Bạch quang chợt lóe, Dư Tắc Thành trở về pháp trận, há miệng thở hồng hộc, thân thể mềm nhũn quỳ xuống. Lần xuất kiếm tưởng chừng như vô tận này đã công ra khoảng bốn trăm kiếm, đối với Dư Tắc Thành cũng là một gánh nặng vô cùng. Khi trận chiến đã chấm dứt Vĩnh Hằng Chi Lô ngừng vận chuyển chiến đấu, lập tức thân thể Dư Tắc Thành thoát lực, suy yếu vô cùng.
Dư Tắc Thành không hề quan tâm tới thân thể của mình, mà vội vàng lấy hết phi kiếm ra quan sát. Vào thời khắc cuối cùng hắn có cảm giác như phi kiếm của mình đã bị hư hại không ít, lúc này lấy ra kiểm tra từng thanh một, may là không tổn hao gì, chỉ là cảm giác trong ảo cảnh đó mà thôi. Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy Cực Lạc Thiên ra há miệng nốc ừng ực. Sau khi uống mười mấy hơi như vậy, hắn lại há miệng thở dốc, dần dần khôi phục.
Bên tai hắn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vương Thư Nguyên. Nỗi kinh khủng tử vong vì tan xác trong nháy mắt đã nhấn chìm y làm y phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy. Sau lưng y có một người đang đứng, chính là sư phụ của y, Ứng Long sư tổ, sắc mặt lão vẫn không đổi đứng nhìn ái đồ. Đột nhiên ứng Long sư tổ bước ra một bước, xuất hiện ngay trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn chăm chú:
- Giỏi, hậu sinh khả úy. Sau trận chiến này có thể diệt hết tính kiêu ngạo của y, khá lắm!
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng uy áp của Nguyên Anh Chân Quân thình lình ập tới. Uy áp bậc này khiến cho Dư Tắc Thành không thể cử động, ngay cả ý niệm trong đầu cũng bị dừng lại hoàn toàn.
Giờ phút này Nam Thiên Chân Nhân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thanh, lập tức tất cả uy áp hoàn toàn biến mất. Nam Thiên Chân Nhân đã ngăn cản tất cả uy áp của đối phương, cung kính nói:
- Đúng vậy, sư tổ, ngọc bất trác bất thành khí, Tắc Thành làm rất đúng, bằng không sẽ có lỗi với Kiếm Tâm Thông Huyền khí.
Ứng Long sư tổ gật gật đầu, dường như khen ngợi, nháy mắt biến mất, Vương Thư Nguyên cũng biến mất theo. Nam Thiên Chân Nhân quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, đòn cuối cùng của con vô cùng lộ liễu...
Trong khoảnh khắc Vương Thư Nguyên bị chém từng khúc rồi nổ tan xác là do Dư Tắc Thành cố ý làm như vậy. Hắn giảm tốc độ xuất kiếm vì muốn tra tấn đối phương thêm, ý nghĩ này hiển nhiên bị người khác nhìn ra cho nên Ứng Long mới tới đây định trút giận cho đồ đệ, làm khó Dư Tắc Thành một chút.
Vào thời khắc mấu chốt Nam Thiên Chân Nhân đột ngột bước ra đối chọi thẳng một chiêu cùng Ứng Long sư tổ. Mặt dù sắc mặt Nam Thiên Chân Nhân vẫn như thường nhưng Dư Tắc Thành phát hiện lưng áo ông đã ướt đẫm mô hôi. Uy áp vừa rồi, đương nhiên sư phụ mình cũng không chịu nổi...
Dư Tắc Thành nghẹn ngào kêu lên:
- Sư phụ...
Nam Thiên Chân Nhân khoát khoát tay:
- Ta không sao, con vẫn còn hai trận chiến nữa, hiện tại con đã trở thành tiêu điểm của mọi người, đừng để cho sư phụ phải thất vọng, con cứ dốc hết toàn lực mà chiến. Ta cũng có một trận chiến, lần này thầy trò ta sẽ cho bọn họ biết, rốt cục là kiếm của ai sắc bén hơn!
Dư Tắc Thành kiên định gật gật đầu. Lúc này tất cả các trận chiến đã chấm dứt, tính cả kẻ không đấu đợt vừa rồi toàn trường còn lại mười lăm người. Trong đó Cốt Luân Tề Văn, Lôi Băng Vân, Phong Linh Tĩnh, Thành Lam giành thắng lợi. Phùng Liên Liên thất bại biến mất nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó hiểu về nàng. Lúc ở Cổ Thần thành, hắn nhờ vào thế giới Bàn cô mới có thể đánh tan ảo cảnh của cổ Thần Thú, nhưng lúc hắn đi ra không ngờ Phùng Liên Liên đã thoát khỏi ảo cảnh từ lâu, cả người nàng bao trùm bí mật vô cùng quỷ dị.
Mười lăm người lại được tiến hành lựa chọn, một người sẽ không phải đấu, còn bảy người thắng ở lại, bảy người thua rời khỏi.
Dư Tắc Thành trở lại trong ảo cảnh chiến đấu. Lúc này dưới chân hắn là một thành thị vô cùng hoang phế nhìn rất quen mắt, chính là thành thị trước kia dung hợp cùng cổ Thần Thú. Dư Tắc Thành còn chưa kịp nghĩ nhiều địch nhân đà xuất hiện trước mặt.
Dư Tắc Thành không biết người này nhưng y vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, thần sắc sững sờ sau đó lập tức ngự kiếm bay về phía Dư Tắc Thành. Trận chiến trước, y kết thúc trước Du Tắc Thành, thấy được Dư Tắc Thành chiến đấu với Vương Thư Nguyên, đã có ấn tượng rất mạnh với sóng kiếm khôn cùng của Dư Tắc Thành. Chỉ trong thoáng chốc y đã nghĩ ra phương pháp đối phó với sóng kiếm của Dư Tắc Thành, bèn xông về phía hắn.
Trong quá trình xông tới, dần dần thân hình y biến mất, toàn thân hóa thành một luồng kiếm khí người kiếm hợp nhất. Nếu như Dư Tắc Thành xuất ra sóng kiếm vô tận như trận trước, vậy y sẽ làm người phá giải, đạp bằng mọi chông gai trên sóng dữ, cường công đối thủ.
Nháy mắt đối phương đã xuất ra đòn mạnh nhất, một kiếm này chính là Thần Ngã Hợp Nhất kiếm của Kiếm Ngưng Lão. Kiếm này là thuật Thân Kiếm Hợp Nhất chuyên môn, nếu so với kiếm này Thân Kiếm Hợp Nhất của Dư Tắc Thành chỉ là một chiêu nông cạn hời hợt. Một kiếm của đối phương chính là kiếm thuật chuyên sâu, một đòn chí mạng thật sự.
Tránh hay đỡ... Hai ý niệm này lóe lên trong đầu Dư Tắc Thành trong khoảnh khắc, nhưng hắn còn chưa kịp quyết định đối sách kiếm trong tay đã tự động công ra, lấy công đối công, lấy cường đối cường, gặp nhau trên lộ hẹp, kẻ dũng cảm sẽ thắng.
Ngay tức khắc, Vĩnh Hằng Chi Lô bừng cháy, xuất ra trợ lực lớn nhất cho Dư Tắc Thành. Hắn cũng dùng chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất chọi cứng cùng đối phương. Trong khoảnh khắc đòn tấn công của hai bên giao nhau. Dư Tắc Thành bổ ra một trăm lẻ tám đạo kiếm khí. Kiếm khí này xuất ra nhanh như điện chớp, trăm đạo kiếm khí màu vàng hợp thành một thể, hóa thành kiếm khí xung thiên, va chạm với kiếm đối phương.
Trong khoảnh khắc này đột nhiên Dư Tắc Thảnh có cảm giác giống như lúc hắn điều khiển con rối Nguyên Anh đại phá Càn Ma Linh Tôn giáo. Một kiếm lúc này rất giống một kiếm lúc trước, dường như trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành đang bắt chước theo phép ngự kiếm của Nguyên Anh Chân Quân vậy.
Hai người va chạm vào nhau thật mạnh, một tiếng nổ ẩm vang tạo nên những vòng sóng khí khuếch tán ra bốn phía. Sóng khí lướt qua nơi nào mặt đất nghiêng ngả, thành thị sụp đó đến đó. Chấn động này truyền ra hàng dặm, sau đó mới dần dần biến mất.
Một cột bụi mù màu xám khổng lồ không còn lực lượng duy trì, cũng bắt đầu dần dần tiêu tan, trong lúc nhất thời cả một vùng trời đất đầy thứ bụi mù màu xám ấy. Sau khi bụi đất tan đi trên mặt đất chỗ hai người va chạm lộ ra một hắc động không đáy rộng vài trượng.
Bụi đất tan đi hết, người lồm cồm bò dậy. Thật ra Dư Tắc Thành nhàn nhã chậm bước tiến tới, thần sắc không có vẻ gì là vừa mới giao thủ một đòn kịch liệt, mà dường như hắn đang tản bộ trong thành.
Một đòn vừa rồi đã khiến hắn như có cảm ngộ, cảm ngộ kỳ lạ không nói nên lời. Chính cảm ngộ này đã giữ hắn lại sau khi thắng lợi không rời khỏi chiến trường, mà vẫn còn có thể tản bộ trong tòa thành hoang phế này.
Một kiếm vừa rồi, Dư Tắc Thành nháy mắt cảm thấy như mình trở lại thời điểm khống chế con rối Nguyên Anh khi trước, tựa như hắn đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân vậy, thả sức tung hoành bốn bể.
Tuy rằng cảm giác này vô cùng mỏng manh yếu ớt, mỏng manh tới cực độ nhưng đối với Dư Tắc Thành lại là ánh đuốc soi đường trong đêm, một ngọn hải đăng giữa biển cả tối tăm. Chỉ cần đi về phía ấy, phía trước của mình nhất định sẽ là một vùng sáng rực vô cùng.
Đây là đạo công kích của mình, trước khi tham gia đại hội môn phái mình đã ngộ ra bí quyết chữ Nhuệ của Kim Dực kiếm. Mỗi lần công kích đều dốc hết toàn lực, không hề chùn bước.
Sau đại chiến lần này, Dư Tắc Thành lại mơ hồ ngộ ra một bí quyết khác, chính là chữ Tật, tật trong tật phong bạo vũ. Trong thời gian ngắn nhất xuất ra toàn bộ công kích mạnh mẽ nhất của mình, giống như bão táp đả kích đối phương, không để cho y có chút cơ hội nào phản kích, áp chế hoàn toàn công kích của đối phương khiến cho y không có cơ hội nào xuất thủ.
Mình đã có năng lực ngự kiếm, có được thể lực vô tận, có chân nguyên kiên cường, vậy phải phát huy ưu thế của chúng đến cực hạn, khiến cho chúng phát huy tác dụng lớn nhất. Có chiến thuật như vậy, còn sợ gì đối thủ?
Dư Tắc Thành càng tính toán tỉ mỉ, chiến thuật này lại càng thành thạo, quả nhiên chiến đấu là động lực trưởng thành, sau khi trải qua thử thách bằng máu và kiếm. Dư Tắc Thành đang dần dần trưởng thành hơn.
Ngộ ra kiếm lý, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy bừng sáng, dường như đã cảm ngộ đến rốt ráo tận cùng. Rốt cục ảo trận biến mất, hình ảnh trước mặt tan đi, Dư Tắc Thành trở về trong pháp trận. Đối diện cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm vang lên, một đòn vừa rồi, đối thủ của Dư Tắc Thành từ trận trong trạng thái ngự kiếm hùng mạnh nhất, chết mà không hề sợ hãi, cũng không có cảm giác đau đớn, y đang đứng trước pháp trận của Dư Tắc Thành.
Hai người nhìn nhau, cùng lộ vẻ mến tài đối phương, khẽ gật đầu với nhau. Có những khi quen biết nhau chỉ là đơn giản như vậy.
Người nọ ngự kiếm bay lên, rời khỏi nơi này không như những kẻ bại khác cần phải có người mang đi. Dư Tắc Thành nhìn theo y ròi đi một cách tự nhiên tiêu sái trong lòng lại có thêm cảm ngộ. Gặp nhau trên lộ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ chiến thắng, chỉ cần không chịu thua, không sợ chết, thế nào cũng sẽ có cơ hội.
Dư Tắc Thành ngẩng đẩu nhìn lại, sáu trận chiến kia vẫn còn đang tiếp diễn, trong đó có một trận thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành, chính là Phong Linh Tĩnh đối chiến Lôi Băng Vân.