Tiên Nghịch

Chương 2033: Q.13 - Chương 2033: Cái chết của hoàng tôn!






Cửu Khúc đồng thời nổi lên, bản hòa âm này vang vọng trên mặt đất của Cổ Tộc. Đã qua bao nhiêu năm, cảnh tượng và khúc nhạc này đã trở thành truyền thuyết, nhưng lúc này trong hoàng cung của Cổ Tộc lại một lần nữa vang lên!

Toàn bộ hơn mười vạn tộc nhân trong hoàng cung thần sắc kích động, hướng về hư ảnh Cổ Tổ hiện ra ở giữa thiên địa trong Cửu Khúc này nhất tề quỳ lạy.

Cha của Đạo Cổ hoàng tôn kia, lão già mặc hoàng bào đã bị mất một cánh tay lúc này thần sắc khiếp sợ, không chút do dự cũng quỳ xuống lạy, thân thể run rẩy, trong tâm thần không phải là sự kích động mà là sự sợ hãi vô cùng.

Hư ảnh của Cổ Tổ không ngờ lại được người này biến hóa ra, Cửu Khúc cũng được người này tấu lên, đây… đây… cho dù là người trong hoàng tộc ta các đời cũng chưa bao giờ có người có thể làm được điều này. Người này không ngờ lại có thể làm được. Huyết mạch của hắn chẳng lẽ so với hoàng tộc ta còn tinh thuần hơn!

Huyền La đứng ở đó nhìn hư ảnh Cổ Tổ kia ánh mắt lộ ra vẻ sùng kính. Hắn không quỳ mà ôm quyền hướng về hư ảnh kia vái một cái.

Đạo Cổ hoàng tôn kia giờ phút này trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin. Hắn giống như là đã phát cuồng, thân thể vội vàng lui về phía sau. Một mạch lùi ra khỏi đại điện này. Ở nơi đó ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy hư ảnh đang chấp tay sau lưng nhìn lên không trung ở giữa thiên địa phía trên đại điện kia.

Ngay khi nhìn thấy thân ảnh này, thân thể Đạo Cổ hoàng tôn run lên, tâm thần chấn động.

Không thể nào!

Thanh âm của hắn gào lên, thân thể không ngừng lùi lại phía sau cho đến khi đứng ở trên quảng trường.

Trẫm mới là con cưng của trời, trẫm mới là Đạo Cổ hoàng tôn, trẫm mới là hậu nhân của Cổ Tổ!

Sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn tái nhợt, toàn bộ tâm thần hắn bị một sự điên cuồng tràn ngập. Hắn không thể chấp nhận được sự thật này, hắn không thể chịu được sự đả kích này, chỉ vào hư ảnh ở giữa thiên địa kia và trở nên hoảng loạn.

Mọi người ở trên quảng trường ngoài Huyền La đang khom lưng vái ra thì toàn bộ tộc nhân đều quỳ ở đó, cho dù là tộc nhân của hai tộc còn lại cũng như vậy. Chỉ có Đạo Cổ hoàng tôn là giống như người điên, đứng ở đó chỉ vào hư ảnh Cổ Tổ gào thét lên vang khắp thiên địa.

Không thể nào, quyết không thể nào, đây là giả! Đây là ảo ảnh do hắn tạo ra, đây không phải là thật, trẫm mới là hậu nhân của người, huyết mạch của trẫm mới có thể khiến cho thân thể của người giáng lâm, trẫm là Đạo Cổ hoàng tôn!

Các ngươi đứng lên cho trẫm, các ngươi bị mù sao, đây là giả, đứng lên cho trẫm!

Đạo Cổ hoàng tôn kia nổi giận gào to lên, còn hướng về tộc nhân ở bốn phía không ngừng gầm rú như thể bọn họ quỳ lạy mang lại cho hắn sự sợ hãi và áp lực rất lớn, buộc hắn không thể không tin rằng hết thảy chuyện này đều là thật.

Nhưng cho dù hắn có gào thét như thế nào thì bọn họ cũng không hề để ý tới. Toàn bộ bọn họ đều bị hư ảnh giữa thiên địa kia khiến cho chấn động, cả đám không hề dám đứng dậy.

Đối với Cổ Tộc coi hoàng quyền là tối cao mà nói, sở dĩ họ quỳ lạy hoàng quyền chính là bởi vì họ kính sợ và sùng kính một cách cuồng nhiệt với hoàng quyền. Hết thảy mọi thứ đều là vì Cổ Tổ, người sáng tạo ra hoàng quyền là lão tổ khai sáng của tam tộc, khiến cho toàn bộ tộc nhân của Cổ Tộc tự đáy lòng có thể dâng hiến hết thảy!

Trong trái tim và trong mắt họ, Cổ Tổ chính là chí cao vô thượng!

Bát Vương, Bất Diệt Tướng, các ngươi đứng lên cho trẫm, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra đây là giả sao. Đây là giả, đây là giả, đây là giả!

Thân thể Đạo Cổ hoàng tôn kia run lên giống như là nổi điên xông về phía một trong Thập Bát Vương ở bên cạnh, đá một cước.

Toàn bộ quảng trường vô cùng vên tĩnh, chỉ có một mình Đạo Cổ hoàng tôn này đứng ở đó gào thét không ngừng, nhưng lại không ai nhìn tới hắn.

Giả, đều là giả.

Hai mắt của Đạo Cổ hoàng tôn dần dần bị sự sợ hãi chiếm cứ, thân thể hắn run rẩy nhìn hư ảnh trên không trung kia và vẫn còn vô cùng hoảng loạn. Ở trong đại điện, Vương Lâm ôm Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Lý Mộ Uyển, từng bước đi ra.

Hắn đứng giữa cửa đại điện, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy khắp nơi đều là những người đang quỳ lạy. Thân thể nhoáng lên một cái, Vương Lâm mang theo nữ tử bên cạnh xuất hiện trên không trung.

Ngay khi hắn xuất hiện, cùng với hư ảnh Cổ Tổ khổng lồ giữa thiên địa kia giống như là chồng lên nhau, lộ ra một uy áp không thể hình dung được. Uy áp này kinh thiên động địa khiến cho phong vân biến sắc, khiến cho thân thể đám người quỳ lạy bên dưới toàn bộ đều run lên.

Vương Lâm cúi đầu, hai mắt màu bạc lộ ra một vẻ lạnh lùng vô tình, nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn đang gào thét kia. Theo hắn cúi đầu xuống, chỉ thấy hư ảnh Cổ Tổ giữa thiên địa kia cũng cúi đầu. Hai mắt màu bạc gần như giống y hệt nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia.

Bị đôi mắt màu bạc này nhìn, tiếng thét của Đạo Cổ hoàng tôn này đột nhiên tắt hẳn. Hắn lảo đảo lùi lại phía sau, hàm răng run lên, đột nhiên lại một lần nữa gào lên.

Ta là hậu nhân của người, ta không hề phản bội Cổ Tộc, ngươi không thể giết ta!

Vương Lâm trầm mặc, giơ tay phải lên. Trong khi hắn giơ tay phải lên, chỉ thấy hư ảnh Cổ Tổ kia cũng giơ cánh tay phải khổng lồ lên. Theo Vương Lâm cách không chỉ về phía Đạo Cổ hoàng tôn kia, cánh tay khổng lồ trên bầu trời kia bỗng nhiên cũng chỉ về phía Đạo Cổ hoàng tôn.

Diệp Đạo! Vương mỗ mượn tay của Cổ Tổ, ban cho ngươi cái chết!

Sau khi hư ảnh của Cổ Tổ xuất hiện, đây là lần đầu tiên Vương Lâm mở miệng nói. Chỉ thấy giữa không trung, bên trên tay phải khổng lồ của Cổ Tổ bỗng nhiên lóe lên ngân quang. Một sợi tơ bạc nhanh chóng bay ra, lao thẳng tới Đạo Cổ hoàng tôn kia.

Không!

Mặt Đạo Cổ hoàng tôn xám như tro, phát ra tiếng thét tuyệt mệnh.

Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cứu ta! Cha cứu con! Tổ tôn cứu con! Quốc sư cứu ta!

Đạo Cổ hoàng tôn kia sợ hãi gào lên the thé.

Ngay khi tiếng cầu cứu của Đạo Cổ hoàng tôn truyền ra, ở sâu bên trong lòng đất dưới hoàng cung, trong một gian mật thất có vô số ký hiệu phong ấn, có một cỗ quan tài màu tím.

Bên trong cỗ quan tài kia có một lão bà đang nằm. Lão bà này bộ dạng giống như là một bộ xương khô nhưng cũng mặc hoàng bào. Bà ta mở mạnh hai mắt, lộ ra một vẻ kiêng kị và do dự nhưng không xuất hiện.

Trên mặt đất, bên ngoài thân thể của Đạo Cổ hoàng tôn, ngay khi sợi tơ màu bạc bay tới thân thể hắn chợt lóe lên tử quang, nhưng bị sợi tơ bạc này chạm vào lập tức sụp đổ trở thành một đám ánh sáng màu tím, sau khi bị nghiền nát cuốn đi, khiến cho sợi tơ bạc kia xuyên thấu qua mi tâm của Đạo Cổ hoàng tôn.

Đầu của Đạo Cổ hoàng tôn ầm ầm nổ tung, máu thịt mơ hồ, thân thể hắn vỡ vụn ra, toàn thân hóa thành vô số mảnh. Những mảnh vỡ này khuếch tán ra liên tục tan vỡ tiếp, cuối cùng hoàn toàn tan ra không còn tồn tại nữa.

Thậm chí ngay cả linh hồn dưới sợi tơ bạc này cũng tan thành mây khói, một đời Đạo Cổ hoàng tôn ở ngay trong hoàng cung này, trước mắt toàn bộ tộc nhân cứ như vậy mà chết!

Bên trong đại điện kia, lão già mặc hoàng bào quỳ ở nơi đó, sau khi nghe thấy lời kêu cứu của Đạo Cổ hoàng tôn lúc trước, thân thể run lên có chút giãy giụa. Nhưng sự giãy giụa này nhanh chóng bị hắn nén xuống, hắn cũng không có cách nào ở dưới một chỉ của hư ảnh Cổ Tổ này mà cứu được hoàng tôn.

Sau một chỉ này, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, hư ảnh Cổ Tổ giữa thiên địa kia cũng dần dần tiêu tan. Ngay khi nó sắp sửa tiêu tan hoàn toàn, Vương Lâm ngẩng mạnh đầu nhìn về phía tận cùng trời đất, ở bên ngoài hoàng thành của Đạo Cổ này có một ngọn núi hoang!

Chủ mưu trong việc khiến cho hồn của Uyển nhi rơi vào tình cảnh này không phải là Đạo Cổ hoàng tôn kia mà là quốc sư thần bí của Đạo Cổ nhất mạch toàn thân bao phủ ánh sáng bảy màu mà Vương Lâm rất quen thuộc khi nhìn thấy thông qua ngọc giản tính toán của Lão tổ Đại Hồn Môn!

Quốc sư này chính là người đã lấy đi hồn của Lý Mộ Uyển từ trong động phủ giới, đem hồn này giao cho Đạo Cổ hoàng tôn, cũng là người đã không ngừng thúc giục hắn tuyển chọn phi tử, lựa chọn người có thể dung hợp hồn này.

Chính là quốc sư này đã làm hết thảy mọi chuyện. Đạo Cổ hoàng tôn chỉ là bị mê hoặc, trở thành một phần trong kế hoạch của quốc sư kia mà thôi!

Việc này Vương Lâm ngay khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngọc giản đã chú ý, nhưng đã được hắn nén lại vì khi đó hắn đang phẫn nộ ngợp trời!

Hôm nay Đạo Cổ hoàng tôn tử vong, kế tiếp Vương Lâm hắn sẽ đi tìm quốc sư kia. Muốn xem người này có phải là người mà trong lòng hắn đang đoán hay không!

Vị quốc sư thần bí của Đạo Cổ nhất mạch này Vương Lâm dựa vào thần thức thì không thể tìm được. Nhưng lúc này dựa vào Hồn Huyết đang thiêu đốt trong cơ thể, dựa vào Cửu Khúc vang lên, ngay khi hư ảnh Cổ Tổ hiện ra, ngay khi hắn giết chết Đạo Cổ hoàng tôn kia lập tức cảm nhận được tử khí lan ra từ trên người của Đạo Cổ hoàng tôn này ngay lập tức đã được mặt đất hút đi, bị ngọn núi hoang ở đằng xa kia hút mất.

Hắn dựa vào hư ảnh của Cổ Tổ còn cảm nhận được bên trong của ngọn núi hoang kia. Bên trong đó có một trận pháp khổng lồ, ở trung tâm của trận pháp mơ hồ còn có một thân ảnh!

Thân ảnh này hắn không thể đoán được là ai, chỉ có thể xác định người này nhất định chính là quốc sư thần bí của Đạo Cổ đã làm ra hết thảy mọi chuyện!

Mắt thấy hư ảnh của Cổ Tổ sắp sửa hoàn toàn biến mất, trong mắt Vương Lâm lóe lên ngân quang, giơ tay phải lên hướng về ngọn núi đằng xa bên ngoài Thiên Không Thành bỗng nhiên điểm một chỉ!

Một chỉ này hạ xuống, trong đầu Vương Lâm hiện lên thần thông một chỉ vô cùng cường đại của Cổ Tổ mà hắn đã từng nhìn thấy trong ngọc giản của Kế Đô hoàng tử!

Hư ảnh Cổ Tổ giữa thiên địa kia cũng đồng thời giơ tay phải lên, ngay khi bất ngờ điểm ra một chỉ, thân ảnh này liền tan thành mây khói. Nhưng một chỉ này cũng đã hoàn toàn điểm xuống!

Chỉ thấy bên ngoài hoàng thành của Đạo Cổ lơ lửng trên không trung này, ở xung quanh ngọn núi kia, thiên địa ầm vang giống như toàn bộ khu vực ở nơi này bị cắt lìa ra từ giữa thiên địa rồi đột nhiên ép lại.

Tiếng ầm ầm vang vọng, ngọn núi hoang kia chấn động, đột nhiên xuất hiện ánh sáng mười màu. Ánh sáng mười màu kia cấp tốc lóe lên đối kháng với một chỉ của Cổ Tổ do Vương Lâm thi triển ra.

Trong tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, ngay cả hoàng cung ở nơi này cũng mơ hồ có thể nghe thấy. Chỉ thấy ngọn núi hoang kia trong tiếng ầm ầm, thân núi xuất hiện rất nhiều vết nứt lớn, sau khi xuyên thấu liền bị chém thành hai nửa, lộ ra trận pháp khổng lồ bên trong!

Nhưng đồng thời, sức mạnh một chỉ của Cổ Tổ kia ngay khi va chạm với ánh sáng mười màu kia cũng cùng với ánh sáng mười màu này tiêu tan.

Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại. Hắn vung tay áo mang theo Tống Trí lao thẳng lên trời. Còn về cái đầu của Tiên Tổ cùng với linh hồn của Tiên Hoàng đã sớm được Vương Lâm thu lấy, không hề bỏ lại.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi, một tiếng gầm nhẹ từ dưới lòng đất của hoàng cung rầu rĩ truyền ra.

Tội giết vua không thể tha, ngươi phải để lại hồn của Tiên Hoàng và đầu của Tiên Tổ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.