Tiên Nghịch

Chương 985: Q.8 - Chương 985: Bảo Bình.






Cửa cung điện từ bên trong mở ra, Vương Lâm mang theo vẻ mặt mỉm cười nhìn Linh nhi đang khiếp đảm đứng ở đó cười nói:

- Ngươi đến nơi này sớm như vậy tìm ta có việc gì sao?

Nhìn thấy Vương Lâm đi ra, Linh nhi nhẹ nhàng thở phào, vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng nói:

- Tiền bối, trời đã sáng, Thuỷ Linh Tinh buổi sáng rất đẹp, Linh nhi muốn hỏi một chút tiền bối có nguyện ý đi nhìn qua một chút không?!

Nàng nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, mặc dù Vương Lâm là tiền bối nhưng nàng nhìn thấy bộ dàng này so với mình cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nàng lại mời không rõ ràng như thế không khỏi khiến cho tim đập nhanh hơn, có chút ngượng ngùng.

Vương Lâm nghe lời nói này thu hồi sự tươi cười trên mặt, nhíu mày.

Linh nhi vẫn quan sát biểu tình của Vương Lâm, giờ phút này nhìn thấy Vương Lâm nhíu mày tâm thần lập tức thất vọng, trống rỗng. Nàng cắn môi đứng ở nơi đó cũng không biết là nên nói cái gì nữa.

- Linh nhi cô nương, lão phu còn muốn tu luyện, nếu ngươi đi một mình mà sợ hãi ta sẽ cho Tháp Sơn đi cùng cũng được.

Vương Lâm nói xong ánh mắt dừng trên người Tháp Sơn bình thản dặn dò nói:

- Tháp Sơn ngươi cùng cô nương này đi xem xem, nhớ dọc đường bảo hộ nàng an toàn.

Nói xong Vương Lâm không nhìn lại Linh nhi mà xoay người hướng trong cung điện đi vào.

Trong lòng hắn cười khổ, ý tứ trong lời nói của Linh nhi kia hắn như thế nào mà không rõ, chỉ có điều hắn tu đạo đã hơn ngàn năm, nói là lão quái vật có chút khoa trương nhưng với tu vi của hắn thì cũng phù hợp thôi.

Hơn nữa thực tế tuổi của hắn cũng đã hơn một ngàn, vượt quá xa cái nha đầu tên là Linh nhi kia, cho nên hắn đối với Linh nhi này chỉ có chút hoà nhã, ngoại trừ là tình cảm của một trưởng bối đối với một hậu bối thì không còn có ý gì khác.

- Linh nhi không có ý khác, chỉ là muốn cùng tiền bối đi xem nhật sơ, một thỉnh cầu nho nhỏ như thế mà tiền bối cũng không đáp ứng sao?

Trong mắt Linh nhi ngấn lệ, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao lại như vậy, lúc trước sau khi tỉnh dậy ở trong phòng ngay lập tức liền có ý muốn đến tìm Vương Lâm để hỏi về đáp án của cảnh tượng ở trong mộng, nàng có một cảm giác hết thảy những việc này nếu đi hỏi Vương Lâm sẽ biết được tất cả.

Vương Lâm quay lưng về phía Linh nhi bước chân không dừng lại, sau khi đi vào trong cung điện tay áo vung lên cánh cửa liền chậm rãi khép lại.

- Tiền bối, Linh nhi muốn biết hư ảnh người khổng lồ trên bầu trời đêm qua. Hắn… hắn là cái gì?

Linh nhi sốt ruột liền muốn tiến lên phía trước.

Ánh mắt Tháp Sơn chợt loé trực tiếp bước ra một bước ngay lập tức có một đạo gợn sóng tản ra dừng ở trên người Linh nhi, đem thân thể của nàng đẩy ra xa mấy trượng.

Tu vi Linh nhi vốn không cao, giờ phút này liên tục lui ra phía sau, sắc mặt lập tức trở nên nhợt, linh lực trong cơ thể không ổn, hơn nữa trong lòng cực kì lo lắng sự việc kia, người lại một đêm tâm thần không yên lập tức khiến cho linh lực tán loạn, một ngụm máu tươi liền trực tiếp phun ra.

Vương Lâm thở dài một tiếng, cau mày. Thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất ở trong cung điện, lúc hiện ra đã ở bên cạnh người Linh nhi, tay đặt nhẹ trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ vài cái lập tức một cỗ nguyên lực hùng hậu truyền vào trong cơ thể Linh nhi, chỉ một lượng nhỏ vừa chuyển vào liền đem linh lực trong cơ thể Linh nhi điều chỉnh lại, vết thương nhẹ liền biến mất.

- Ngươi, nha đầu này… Đi thôi, lão phu cùng ngươi đi nhìn xem nhật sơ.

Vương Lâm rất là bất đắc dĩ, hắn đối với thiếu nữ này cũng có chút hảo cảm đây là sự thật, nhưng không đủ để lay động tâm thần hắn, sở dĩ hắn đáp ứng chủ yếu là nhìn ra dường như Linh nhi thực sự có một chút nghi vấn muốn hỏi mình.

- Tiền bối người đáp ứng Linh nhi?

Sắc mặt Linh nhi tuy nói còn có chút tái nhợt nhưng lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng, đôi mắt to sáng lên hiện ra vẻ ngây thơ.

- Chỉ một lần này thôi.

Trong lòng Vương Lâm thầm than, hắn cả đời này chỉ lúc ở cùng Lý Mộ Uyển ngày qua ngày cùng xem mặt trời lặn, nó đã trở thành sự vĩnh hằng trong lòng hắn trừ lần đó ra hắn đối với những người khác không có chú ý qua.

Nếu nói có thì là ngày đó cùng Liễu Mi ở cửa sơn động Luyện Hồn Tông bế quan cách nhau không xa coi như là cùng nhìn thấy mặt trời lặn.

Trên mặt Linh nhi lộ ra vẻ cười gật gật đầu, nàng cao hứng lắc lắc cổ tay một cái tiếng chuông vang lên theo đó âm thanh vang vọng, xa xa từ không trung nhanh chóng bay đến một điểm trắng, đó là một con tiên hạc bay múa mà đến, nó xoay quanh trên đầu Linh nhi phát ra tiếng hạc kêu trong trẻo.

Linh nhi thân mình nhảy lên liền dừng ở trên người tiên hạc. Về phần Vương Lâm làm sao có thể cùng một cô bé hậu bối như vậy ngồi trên tiên hạc, hắn đơn giản nhoáng lên một cái liền đạp vào hư không.

Linh cười duyên vỗ đầu tiên hạc cười noi:

- Tiền bối đi cùng Linh nhi nhé!

Nói xong thân mình con hạc từ trong không trung vẽ ra một vòng cung rồi thẳng đến phía trước mà đi.

Vương Lâm cười khổ theo ở phía sau dần dần biến mất ở chân trời.

Dọc theo đường đi Linh nhi rất là vui vẻ, tiếng cười không ngừng, lại theo tiên hạc bay múa, tiếng chuông từ trên tay nha đầu kia không ngừng phát ra tiếng động trong trẻo, hoà với tiếng cười duyên phảng phất hình thành một khúc nhạc của thiên nhiên, nó truyền vào trong tai Vương Lâm cũng cảm thấy rất là thoải mái.

Nhìn lưng của Linh nhi ở trên tiên hạc Vương Lâm thầm than, hắn có thể nhìn ra Linh nhi này thực sự là rất vui vẻ, mà hắn cả đời này ngoại trừ thời thơ ấu rất ít khi được giống như thiếu nữ này vui vẻ một khắc.

Không lâu sau hạc tiên kia liền phi tới một chỗ tuyệt phong, núi này cực cao hướng thẳng tận trời, cũng có mây trắng lượn lờ bao quanh, từ xa nhìn lại phương Đông giống như dâng lên một rặng mây đỏ, làm cho núi này lộ ra một cỗ nguy nga hùng tráng.

Đỉnh núi cao nhất giữa tại mây mù kia như ẩn như hiện, cũng có dày đặc màu lục tràn ngập phía trên núi đá liên tiếp thành phiến, vừa thấy chợt có một loại cảm giác rất là tự nhiên.

Ở phía sau ngọn núi này mơ hồ thấy được một mảnh phập phồng hắc ám, nơi đó chính là hải dương vô tận của Thuỷ Linh Tinh.

Tiên hạc kêu lên một tiếng vang dội, nó nhẹ nhàng vỗ cánh theo dãy núi cao nhất bay lên hướng thẳng đến đỉnh núi cao nhất, không bao lâu liền tới đỉnh từ từ hạ xuống.

Thân mình Linh nhi nhảy dựng lên giống như một con bướm rất nhẹ nhàng, từng trận tiếng chuông ngân nga, nhanh nhẹn đứng trên một tảng đá ở đỉnh núi.

- Tiền bối mau tới đây!

Giờ phút này gió thổi đến làm cho mái tóc Linh nhi tung bay, nàng quay đầu lại tóc bay làm che khuất hơn nửa dung nhan xinh đẹp.

Kể từ đó trên không ngờ trên người nàng lại lộ ra một vẻ đẹp kinh người, tóc đen bay phơ phất, dung nhan làm cho tim người ta đập thình thịch, nhưng không một tia rơi vào trong hai mắt Vương Lâm.

Nhất là vẻ đẹp của nữ tử ẩn dấu bên trong trên người Linh nhi kia ở giờ khắc này phảng phất bị gió núi mở ra phong trần, lơ đãng mà tự nhiên hiển lộ.

Nếu như thế thì cũng không có gì, từ phương Đông từng trận ánh dương ban mai chậm rãi dâng lên nhuộm màu mặt biển, vạn trượng ánh sáng màu da cam trong phút chốc chiếu khắp trời đất, giống như đem một thanh hào quang hướng về bôn phía quét ngang qua, trong trời đất hết thảy hắc ám đều theo đó tránh đi dần dần tiêu tan.

Ngay tại phía sau Linh nhi dung nhan tuyệt mỹ kia mặt trời bắt đầu lên.

Với hào quang dịu dàng của mặt trời đang dâng lên kia, cảnh tượng mái tóc đen phất động trên hai má tươi cười của Linh nhi như ngừng lại vĩnh hằng trong mắt Vương Lâm.

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ tán thưởng, thân mình từ hư không bước ra đứng ở một bên trên núi đá yên lặng nhìn mặt trời xa xa, tâm thần cực kì khó có được một loại trạng thái kì dị như vậy.

Yên lặng.

Linh nhi không nói gì mà nâng ngọc thủ lên đem tóc vuốt ra phía sau, Vương Lâm đang nhìn mặt trời kia dần dần lên cao mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

- Tuyết tỷ tỷ chưa hề đến chỗ này, cảnh đẹp phía trước đều là do một mình vãn bối thường xuyên ở chỗ này xem mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Mãi cho đến khi mặt trời kia hoàn toàn lên cao Linh nhi mới thầm thở dài hạ giọng nói.

- Rất đẹp!

Vương Lâm chậm rãi mở miệng, hắn nhìn mặt trời xa xa, một khắc vừa rồi hắn trong lúc vô ý đắm chìm trong một cảnh giới kì dị tuy nói ngắn ngủi nhưng cũng là một việc làm cho hắn khó mà quên được.

Tại trong cảnh giới kì dị kia hắn mơ hồ như thấy được cái gì đó nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không biết đó là cái gì. Loại cảm giác này rất kì quái, đối với Vương Lâm mà nói đây mới là lần đầu tiên gặp được.

Xa xa truyền đến từng trận âm thanh sóng vỗ dừng ở bốn phía giờ phút này cùng sự yên lặng kết hợp hoàn mỹ tuy hai mà một, nghe vào trong tai không hề có nửa điểm không thoải mái.

- Tiền bối hư ảnh người khổng lồ trên không trung đêm qua, Linh nhi muốn biết đó là cái gì?

Sau hồi lâu Linh nhi hạ giọng hỏi.

Vương Lâm nhìn mặt trời đã lên xa xa trên không trung trầm mặc một lát chậm rãi nói:

- Đó là linh khí một pháp bảo của ta mà thôi.

Linh nhi cắn môi nhìn về phía Vương Lâm lắc đầu nói:

- Tiền bối chớ lừa gạt Linh nhi, vãn bối biết cái kia không phải là linh khí, nó ứng với một cái mà thật lâu trước kia đã bị tiêu diệt hết, nó là cái mạnh nhất còn tồn tại.

Ánh mắt Vương Lâm không thể không dừng lại, bình tĩnh nói:

- Cô vì cái gì mà biết được?

Linh nhi cúi đầu hồi lâu cắn răng, phảng phất hạ quyết tâm ngẩng đầu lên đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kiên định, cũng có một tia thần thái kì dị ẩn chứa ở bên trong nhìn Vương Lâm hạ giọng nói:

- Vãn bối từ trước đến nay trong giấc ngủ thuỷ chung mơ thấy một cảnh tượng tràn ngập tâm thần, thường thường bị lạc ở trong đó, không thể tự kiềm chế. Tại cảnh trong giấc mơ kia vẫn bối đã từng nhìn thấy một người khổng lồ xuất hiện trên bầu trời như đêm hôm qua, tuy nói là không cùng một người nhưng ở mi tâm bọn họ đều có tinh điểm.

Lời nói này Linh nhi chưa từng nói với bất kì ai, nàng luôn giữ ở trong kí ức không muốn đem chuyện này nói với bất kì kẻ nào, nhưng hiện tại đối mặt với Vương Lâm lại có một loại cảm giác kì dị, đem bí mật lớn nhất của cả đời mình nói ra.

Thần sắc Vương Lâm như thường nhưng trong lòng cũng là ầm ầm chấn động, chằm chằm nhìn Linh nhi dần dần nhíu mày, đối với những lời nói của thiếu nữ trước mắt hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.

Hắn kế thừa trí nhớ của Đồ Ti, tại trong trí nhớ kia không có nửa điểm nhắc đến việc liên quan đến phàm nhân, càng không có cách gì để giải thích những lời mà thiếu nữ này đã nói.

- Trong mộng mà có thể nhìn thấy Cổ Thần việc này quá mức hoang đường.

Vương Lâm không hề nhìn Linh nhi mà tiếp tục nhìn vào không trung xa xa, một lúc sau hắn bình thản mở miệng nói:

- Nhật sơ đã qua, vấn đề đã trả lời, ngươi có thể quay về. Lão phu ở chỗ này đột nhiên có chút cảm ngộ không muốn có người quấy rầy.

Nháy mắt, sắc mặt Linh nhi tái nhợt, nàng lui ra phía sau vài bước kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nàng biết đối phương hiển nhiên không tin những lời mà mình nói.

Trầm lặng một lát, ánh mắt Linh nhi lộ ra vẻ kiên định, nàng vốn không phải là một nữ tử nhu nhược như vẻ bề ngoài, mà một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng lui bước.

Không chút do dự cả người Linh nhi quỳ xuống trên mặt đất, hai tay đặt ở trước ngực thành dấu giơ lên cao, ngẩng đầu làm ra hình thức bộ dáng của những người trong mộng mà đã xem qua hàng trăm ngàn lần, những động tác mãi mãi không thay đổi.

Vương Lâm hai mắt bỗng nhiên ngưng lại, trong đầu trở nên trống rỗng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.