Trong ánh mắt lão già lộ ra vẻ tuyệt vọng, khi nói ra những lời thê lương này thì ánh mắt lão lại nhìn về phía Vương Lâm bên ngoài mảng lưới.
Nhưng tất cả mọi thứ, ngay cả tâm thần chấn động Vương Lâm cũng không có sức khống chế, chưa nói đến chuyện ngăn cản hành động của Nghịch Thiên Châu.
Lão già nhìn thấy Vương Lâm không cản trở Nghịc Thiên Châu thì cười thảm lên, dấu ấn trăng lưỡi liềm trên mi tâm đã hoàn toàn thoát ra. Nó kéo theo rất nhiều tia máu bị bàn tay trong vòng xoáy chụp được rồi chậm rãi thu hồi.
Trên mi tâm lão già phụt ra một luồng máu lớn, thân thể lập tức rũ xuống, hai mắt ảm đạm, cơ thể văng thẳng về phía sau giống như bị một lực lượng cực mạnh đánh vào.
Tên thanh niên kia trở nên cực kỳ hoảng sợ. Đặc biệt là khi hắn nhìn vào ánh mắt Vương Lâm thì vẻ lạnh lùng trong mắt lập tức tan vỡ, chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận và cảm giác lẩn tránh không dám trực tiếp đối mặt.
Cơ thể hắn lóe lên rồi ôm lấy lão già, trong mắt lão già lộ ra vẻ giãy dụa, không thèm để ý đến chuyện máu vẫn còn chảy trên mi tâm, vội vàng nói:
-Lui nhanh!
Người thanh niên không nói lời thừa, hắn ôm lấy lão già rồi lui nhanh về phía sau.
Vòng xoáy được hai luồng khí đen trắng tạo thành nhanh chóng xoay chuyển rồi tiêu tán. Lúc này nó lại hóa thành hai luồng khí đen trắng, những luồng khí này đi xuyên qua mạng lưới đã hoàn toàn khép lại rồi dung nhập vào trong Nghịc Thiên Châu và biến mất.
Nghịch Thiên Châu chậm rãi bay về phía Vương Lâm, nó lơ lửng trước người hắn rồi đứng yên bất động.
Lúc này mảng lưới đang lóe lên khắp bốn phía dần bị hư vô bao phủ rồi biến mất, nơi đây lập tức trở nên yên lặng và chỉ còn lại một màu đen vô tận.
Còn Vọng Nguyệt và La Trần bị mảnh lưới ngăn cách, vĩnh viễn biết mất trong hư vô… ….
Thanh Thủy ngơ ngẩn nhìn tất cả tình cảnh xảy ra, lúc này tiên nguyên của hắn đã bị lực lượng kỳ dị nơi đây phong ấn hết phần lớn. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt mờ mịt dần trở nên ngưng trọng.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, cũng không nhẹ hơn nửa điểm so với lão già đã bị mất đi dấu ấn Thái Cổ. Lúc này hắn nhìn Nghịch Thiên Châu đang ở trước mặt, cánh tay vừa rồi ở trong vòng xoáy hắn cũng rất quen thuộc. Năm xưa lần đầu tiên khi Nghịch Thiên Châu mở ra Vương Lâm đã từng nhìn thấy nó.
Vương Lâm trở nên trầm mặc, hắn cẩn thận nâng tay phải đặt lên hạt châu. Trong nháy mắt, Nghịch Thiên Châu lập tức dung nhập vào trong tay phải Vương Lâm, chui vào trong nguyên thần rồi biến mất.
-Thời kì viễn cổ có dân viễn cổ tồn tại. Họ tự tu thiên địa, liệt vào nhóm Tiên Ban, đạt thành tựu viễn cổ Tiên Vực…viễn cổ Tiên Vực chính là thánh địa Tiên Giới của ta, là Tiên Giới thật sự.
Thanh Thúy giống như đang tự nói với chính mình, giọng hắn rất nhẹ, trong ánh mắt lộ ra một tia bi thương.
-Sư tôn Bạch Phàm chính là dân thời viễn cổ, sau khi người chứng đạo cho Tiên Vực thì trầm vào trong nhân gian giáo hóa vạn dân… ….
-Sư tôn từng nói viễn cổ Tiên Vực có nhiệm vụ bảo vệ cho hàng vạn linh hồn thế gian trong bầu trời này. Tiên Vực còn, thiên địa còn, Tiên Vực mất, vạn linh vong… ….
-Người tưởng rằng Viễn Cổ Tiên Vực có thể tồn tại vĩnh viễn, nhưng đến một ngày…Bốn cột lớn chống đỡ Viễn Cổ Tiên Vực ở các hướng đông tây nam bắc đột nhiên tan vỡ, Viễn Cổ Tiên Vực biến mất không một tiếng động, không còn chút tung tích…Cho dù sư tôn đã dùng cả đời để kiểm tra cũng không tìm ra dấu vết của Viễn Cổ Tiên Vực… ….
-Viễn cổ Tiên Vực biết mất, thời kỳ viễn cổ cũng tan vỡ, thay vào đó là thời kỳ thượng cổ. Điều này làm cho sinh linh trên khắp thế gian trở nên mê man, tiên cũng không còn thì làm sao tu tiên…Sau đó lại có Luyện Khí Sĩ…Thanh Thủy ta chính là một trong những Luyện Khí Sĩ, năm xưa là thái tử của Thanh Thủy Quốc.
-Nhưng, tuy Tiên Vực đã không còn tồn tại nhưng sư tôn Bạch Phàm và nhiều người khác cũng từng là người Tiên Vực, họ mở thiên địa đem bốn con đường năm xưa thông tới Tiên Vực tạo thành địa vực, được gọi là…Tiên giới.
-Phong Vũ Lôi Điện Tứ Đại Tiên Giới đã chia hư không ngày hôm nay hóa thành bốn phần. Phong Giới là Vân Hải, Vũ Giới là Côn Hư, Lôi Giới là La Thiên, Điện Thiểm Giới là Triệu Hà…Vũ Tiên Giới là Côn Hư Tinh Vực, cuối cùng lại bị đổi tên, bị người đời gọi là Liên Minh. Bây giờ còn ai biết được chỗ này từng có tên là Côn Hư… ….
Thanh Thủy thở dài, ánh mắt nhìn về phía hư vô giống như thấy được Lôi Giới năm xưa. Trong ánh mắt hắn lộ ra những hồi ức nồng đậm.
-Ở Lôi Giới, ta gặp nàng… …
Vương Lâm trở nên trầm mặc, cơ thể hắn dần thu nhỏ lại, những tiếng nổ ầm ầm từ trong cơ thể truyền ra. Không lâu sau thân thể ba trăm trượng của hắn đã chậm rãi thu nhỏ lại như một người bình thường.
Trên mi tâm Vương Lâm có năm Tinh Điểm Cổ Thần vờn quanh, chúng chậm rãi xoay chuyển rồi tỏa ra những luồng khí tức Cổ Thần ác liệt. Lúc này bản tôn của Vương Lâm đã có lực lượng Ngũ Tinh Cổ Thần. Hắn đã được đứng vào trong nhóm cường giả.
Nếu Ngũ Tinh Vương Tộc Cổ Thần triển khai thần thông thì có thể đánh một trận với tu sĩ Khuy Niết Sơ Kỳ. Nếu quay trở về tinh không, nguyên lực phong ấn trong cơ thể Vương Lâm được giải khai, sau khi dung hợp lại thì những người có cảnh giới Khuy Niết sơ kỳ có thể đánh bại được Vương Lâm hầu như là không có.
Vương Lâm nắm chặt bàn tay, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mình đã trở nên mạnh mẽ như vậy. Vẻ mặt hắn vẫn như thường, vẫn bình tĩnh nhìn Thanh Thủy, từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào.
Ánh mắt Thanh Thủy trở nên nhu hòa, nhưng vẻ nhu hòa này lại lập tức được thay thế bằng sự đau khổ. Hắn mãi mãi không quên, năm xưa trong lúc điên cuồng lạc mất phương hướng đã tự tay giết chết bạn đời của mình… ….
Loại đau đớn này ở sâu trong đáy lòng Thanh Thủy, nó liên tục cắn nuốt, lấy câu khắc cốt ghi tâm cũng không thể diễn đạt được một phần.
-Thượng cổ là thời kỳ tiên nhân ta hưng thịnh nhất…Trong ký ức của ta vẫn còn nhớ rõ, nhưng loại hưng thịnh này cũng không duy trì được bao lâu. Tứ Đại Tiên Giới vì một vật mà tạo ra một trận đại chiến sinh tử.
Nổi đau được ẩn giấu vào thật sâu trong mắt Thanh Thủy, đây là nổi đau của hắn, mỗi ngày mỗi đêm tĩnh tọa cũng không quên được, nổi đau trong lòng không có cách nào hình dung được.
-Trận đại chiến này liên tục kéo dài rất lâu, cho nên đến cuối cùng Tứ Đại Tiên Giới bị tổn hại rất nặng…Cuối cùng, khi trận đại chiến trở nên đỉnh điểm thì từ trong hư vô có một người đi ra. Dựa vào những hồi ức của sư tôn Bạch Phàm thì người này chính là một cố nhân đã biến mất khi viễn cổ Tiên Vực sụp đổ.
Người này xuất hiện để ngăn cản cuộc chiến, hắn mang theo lệnh của Viễn Cổ Tiên Vực tạo thành một hàng rào chắn giữa Tứ Đại Tiên Giới, cắt đứt sự tương hỗ qua lại lẫn nhau. Hắn nói nếu bức tường này bị mở ra, viễn cổ Tiên Vực sẽ đánh lửa giận xuống thiêu hủy tất cả mọi thứ.
-Mối liên hệ giữa Tứ Đại Tiên Giới bị chia cắt, cuộc chiến kia lập tức kết thúc…Nguồn gốc phát sinh cuộc chiến, vật mà tất cả mọi người đều muốn chiếm đoạt rốt cuộc là thứ gì ta cũng không biết…Nhưng cũng hiểu đó là một hạt châu… ….
Thanh Thủy đưa mắt nhìn sang Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, nhưng tâm thần hắn lại chấn động.
-Nếu ta đoạt được hạt châu kia thì chắc chắn sẽ giấu đi thật kỹ, tuyệt đối không đơn giản đưa ra, càng không để cho bất cứ người nào nhìn thấy. Nó thật sự quá quan trọng… ….
Thanh Thúy giống như đang tự nói với chính mình, nói xong hắn lại than nhẹ một tiếng.
-Cuộc chiến của Tứ Đại Tiên giới có thể nói làm cho rất nhiều tiên nhân hình thần câu diệt. Dù là Phong Vũ Lôi Điện đều ở vào giai đoạn cực kỳ yếu ớt. Nhưng vào thời kỳ này lại xuất hiện một biến cố kinh thiên.
-Một đám quái nhân tự xưng là Phù Văn Tộc, cũng không biết đến từ chỗ nào mà tự nhiên xuất hiện bên trong Tứ Đại Tiên Giới. Những người Phù tộc này thi triển thần thông hết sức quỷ dị và hoàn toàn khác biệt với tiên nhân. Tiên nhân ta không tu thiên đạo chỉ tu tiên nguyên, nhưng lại sử dụng lực lượng nghịch chuyển thiên địa. Mà tất cả thần thông của đám người Phù Tộc lại ngưng tụ bên trên một dấu ấn giống như pháp bảo, dùng thứ đó để thi triển.
-Trận đại chiến này rất kịch liệt…Tuy cuối cùng tiên nhân của ta thắng, đánh tan đám phù tộc này, lại đem chúng nô dịch trở thành người hầu của tiên nhân. Nhưng Tứ Đại Tiên Giới lại càng tổn thương trầm trọng…Cuối cùng sau khi truy xét thì phát hiện đám người Phù Tộc này từ trong hư vô dưới tinh không đi ra! Cũng chính là chỗ này.
Thanh Thủy dùng một ngón tay chỉ xuống dưới chân.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt hắn lộ ra tinh quang. Hắn tiếp xúc với Tiên Di Tộc rất nhiều, nhưng không ngờ Tiên Di Tộc này lại từ trong hư vô đi ra.
Vương Lâm nhớ tới hai người già trẻ trước đó, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
-Hư vô này cũng không phải chỉ trong Liên Minh Tinh Vực, mà bao phủ tất cả tinh vực trong Tứ Đại Tiên Giới!
Thanh Thủy thở dài, lẩm bẩm nói:
-Sau khi cùng Phù Tộc chiến đấu, ta lại sinh ra dấu hiệu phát điên. Nhưng lúc đó ta lại không coi trọng…Những chuyện phát sinh về sau chắc ngươi cũng đã biết được từ chỗ Viêm Lôi Tử rồi.
Vương Lâm trầm mặc trong khoảnh khắc, hắn nhìn Thanh Thủy, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
-Sư huynh, lão già lúc nãy có nói chính lão là người của Nguyệt Phệ tộc Thái Cổ Tiên Tộc… ….
Trong mắt Thanh Thủy lộ ra vẻ mờ mịt rồi khẽ nói:
-Đây cũng là điểm ta cảm thấy mê hoặc, Thái Cổ Tiên Tộc ta chưa từng được nghe qua. Nếu nói như vậy thì người của Phù Tộc năm xưa chẳng lẽ cũng cùng một chỗ với lão già kia, cũng là Thái Cổ Tiên Tộc sao?... ….
Vẻ mê man trong mắt Thanh Thủy lại càng đậm.
-Nhưng ta cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao khoảnh khắc khi luồng khí bảy màu xuất hiện, ta lại gặp phải ảo giác, ta nghe thấy sư tôn năm xưa đang điên cuồng chỉ thiên rồi chết, sư tôn…Rốt cuộc đã nhìn thấy được thứ gì… ….
Vương Lâm trở nên trầm tư.
Một bí mật khổng lồ giống như vẫn còn vờn quanh bốn phía, ẩn giấu ở bên trong làn sương mù dày đặc, nhìn không rõ thực hư. Trong hư vô này, hai người Vương Lâm và Thanh Thủy đều trở nên trầm mặc.
Tiên nguyên trong cơ thể Thanh Thủy cuối cùng cũng bị phong ấn toàn bộ rồi dần trở nên yếu ớt. Đến ngày thứ ba thì hắn đã mất đi lực phi hành.
Vương Lâm đỡ lấy Thanh Thủy rồi liên tục tiến về hư vô phía trước. Mảnh vỡ Tiên Giới Viêm Lôi Tử tặng đang chậm rãi chuyển động bên ngoài cơ thể Vương Lâm, nó tản ra từng luồng sáng nhu hòa. Nó giống như có một mối liên hệ, có sự nối liền với thế giới bên ngoài, nó đang đi ở phía trước dẫn đường.
Vương Lâm đỡ lấy Thanh Thủy rồi đi theo phía sau mảnh vỡ Tiên Giới. Đến ngày thứ chín thì toàn thân Thanh Thủy đã trở nên vô cùng yếu ớt. Hắn nhìn hư vô phía trước và mảnh vỡ Tiên Giới đang lơ lửng, khẽ nói:
-Sau khi ta lấy ký ức trong nguyên thần của Huyền Bảo thì ngươi hãy giữ nó lại, trong nguyên thần có ẩn chứa tiên nguyên, sẽ có tác dụng cực lớn với ngươi.
-Tính cách của ngươi rất giống ta năm xưa…Hy vọng ngươi sẽ biết quý trọng những thứ đã có, vì ta đã không còn tư cách có điều gì đáng quý để lại cho ngươi… ….
Thanh Thủy nhìn Vương Lâm giống như đang nhìn chính mình năm xưa.
Cũng lạnh lùng, cũng chết chóc, cũng cô độc.
Vào một ngày, mảnh vở Tiên Giới phía trước đột nhiên lấp lánh kim quang rồi lập tức ngừng lại. Vị trí kim quang vờn quanh ở phía trước xuất hiện một vòng xoáy.
Trong vòng xoáy có một tòa tế đàn, trên tế đàn có rất nhiều tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa, những âm thanh chú ngữ vang vọng khắp xung quanh. Viêm Lôi Tử mỉm cười trong đám tu sĩ, âm thanh của hắn lập tức truyền ra: