Toái Tinh Kỹ ở dưới Ngưng Khí tầng thứ tư tu vi gia trì, mỗi lần xuất thủ khoảng không trước mặt Trần Hiên lập tức liền hóa thành một đạo lốc xoáy, lốc xoáy này mặc dù không hoa mỹ nhưng lực lượng bộc phát ra tuyệt đối vô cùng khủng bố, nếu như đầy đủ linh khí duy trì thậm chí có thể trực tiếp đánh xuống mặt đất, mượn nhờ phản lực để cách không phi hành, Toái Tinh Kỹ không rõ cấp bậc, nhưng một khi Trần Hiên đột phá Trúc Cơ nó cũng sẽ tự động tiến hóa thành Toái Tinh Bạo.
Bát Cực Chưởng, ở bên trong vách đá động phủ giới có nhắc đến, là một bộ phận tàn thiên không hoàn chỉnh Bát Cực Đạo, mà Bát Cực Đạo này lại là tuyệt kỹ của Thần... “Thần“..Rất có thể là tồn tại chí cường truyền thừa xuống Nghịch Trần Giới U Minh đạo thống.
Về phần Ngự Phong Thần Hành, công pháp này là thân pháp tuyệt kỹ, toàn quyển được chia làm thượng, trung, hạ, tam cấp, hạ cấp Ngự Phong Thần Hành hay còn gọi với cái tên Phá Phong Hành, trung cấp Phá Không Hành, thượng cấp Thuấn Di Hành.
Trần Hiên vừa tu luyện vừa để ý đến sự thay đổi luân phiên của nhật nguyệt bên trong mộng cảnh thế giới.
Mộng cảnh thế giới, một cái thân ảnh thiếu niên không ngừng ở trên mặt đất bay qua bay lại, một tay đánh ra phong bạo vòi rồng, tay kia đánh ra hoàng kim cự chưởng, cứ như vậy nhấc lên vô cùng vô tận khí lãng cùng với ngập trời thanh âm oanh minh rền vang.
Quá trình này kéo dài suốt hơn một năm, ở bên ngoài thực tại cũng chỉ vừa vặn trôi qua ba ngày, ba ngày vừa rồi Kiều gia không ít lần ghé đến nhưng nhìn thấy Trần Hiên nhập tâm tu luyện, hắn đương nhiên không muốn làm phiền.
Ba môn tuyệt kỹ đều bước đầu có thành tựu, Trần Hiên mệt mỏi mở mắt, thở sâu một cái, sau đó lẳng lặng đi qua căn nhà gỗ bên cạnh.
Đêm xuống, đã quá khuya hắn không muốn đánh động Kiều gia cho nên đành phải tự mình nấu nướng, sau khi ăn xong thì sử dụng Ngự Phong Thần Hành Phá Phong Thức, dẫm chân, cả người lập tức hóa thành tàn ảnh hướng cánh rừng phía sau thôn trang lặng lẽ tiến nhập.
Ở bên trên mỏm đá cao, trước con suối nhỏ Trần Hiên xếp bằng đả tọa, hắn không tu luyện mà âm trầm suy tư, dĩ vãng không có mục đích truy cầu nhưng hiện tại đã đặt một chân lên Tu Tiên Lộ, có rất nhiều thứ bắt buộc Trần Hiên phải hết sức nghiêm túc.
“ U Đấu sâm lâm chắc chắn rất thú vị, ta có nên đi đến đó cùng với mấy vị sư huynh tụ họp không? Dù gì ta cũng đã là Ngưng Khí kỳ tầng thứ tư, hạ sơn sẽ bớt đi phần nào nguy hiểm, hơn nữa, lịch duyệt, phải lịch duyệt mới có thể vượt qua bình cảnh..Sắt không mài không thành kiếm.. Nhưng ta đi rồi Kiều gia phải làm thế nào? Nếu thẳng thắn chắc chắn người sẽ không cho phép.. Nhưng nếu trốn đi..” Trần Hiên khổ não nói thầm.
Người trẻ đối với chuyện mới lạ thường nảy sinh tâm lý tò mò, điều này dễ hiểu, U Đấu sâm lâm, địa phương kia vô tình trở thành một cỗ hấp dẫn chí mạng, Trần Hiên liền gạt bỏ hết thảy suy nghĩ trong đầu, quyết định sẽ hạ sơn, đi vào U Đấu sâm lâm, cũng khó trách được hắn, 16 tuổi không mấy ai chính chắn, không mấy ai nhìn nhận rõ ràng trước sau mọi chuyện.
“ Kiều gia! Ta hạ sơn vài hôm, muộn nhất là một tháng sẽ quay lại, người ở nhà tự chiếu cố cho mình!” Trần Hiên chắp tay, hướng về phía thôn trang khẽ cúi đầu nói nhỏ, sau đó cả người hòa vào bóng đêm thình lình biến mất.
Kiều gia ở bên trong căn lều của mình ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cái lỗ lớn trên vách tường, Kiều gia xoa trán, thở dài than khẽ:“ Ta lấy gì để ngăn cản con..Hài tử, đi đường bình an!” Nói xong chiếc lưng gầy hơi còng xuống, ảm đạm nhấc tay vén lên mái tóc xuề xòa trước mặt.
Màn đêm cô độc, sao trời không lối, thiên địa đứng im bất động nhường chỗ cho tiếng côn trùng rả rích, thi thoảng một vài cánh chim giật mình kêu loạn, xa xa là thanh âm dã thú cuồng minh, gió núi lạnh nhạt quét qua tán rừng, âm phong thê lương từng trận.
Trần Hiên thâm nhập vào sâu cánh rừng, bởi không thông thuộc địa hình cho nên di chuyển hết sức chật vật, một vài loài thân thảo có gai cào xé lên cơ thể hắn, xé rách y phục, bóc xuống da thịt.
Trên cao mặc dù ánh trăng sáng tỏ nhưng nguyệt quang bị tán rừng dày đặc chặn lại, bóng đêm mờ ảo bao trùm, thiên địa không chút thanh sắc, Trần Hiên chậm rãi tiến về phía trước, bước chân vô cùng cẩn thận, ánh mắt thi thoảng đảo quanh, tránh trường hợp bị động khi bắt gặp dã thú.
Một đường bình an, sáng hôm sau Trần Hiên thuận lợi đi đến phía trước Trấn Thiên Quan, Trấn Thiên Quan này do hai ngọn núi dốc đứng nằm sát nhau tạo thành, nhìn qua tựa hồ một cái thông đạo lớn, hai bên là vách đá, trước sau chỉ có duy nhất một đường, chỉ cần vượt qua Trấn Thiên Quan sẽ đi vào ngoại vi U Đấu sâm lâm.
Mang theo tâm tình chờ mong, Trần Hiên kích động quan sát Trấn Thiên Quan, nơi đây đối với hắn mọi thứ đều hết sức xa lạ, ngay cả những loài sinh vật, cây cỏ đều vô cùng lạ lẫm, bởi là lần đầu tiên Trần Hiên chính thức xa nhà.
Bỏ lại đại ngàn sau lưng, trước mặt là quan đạo sừng sững, Trần Hiên thở sâu áp chế tâm tình, Nghịch Trần Định Giới mặc dù đã rơi mất kim nhưng vẫn có thể dẫn dắt phương hướng, Trần Hiên rõ ràng, một khi bước qua quan đạo này sẽ chính thức đi vào địa phương nguy hiểm.
Theo như hắn tìm hiểu thì U Đấu sâm lâm là nơi vạn thú sinh tồn, ở đó có những đầu dã thú sống lâu năm tu luyện thành yêu, thực lực thông thiên triệt địa không hề thua kém tu sĩ nhân loại, thậm chí một vài đầu Yêu Vương tồn tại ngang bằng với chí cường giả Vãng Sanh Quốc, tu vi đạt đến Anh Biến kỳ.
Thời điểm Trần Hiên muốn đi vào Trấn Thiên Quan quan đạo thì phía sau lưng bỗng nhiên vang lên dồn dập tiếng bước chân, Trần Hiên không quay người, sắc mặt hơi biến, hắn không biết đối phương đến cùng là ai nhưng ở chốn âm u này hành sự nhất định phải tuyệt đối cẩn thận.
“ Tiểu tử dừng bước! quan đạo kia khó thông, ngươi nên chậm lại “ Phía sau vang lên thanh âm trong trẻo, hình như là của một tiểu nữ nhân.
Trần Hiên quay lưng, vẻ mặt có chút mờ mịt, đối phương là một nhóm nhân mã, số lượng ước chừng trên 50 người, ai nấy cũng đều là thiếu niên, trên thân y phục đồng nhất, rất giống với hình dung tông môn đệ tử, mỗi một tên thiếu niên khí thế hơn người, trong đó toàn bộ là nam nhân, chỉ có một nữ nhân duy nhất.
Nàng này tựa hồ người dẫn đội, dung mạo vô cùng kinh diễm, cả người cao gầy đầy đặn, ngũ quan như họa, khuôn mặt không tỳ vết, không điểm lên mùi vị khói lửa nhân gian, nhìn qua như một vị Tiên tử đã ly khai phàm tục, trên thân tản mát ra nồng đậm khí tức băng thanh ngọc khiết, chung quy vẫn có chút ôn nhu, có chút dễ gần.
“ Xin hỏi, có chuyện gì?” Trần Hiên hơi cúi đầu, hướng đoàn người nhỏ giọng hỏi.
“ Ngươi là tán tu muốn tiến vào U Đấu sâm lâm tham gia đại hội liệp sát yêu thú?” Tiểu nữ nhân quan sát Trần Hiên, sau đó mỉm cười, thanh âm vô cùng trong trẻo.
“ Đúng vậy! Các ngươi là?” Trần Hiên tò mò hỏi, cũng âm thầm đánh giá nữ nhân, nàng ta quá mức xinh đẹp, Trần Hiên chưa gặp qua nhiều nữ nhân thiên hạ, nhưng dung mạo như vậy tuyệt đối hiếm gặp, Trần Hiên càng không phải loại người người yếu kém cảm quan thẩm mỹ.
“ Chúng ta cũng như ngươi, là một phân đội tham gia liệp yêu, quan đạo kia nhìn như yên bình nhưng kỳ thực vô cùng nguy hiểm, bên trong yêu thú thường xuyên lui tới, vì vậy tu sĩ tham gia liệp yêu đều từ địa phương khác tiến nhập mà rất ít khi đi qua” Nữ nhân nhếch môi cười, ôn tồn đáp.
“ Như vậy tại sao các ngươi lại đi qua, hơn nữa liệp yêu đại hội đã bắt đầu từ mấy hôm trước..” Trần Hiên nghi hoặc hỏi, lại một lần nữa quét mắt âm thầm đánh giá.
“ Ngu ngốc! Ngươi không nhìn thấy chúng ta có bao nhiêu người sao.. Tuyết Thanh sư tỷ! Đâu nhất thiết phải nhiều lời với hắn làm gì.. Hắn muốn cứ để hắn đi vào, sống chết cũng không liên quan tới chúng ta“.
Một tên thiếu niên cao lớn, trên mặt có vết sẹo dữ tợn, như con rết từ đuôi mắt kéo dài xuống tận mang tai, thiếu niên bộ dáng hung hăng, ném mắt phía Trần Hiên lớn tiếng quát, thanh âm thập phần chán ghét, mới bắt đầu đã nhìn Trần Hiên không chút vừa mắt.
“ Ồn ào! Khi hạ sơn ngươi không nhớ Chu trưởng lão đã nói gì sao? Một đường này đối với tán tu nhân gian phải tận tình giúp đỡ.. Hơn nữa giúp người là việc tốt.. Gieo xuống thiện nhân gặt lại thiện quả” Nữ nhân tên gọi Tuyết Thanh quét mắt nhìn thiếu niên mặt sẹo, thanh âm trách móc pha lẫn chút răn dạy.
“ Chu trưởng lão nói vậy bởi vì hắn xuất thân cũng là tán tu, tán tu thấp kém trông chờ gì vào nhân quả” Thiếu niên mặt sẹo bực tức nói thầm, hắn không dám cùng Tuyết Thanh chống đối cho nên chỉ cắn răng hừ lạnh một cái.
Trần Hiên không nói, vẻ mặt thủy chung âm trầm, giữa đường gặp chuyện thế này chưa biết tốt xấu, nhưng xưa nay sống biệt lập, đối với ngoại nhân Trần Hiên luôn nảy sinh tâm ý đề phòng.
“ Tiểu huynh đệ! Ngươi tên gì?” Tuyết Thanh nhấc tay vén lên mấy sợi tóc đen nhánh đang buông xuống trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
“ Ta, Trần Mộc!” Trần Hiên đáp.
“ Trần Mộc huynh đệ, ngươi nhập đội đi, chúng ta sẽ đưa ngươi vượt qua Trấn Thiên Quan!” Thanh âm như Oanh, nàng đối với Trần Hiên cực kỳ kiên trì.
“ Đa tạ đại tỷ! Ta nghĩ không nhất thiết phải làm phiền các ngươi, đường này ta nhất định phải thông!” Trần Hiên dứt khoát từ chối, không phải hắn không lo lắng cho an nguy bản thân, mà ngoại nhân tuyệt đối không nên đặt vào quá nhiều tin tưởng.
Kiều gia vẫn dạy: Nhân loại còn nguy hiểm hơn lang sói, tin người chính là tự kề dao vào cổ...Điều này Trần Hiên hiểu, hơn nữa suy nghĩ cẩn thận cũng cảm thấy vô cùng tâm đắc.