Dư Tắc Thành không sử dụng Côn Bằng phi hành. Côn Bằng đã trở thành tiêu ký đại biểu cho mình, cho nên hắn chỉ ngự kiếm phi hành, hoặc sử dụng Kim Quang Phích Lịch Độn.
Vượt biển vượt châu, vạn dặm trôi qua dưới chân trong nháy mắt. Hiện tại Dư Tắc Thành đã không còn như trước, tốc độ phi hành của hắn cơ hồ đạt tới cực hạn.
Có khi hắn đáp nhanh xuống đất, kích phát Cửu Thiên Đạp Ca và Sát Na Quang Hoa hóa sinh thập giai, ép khí thế xuống nhỏ nhất, không để người khác chú ý. Sau đó điều khiển hai thanh phi kiếm này, Nhân Kiếm Hợp Nhất, trong vòng một trăm tám mươi lần hô hấp vượt qua mười vạn dặm.
Cỡi gió mà đi, ung dung giữa vùng trời đất.
Năm xưa mình vượt qua quãng đường này mất mấy tháng trời, hiện tại bất quá chỉ mấy canh giờ, đây là thành tựu của mình.
Đến xế chiều, Dư Tắc Thành đã tới Vô Lượng tông ở Lư châu.
Tiến vào Vô Lượng sơn mạch, tiến vào trong Cửu Thiên Thập Địa Hỗn Nguyên trận, lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy vô số uy áp dâng lên. Trận này chuyên môn uy áp Nguyên Anh Chân Quân, tách rời không cho Nguyên Anh Chân Quân khống chế thiên địa nguyên khí. để bảo vệ sơn môn Vô Lượng tông.
Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới năm xưa. lúc ấy mình cùng các vị Phong Sư sư tổ, Vũ Bá sư tổ tới đây, còn có Mộ Yên tiên tử đồng hành, dòm mình chằm chằm như hổ rình mồi, rốt cục bị mình mời nhân sĩ chuyên nghiệp tiêu diệt. Thật ra Vô Lượng tông này là nơi thay
đổi cả cuộc đời mình, những đồng môn từng tới đây với mình trong quá khứ hiện tại đã ra đi, còn mình lại làm chưởng môn Hiên Viên kiếm phái.
Quả là thế sự vô thường.
Chung Cực Vô Lượng phong hiện ra trước mất, ba mươi sáu ngọn núi lớn và ba mươi sáu ngọn núi nhỏ phối hợp với nhau hết sức xào diệu hài hòa.
Từ xa nhìn lại cành sắc sơn thủy hài hòa xinh đẹp xuất hiện trước mặt, non xanh nước biếc, mây trắng lưa thưa, hai dãy núi hai bên hình thành thế long chầu hổ phục. Sáng ngắm mây trên núi chiều ngắm ánh tà dương, thác nước chảy xuống đầm sâu, mơ hồ có tiếng đàn
văng vẳng. Nếu không có đạo lữ tu hành, ắt cũng có tiên ông luyện dược.
Cảnh sắc sơn thủy xinh đẹp hiện ra trước mất Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhanh chóng xuất ra Vô Thượng Kiếm Ý, kiếm ý xung thiên, báo với Vô Lượng tông là mình đã tới.
Trong màn sương mù móng manh như ẩn như hiện, lúc gần lúc xa. Trên trời có một áng mây đỏ cùng một cụm mây đen dần dần hòa lẫn thành một màng, hòa cùng dãy núi xa xa. Có rất nhiều thác nước chảy ra từ lung chừng núi tạo nên cành đẹp tuyệt trần, tường chừng như những thác nước này là từ lưng chừng trời đố xuống.
Hơi nước mịt mù trắng xóa xen lẫn những ngọn sơn phong xanh um cây cối làm nổi bật lẫn nhau, tất cả tạo nên một bức tranh thủy mặc huy hoàng tráng lệ.
Cửu Sơn Lục Thủy, hoa gấm nhân gian, đây chính là Vô Lượng tông. Không biết vào giờ này ngày mai, cành đẹp nơi này có còn ở đây không, quả thật khó lòng biết trước...
Dư Tắc Thành nhanh chóng di chuyển, thi triển Súc Địa Thành Thốn, đi vào trong Cách Lặc thảo nguyên.
Chính là nơi này, hôm qua mình nằm mộng thấy cành sắc nơi này. Dư Tắc Thành chậm rãi lang thang vô mục đích trên thảo nguyên.
Ký ức bao năm qua dần dần trở lại, tướng mạo, giọng nói của Lưu Thi Vận dần dần xuất hiện.
- Ca ca, nếu một mai muội chết đi, huynh hãy an táng muội ở nơi này...
Được rồi, hôm nay ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của muội...
Dư Tắc Thành vung tay xuất ra một kiếm, lực Thần Uy Hóa xuất hiện. Kiếm này vừa xuất ra, một tiếng nổ ầm vang, mặt đất bùng nổ chấn động vô hạn. cát đá tung bay.
Lập tức nơi này xuất hiện một cái hố thật sâu.
Hố này sâu chừng ngàn trượng, rộng chừng ngàn trượng. Tiếng nổ ầm vang chấn động thiên địa khiến cho xa xa lóe lên vô số điểm sáng, rất nhiều tu sĩ Vô Lượng tông chạy tới nơi này.
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới bọn chúng, chỉ toàn tâm toàn ý vận chuyển kiếm ý và lực Thần Uy của mình, bắt đầu dựa theo hình dáng mà mình tưởng tượng, tạo ra một ngôi mộ dưới lòng đất.
Tất cả cát đá dưới hố, dưới Kiếm Ý Yên Diệt của Dư Tắc Thành, lửa cháy vô cùng, nhiệt độ cực nóng, bắt đấu biến hóa. Bất kể trước đây chúng là dạng vật chất gì, hiện tại tất cả đều hóa thành dung nham.
Dưới sự khống chế, lực Thần Uy của Dư Tắc Thành, dung nham này dần dần trở nên tinh khiết, dần dần hóa thành một loại vật chất thần kỳ. Vật chất này có dạng đá. gần giống như đá cẩm thạch, trắng nõn nà, nhưng cứng rắn hơn đá cẩm thạch vạn phần.
Đây là Dư Tắc Thành vận dụng lực Thần Uy Hóa của mình dần dần thay đổi hết thảy, chế tạo ra vật chất thần kỳ này.
Loại đá kỳ lạ này nhìn như sống, dưới sự khống chế của Dư Tắc Thành dần dần dâng lên trong hố từng tầng từng tầng. Sau đó hóa thành một địa cung to lớn, dần dần trở nên rộng ngàn trượng, phong cách cổ kính.
Thật ra cũng không hẳn là địa cung, mà là pháp trận cấm chế. Loại đá này hình thành từng đạo pháp trận cấm chế, đồng thời vô số nguyên liệu quý hiếm từ trong thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành bay ra, vô số linh thạch bay ra, tiến nhập trong pháp trận bằng loại đá kỳ lạ này, tạo thành một đại trận đáng sợ.
Giây phút sau cùng, địa cung ngàn trượng này bắt đầu hình thành một thạch thất rộng chừng ba trượng ở trung tâm. Thạch thất này có phong cách vô cùng cổ kính, chính là phần mộ mà Dư Tắc Thành chuẩn bị cho Lưu Thi Vận.
Dư Tắc Thành lấy tro cốt của Lưu Thi Vận ra, Hiên Viên kiếm phái không lưu thi thể, tất cả đều hóa thành tro cốt. Nam Thiên Chân Quân cũng vậy, Lưu Thi Vận cũng vậy.
Dư Tắc Thành mang tro cốt cho vào trong thạch thất, lập tức sinh ra quan tài đá bao lấy tro cốt vào trong, sau đó trầm xuống đáy thạch thất. Dư Tắc Thành nhìn quanh một cái, sau đó lặng lẽ đi ra.
Hắn vừa ra khỏi, thạch thất đóng kín lại, pháp trận khởi động, vô số điểm sáng dâng lên. Tất cả địa mạch nối liền nhau của Cửu Phong Lục Thủy Vô Lượng tông lập tức hóa thành một pháp trận phòng ngự đáng sợ rất lớn.
Pháp trận khởi động, địa cung ngàn trượng dần dần chìm xuống lòng đất, bảo vệ thạch thất. Địa cung pháp trận này dù là Dư Tắc Thành cũng không thể dễ dàng đột phá. đề phòng người khác tới hủy hoại tro cốt của Lưu Thi Vận.
Trên mặt đất. mặt cỏ xuất hiện trở lại, hết thảy trên thảo nguyên đều khôi phục lại bình thường, chỉ còn lại một phần mộ to chừng hơn trượng.
Dư Tắc Thành đứng trước phần mộ, dựng lên một tấm bia đá. Bia này được điêu khắc tinh xào, bốn mặt xung quanh có khắc phù điêu.
Bia đá chia làm ba tầng, tầng dưới là văn bia, hai bên có phù điêu song long và kỳ lân. Tầng giữa là tượng nối song long tranh châu, quanh đó có mấy cụm mây trôi. Tầng trên sáng loáng trơn nhẵn, bảo quang nội uẩn. linh khí ngưng kết như thành thực chất, toát ra hào quang chói mất.
Dư Tắc Thành bắt đầu điêu khắc văn bia, từng chữ từng chữ một, tự tay lưu lại kỷ niệm trên bia:
“Ái thể Thi Vận chỉ mộ”
Vô cùng đơn giản, sau đó vận lực cắm xuống, bia được cắm sâu đứng thẳng trước mộ phần. Lập tức pháp trận kích hoạt, bia và mộ phần đã được pháp trận bảo vệ, một đòn dốc hết
toàn lực của Kim Đan Chân Nhân cũng không thể làm tổn thương tới nó.
Dư Tắc Thành dựng bia xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám tu sĩ Vô Lượng tông trên không, cười nói:
- Các vị đạo hữu Vô Lượng tông, ái thể Lưu Thi Vận của tại hạ vốn là đệ tử Vô Lượng tông các vị. Trước kia nàng từng nói với ta, nếu như chết đi muốn được an táng tại nơi này. Hôm nay ta tới đây hoàn thành tâm nguyện của nàng, xin các vị thông cảm, trông coi săn sóc phần mộ ái thể ta cho thật tốt, có được chăng?
Giọng Dư Tắc Thành chậm rãi ôn tồn, vô cùng ung dung tự tại.
Ánh mất đệ tử Vô Lượng tông nhìn Dư Tắc Thành tràn đầy thù hận. Lưu Thi Vận đánh chết Vô Tận Thần Quân. Dư Tắc Thành đánh chết Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã, khiến cho hôm nay Vô Lượng tông chỉ còn lại mỗi mình Vô Nhai Thần Quân, khiến cho thế lực Vô Lượng tông sa sút rất nhiều. Cho nên đệ tử Vô Lượng tông cực kỳ căm hận Dư Tắc Thành, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ giữa Vô Lượng tông và Hiên Viên kiếm phái.
Hôm nay Dư Tắc Thành lại tới noi này, lập phần mộ cho phản đồ của Vô Lượng tông trên thảo nguyên tốt nhất của bọn họ. Chuyện này chăng khác nào một cái tát vào mặt, hết sức trần trụi, đây là làm nhục rành rành, dù là bọn họ chết trận cũng không thể để hắn làm như vậy.
Đây là quyết tâm của tất cả đệ tử Vô Lượng tông ở nơi này.
Chợt có một tên Nguyên Anh Chân Quân thét lớn:
- Dư Tắc Thành, ngươi không nên khinh người quá đáng như vậy, đừng tưởng rằng ngươi
thật sự là thiên hạ đệ nhất nhân, có thể ý vào phi kiếm thập giai hoành hành bá đạo. Thà rằng đệ tử Vô Lượng tông ta chết đi, chứ không chịu để cho ngươi làm nhục như vậy, lập mộ cho phản đồ kia tại nơi này.
Dư Tắc Thành vẫn không hề nổi nóng, ôn tồn nói:
- Thi Vận cũng không có phản bội Vô Lượng tông các ngươi, cái chết của Vô Tận Thần Quân là do người khác ra tay. Chính vì lão trợ giúp Lưu Thi Vận, cho nên ta mới kiên nhẫn đứng đây phân trần với các ngươi, bằng không hiện tại đã không còn môn phái tên Vô Lượng tông trên cõi đời này nữa.
- Vô Nhai tiền bối đâu rồi, tiền bối có thể ra mặt nói một lời được chăng?
Câu cuối cùng Dư Tắc Thành cao giọng, vang vọng chín tầng mây.