói:
- Đệ tử có tài đức gì có thể được sư tổ tới thăm như vậy, quả thật đệ tử không nhận nổi...
ứng Long Chân Quân nói:
- Trận chiến năm xưa ở Bát Tàn môn, ngươi làm rất tốt, phá được Liên Thể Đoạn Đầu thuật của Bát Tàn môn, phóng Thiên kiếp lôi, đứng ra gánh vác vào thời khắc mấu chốt. Quả thật hữu sự mới có thể nhìn ra ai là trụ cột vững vàng, ngăn cơn sóng dữ.
Vừa nghe lời này, lập tức Dư Tắc Thành nghe lòng phơi phới, đây chính là thái độ thừa nhận, ứng Long sư tổ năm xưa rất căm thù mình, hiện tại đã thừa nhận mình là trụ cột vững vàng, chân chính coi trọng mình. Đây là thành quả của biết bao nỗ lực, là thứ mà mình xứng đáng được hưởng, tim Dư Tắc Thành đập như trống trận, cao hứng vô cùng.