Tiên Nghịch

Chương 810: Q.7 - Chương 810: Cánh bướm. (1)






Ầm ầm vài tiếng động quẩn quanh, từng tảng lớn huyết vụ từ trên người Tháp Sơn phun ra. Hắn lúc trước đã chiến một trận với Vương Lâm, vốn đã bị thương, lúc này lại không thể chịu nổi, ánh mắt ảm đạm nhưng sâu trong linh hồn là sự bất khuất kinh người.

Vương Lâm nhìn cảnh này, dần dần nhíu mày, hắn đã nhìn ra rất nhiều chuyện.

“Tiên Tuyển Tộc cũng được, Tiên Di Tộc cũng thế, rất hiển nhiên, tất cả đều là nô tộc của tiên nhân. Ngay cả các nô ấn kia cũng giống nhau, đời đời kiếp kiếp nhiều thế hệ, toàn bộ đều là nô của tiên nhân!

Đây là nô ấn truyền thừa, giống như trong các gia tộc vậy…” Nếu không có trải qua chuyện này, Vương Lâm lúc này cũng không thể quả quyết được chuyện như thế này.

Hiện giờ, trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ.

“Loại nô ấn này, kết hợp với những phù văn lưu trên người Tiên Tuyển Tộc gọi là nô phù. Hiển nhiên, những nô phù này cực kỳ bá đạo, vượt xa nô ấn trong các nguyên nhất tộc. Dù sao, nô ấn trong nguyên nhất tộc, chỉ có sản sinh một loại kính sợ với tiên nhân mà thôi.

Nhưng nô phù này thì khác, khi đối mặt với tiên nhân, những người Tiên Tuyển tộc này cũng không thể không khuất phục. Cái này không phải là khống chế, mà là nô lệ hóa hoàn toàn, khiến cho toàn bộ những bộ tộc này, hoàn toàn trở thành vật của tiên nhân!

Hơn nữa, Tiên Di Tộc ở Chu Tước Tinh, hiển nhiên những người thuộc loại tộc này không phải ít, mà là rất nhiều!” ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, kết hợp hết thảy mọi chuyện, trong lòng hắn nảy sinh ra ý niệm lớn mật trong đầu.

“Rất có thể, vô số năm trước, tiên giới khi chưa sụp đổ, có vài bộ tộc, những người trong bộ tộc này thực lực rất mạnh, thậm chí còn có thể đối kháng với tiên giới, nhưng cuối cùng bị người của tiên giới đánh tan. Thậm chí rất có thể tứ đại tiên giới liên hợp lại cùng một chỗ, thi triển một loại thần thông cực kỳ hùng mạnh lên người những tộc này, hóa thành phù ấn, khiến cho người những tộc này trở thành nô bộc nhiều thế hệ của tiên nhân!” Vương Lâm nhìn thoáng qua những người Tiên Tuyển Tộc thân mình đang run rẩy quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ tiên nhân, thầm than một tiếng.

Nam nhân áo xanh ánh mắt nhìn qua Tháp Sơn, nhíu mày, nâng tay phải lên, chỉ vào Tháp Sơn. Thân mình Tháp Sơn lập tức nổ ầm một tiếng, huyết vụ toàn thân phun ra, trong khoảng khắc hắn đã trở thành một huyết nhân.

-Quỳ lạy!

Thanh âm nam nhân áo xanh lạnh như băng.

Hai mắt Tháp Sơn thần sắc vẫn ảm đạm, nhưng ánh mắt vô cùng bất khuất. Lực lượng của những nô phù này hắn cũng không thể chống cự được. Dường như có vô số ngọn núi đang đè lên người hắn, lập tức hai đầu gối hắn vỡ vụn ra, cả người quỳ xuống mặt đất.

Lúc này bốn phía im lặng như tờ. Hứa Lập Quốc đã sớm thấy chuyện không hay, bay ra thật xa, mới cẩn thận nhìn về phía này, trong lòng cân nhắc nếu không địch lại được sát tinh này, mình là phản kháng hay đầu hàng đây.

Văn Thú xoay giữa không trung, ánh mắt tập trung nhìn về nam nhân áo xanh, về phần lôi oa, cũng đang phập phùng cái bụng ở xa xa, lạnh lùng nhìn lại.

Nam nhân áo xanh quét mắt nhìn Vương Lâm một cái, không hành động thiếu suy nghĩ, hắn tự nhiên nhìn ra tu vi của Vương Lâm. Nhất là bên cạnh Vương Lâm còn có một con bươm bướm đang vỗ cánh, có một loại cảm giác nguy hiểm rất mạnh.

“Người này không phải là người của ti tộc, hắn làm sao tiến vào đây được. Xem khí tức trên người người này, giống như một tiên nhân, hắn, là ai…”

Nam nhân áo xanh ánh mắt chợt lóe, không có trêu chọc Vương Lâm, mà tay trái vung tay một cái hướng về tế đàn bên dưới. Ấn một cái lập tức toàn bộ tế đàn kêu lên những tiếng ù ù bắt đầu mở ra.

Trong khoảng khắc cửa lớn mở ra, từng màn sương màu đen lao ra, hóa thành những mây thú dữ tợn trên bầu trời. Bên trong cánh cửa, hư ảnh nữ nhân Vương Lâm nhìn thấy lúc trước hiện giờ đã xuất hiện, nhưng không có bước ra khỏi cửa, mà lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.

Vụ thú xuất hiện trên bầu trời, những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc đang quỳ dưới đất lúc này cả đám sắc mặt đại biến, nhưng lực lượng của nô phù truyền tới làm cho bọn họ căn bản không thể đứng dậy được. Đây là một loại bản năng, bọn họ không thể chống cự được.

Vụ thú biến ảo, chỉ trong khoảnh khắc đã giương đôi mắt to, ánh mắt lạnh như băng, kêu to từng trận. Nam nhân áo xanh phía dước đưa tay phải chỉ xuống đất.

Lập tức những vụ thú này nhoáng lên một chút rồi phóng thẳng xuống dưới đất.

Cảnh tượng này khiến cho hai mắt Vương Lâm ngưng đọng.

Một đầu vụ thú hóa thành ngũ trảo, hướng tới một tộc nhân của Tiên Tuyển Tộc, trực tiếp bắt người này lên không trung, sau đó kêu to một tiếng. Thân thể người này lập tức bị xuyên thấu, dưới sự thôn phệ, tộc nhân này toàn thân tan vỡ, hóa thành màn sương máu, bị vụ thú hấp thu.

Tộc nhân kia mãi cho tới chết, cũng không có nửa điểm phản kháng, trong mắt hắn chỉ có một chút đấu tranh, nhưng nó quá nhỏ bé.

Bên kia, những vụ thú khác đều tới gần những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc, bắt một đám lên không, lần lượt thôn phệ hấp thu. Gần như trong tức khắc bốn phía tràn ngập khí tức đau thương, bi phẫn và bất đắc dĩ.

Mỗi một tộc nhân chết đi, không ai có một chút phản kháng, bi ai trong mắt nồng đậm tới cực điểm. Trong lòng bọn họ tới thời khắc tử vong, đều hiểu được.

“Có lẽ, đây là sứ mệnh của bộ tộc…”

Hai đầu gối của Tháp Sơn vỡ vụn, quỳ trên mặt đất, hắn giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn một đám tộc nhân khuất phục mà tử vong. Thanh âm đã gần như dã thú rít gào, từ trong yết hầu của hắn truyền ra, trên mặt trên cổ hắn đầy gân xanh, dường như cố gắng chống cự phù ấn đã truyền nhiều thế hệ như một loại bản năng truyền thừa.

Nam nhân áo xanh nhìn hết thảy những màn này thân sắc vẫn như thường.

Lão nhân tiên tổ của Tiên Tuyển tộc, lúc này toàn thân run rẩy, cuồng phong vừa đập vào mặt hắn, một thanh niên bên cạnh hắn vị vụ thú cuốn lên không trung, vỡ vụn trên không trung, liền bị thôn phệ.

Gần như theo bản năng, lão nhân ngẩng đầu lên, một giọt máu tươi rơi xuống mặt hắn, chảy xuống hai má, trong mắt lão nhân, lộ ra bi phẫn vô cùng.

“Vì sao…vì sao…” Hắn thì thào tự hỏi.

Đúng lúc này, một đầu vụ thú bay tới, tóm lão lên trên không. Trên không trung, khoảng khắc này dường như một cỗ lực lượng của bộ tộc ở sâu trong linh hồn hắn xuất hiện, như gió lốc quét ngang trong lòng hắn. Lão nhân ánh mắt lộ vẻ bi ai, nhìn nam nhân áo xanh, hét lớn:

-Vì sao???

Giờ khắc này, theo tiếng hét của lão nhân, những tộc nhân chưa bị giết trên mặt đất cũng đều giãy dụa ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt lão nhân dừng trên người nam nhân áo xanh.

Những ánh mắt này ẩn chứa bi ai cùng phẫn nộ vô tận!

-Sứ mệnh của các ngươi, chính là nuôi nấng vụ thú, không có vì sao. Ta sẽ không cho các ngươi toàn bộ tử vong, còn cần các ngươi sinh sản con cháu…

Thanh âm của nam nhân áo xanh bình tĩnh vô cùng, không chút gợn sóng.

Đúng lúc này, một đầu vụ thú trên bầu trời bay tới nơi xa xa, mục tiêu, rõ ràng là trong những tòa nhà, nơi những hài đồng trốn trong đó!

Nam nhân áo xanh nhíu mày, nhưng không có ngăn cản.

Lão nhân cười thảm, thân mình dưới lực lượng của vụ thú, mắt thấy sẽ tan vỡ tới nơi. Đúng lúc này, Vương Lâm than nhẹ nâng tay phải lên, hư không chỉ ra, lập tức vụ thú chuẩn bị thôn phệ lão nhân kia, thân mình ầm ầm tan rã. Lão nhân kinh ngạc nhìn hết thảy. Lúc này vụ thú đã tiếp cận những tòa nhà ở xa xa, thậm chí còn nghe thấy những thanh âm kêu khóc hoảng sợ của hài đồng, bọn nó, đang kêu gọi người thân mình…

Những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc trên mặt đất, giãy dụa ngẩng đầu, ý muốn đứng lên, những thanh âm rít gào phát ra từ yết hầu, điên cuồng truyền ra khỏi miệng.

Tháp Sơn mặc dù vỡ vụn hai đầu gối, nhưng hai mắt hắn vẫn hồng, vẫn muốn đứng lên, chẳng sợ gân cốt vỡ vụn, hắn vẫn muốn đứng lên.

-Tiên nhân… tiên nhân… ngươi coi tộc của ta là cái gì!! Tộc ta thủ hộ Huyền Âm đỉnh vô số năm, chưa bao giờ gián đoạn, nhưng đổi lấy cái gì!!! Là một đám vụ thú, một đám tộc nhân tử vong sao??

Hiện giờ, ta rốt cuộc đã biết những vụ thú này chính là vật mà chúng ta thủ hộ sao, hóa ra, sứ mệnh của bộ tộc chúng ta là thực vật cho đám vụ thú này sao???

Nếu như thế, ta phải phản kháng, thà rằng thịt nát xương tan, cũng không chịu khuất phục!!!

Tháp Sơn rít gào, thanh âm rốt cuộc cũng truyền ra khỏi miệng hắn được.

Không chỉ có hắn, lúc này những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc tất cả cũng rít gào lên, hai mắt hồng hồng, mi tâm lấp lóe kịch liệt, giãy dụa muốn đứng lên.

Nam nhân áo xanh kia thần sắc lạnh như băng, mang theo một chút khinh miệt, chậm rãi nói:

-Năm đó bộ tộc các ngươi thất bại biến thành nô, mệnh của các ngươi! Không thay đổi được!!

Nói xong hắn nâng tay phải lên, nhấn tới trước một cái, lập tức mắt đất ầm ầm vang động, trên người những tộc nhân Tiên Tuyển Tộc lại phun đầy máu, những hành động phản kháng, lập tức bị chặn lại.

Duy chỉ có Tháp Sơn, cả người rống giận nhảy lên khỏi mặt đất, trong nháy mắt thân thể hắn truyền ra những tiếng động ầm ầm, xương cốt hắn bắt đầu vỡ vụn, nhưng thân thể hắn vẫn lao ra.

Ánh mắt nam nhân áo xanh chợt lóe, tay phải chỉ về phía trước. Đúng lúc này, Vương Lâm thầm than một tiếng, hắn vốn không muốn xen vào việc của người khác, hơn nữa nam nhân áo xanh này lai lịch cực kỳ thần bí, không ngờ lại là tiên nhân!

Nhưng lúc này, hắn thầm than, mồm há ra phun tới một mảnh vỡ đại ấn. Ấn này vừa bay ra, lập tức chắn trước mặt Tháp Sơn cùng nam nhân áo xanh.

Ánh mắt nam nhân áo xanh chợt lóe, trong mắt lộ ra hàn quang, tay phải bấm tay niệm thần chú. Lập tức một đạo ấn ký phù văn sung đầy tiên khí biến ảo mà thành trực tiếp lao tới Vương Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.