Tiên Nghịch

Chương 1768: Q.11 - Chương 1768: Cánh tay trái của Diệp Mịch






Huyền La Đại Thiên Tôn kêu khẽ một tiếng. Trong tích tắc vừa rồi, ánh mắt của Vương Lâm và hắn chạm vào nhau, giống như đã nhìn thấy hắn. Chuyện này khiến Huyền La Đại Thiên Tôn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh ánh mắt Vương Lâm liền đảo qua, giống như hoàn toàn bình thường, giống như vừa nãy chỉ là vô tình mà thôi.

Hô hấp của Vương Lâm bình thản. Lúc này thương thế trong cơ thể hắn đã khôi phục, trong đó lại như có lực lượng của cả càn khôn. Dường như chỉ cần một nắm tay là hắn có thể đánh tan hư không. Luồng Đạo cổ lực này tràn khắp thân thể hắn, chấn động lục phủ ngũ tạng khiến Vương Lâm cực kỳ thoải mái.

Đây mới là truyền thừa chân chính. Nếu mỗi lần truyền thừa đều thống khổ thì hiển nhiên là chẳng có gì vui vẻ.

Đạo Cổ lực vờn quanh toàn thân hắn, chạy khắp xương cốt huyết nhục toàn thân, khiến cho Vương Lâm có cảm giác sung sướng vô cùng. Nguyên thần của hắn dưới sự chấn động của lục phủ ngũ tạng dường như lại có thể dưỡng chất, từ trong cơ thể tỏa ra ánh sáng nhu hòa, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát ra thần thông sau khi dung hợp với bổn nguyên vậy.

Tác dụng của một giọt máu tươi có lẽ không mãnh liệt như vậy. Nhưng nếu giọt máu tươi đó là giọt cuối cùng để đạt tới viên mãn thì như thế lại là chuyện bình thường.

Cảm thụ sự khác biệt trong cơ thể, tinh điểm trên mi tâm và hai mắt Vương Lâm dù không gia tăng nhưng lại ngưng thật hẳn lên, chuyển động tỏa ra u quang càng đậm. Có thể nói thân thể hắn giống như đã được cố bổn bồi nguyên.(l)

(l):Bồi nguyên tức là bồi dưỡng nguyên khí. Cố bổn tức là khiến cho gốc rễ kiên cố.

Cũng trong cảm ứng của Vương Lâm, hắn giờ phút này mơ hồ nhận ra sâu trong tầng băng

của nơi này có một sự kêu gọi đối với hắn. Sự kêu gọi này giống như năm đó hắn cảm nhận đối với cánh tay phải của Diệp Mịch.

Việc này trước khi Vương Lâm dung hợp giọt máu tươi kia thì không thể phát hiện ra.

Vương Lâm bình ổn lại Đạo cổ lực trong cơ thể, khiến cho khí tức không tiết ra ngoài nữa, nữ Cổ Thần phủ phục trước người hắn lúc này mới từ từ ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ kính sợ.

Trong chớp mắt vừa rồi, Vương Lâm giống như tổ tiên của tam tộc biến thành, khiến nàng chấn động tâm thần.

-Đa tạ. Yêu cầu vừa rồi của ngươi Vương mỗ nếu có thể tìm ra cánh cửa thật thì chắc chắn sẽ giúp ngươi rời khỏi nơi này!

Vương Lâm đứng dậy, hướng về phía nữ tử kia ôm quyền nói.

Nữ Cổ Thần nọ gật đầu nhẹ, không nói gì.

-Nơi đó phong ấn thứ gì?

Tay phải Vương Lâm chỉ về hướng đang có sự kêu gọi đối với hắn.

-Nơi đó trước kia là hậu sơn của Đông Lâm tông. Chẳng qua chỉ là Đông Lâm Trì dựa theo trí nhớ của chủ nhân mà sáng tạo ra, cũng không có uy lực gì.

Nữ Cổ Thần ngẩng đầu nhìn lại, thần sắc lộ vẻ mê hoặc.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn về vị trí kia, trầm ngâm một chút, thân thể liền đạp không bay lên.

-Vương mỗ muốn tới nơi đó một chuyến. Chuyện hôm nay ta xin tạ ơn sau. Ta làm việc ân oán phân minh. Oán trước bỏ qua, ân xin lưu lại, nhất định sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này!

Vương Lâm ôm quyền với nữ cổ Thần, không dừng lại mà xoay người bước về hướng tầng băng đang kêu gọi hắn.

Tầng băng tràn ngập hàn khí nhưng không thể ngăn cản bước chân của Vương Lâm. Tầng băng ở nơi này chỉ có tác dụng với người khác, còn đối với Vương Lâm lại chẳng khác gì đi

trên đất bằng.

Xuyên qua tầng băng, hàn khí lại càng dày đặc, dù là Vương Lâm cũng cảm thấy hơi lạnh. Nhưng chỉ cần hắn vận chuyển tu vi một chút là luồng khí lạnh này tự nhiên tiêu tán.

Tầng băng giống như mặt kính, Vương Lâm tiến bước, ở phía sau thân ảnh hắn giống như có một đám hư ảnh vặn vẹo ra. Nhưng Vương Lâm đảo mắt một cái, thần sắc như thường là tiếp tục bước tiếp.

Nơi này rất rộng lớn nhưng với tốc độ của Vương Lâm thì chỉ sau nửa nén hương là cảm giác kêu gọi kia lại càng rõ ràng, ở phía trước không tới vạn trượng!

Thiên địa nơi này dù cho có đóng băng nhưng Vương Lâm nhìn thấy nơi này lại là một ngọn núi cao. Huyền băng ở khắp nơi trên ngọn núi. Trong tích tắc lướt qua nơi này, Vương Lâm thấy phía sau núi có một ao nước lớn.

Ao này lớn như một cái hồ, cũng bị đóng băng, mơ hồ lộ ra tiên khí.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cẩn thận đi về phía trước. Một lát sau hắn đã được lên trên cái ao, cúi đầu nhìn xuống dưới. Vừa nhìn lại, đồng tử trong hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên co rụt lại.

Nước ao tuy bị đóng băng nhưng vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, đứng phía trên nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy được đại khái ở phía dưới. Không ngờ hắn thấy trong hồ nước đóng băng lại có một vật!

Đó là một cánh tay khổng lồ, một cánh tay trái!

-Cánh tay trái của Diệp Mịch!

Vương Lâm hít sâu một hơi, hai mắt lộ tinh quang. Hắn vốn đã có dự đoán, vốn tưởng là mắt trái của Diệp Mịch nhưng không ngờ lại là cánh tay trái!

-Ta sau khi dung hợp cánh tay phải của Diệp Mịch, thuật Tê Thiên đủ để xé tan thân thể tu sĩ bước thứ ba...nếu có thể dung hợp thêm cánh tay trái này thì khi đồng thời thi triển thuật Tê Thiên, uy lực của nó...

Vương Lâm nghĩ tới đây, trái tim liền đập thình thịch.

Chân phải hắn giơ lên dậm xuống, đang muốn đi vào trong tầng băng. Nhưng đột nhiên lúc này có một luồng lực phản chấn từ trong nước hồ ầm ầm tràn ra, chấn động hai chân Vương Lâm, khiến cho thân thể hắn nhoáng lên, không thể tiến vào tầng băng của hồ nước này.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào tầng băng phía dưới. Sự quỷ dị của nơi này hiển nhiên là bất đồng so với những tầng băng khác.

-Đông Lâm trì...nơi này trước kia hẳn là Đông Lâm trì. Chẳng là không biết vì sao lại có thể được Thất Thải Tiên Tôn dựa vào trí nhớ mà sáng tạo ra...

Vương Lâm cẩn thận nhìn bốn phía nhưng không có phát hiện ra chút dấu vết nào.

Nước hồ này đóng băng nhìn như rất tầm thường.

Hắn ngồi xuống, tay phải đặt lên tầng băng, nhẹ nhàng nhấn một cái. Tiếng răng rắc vang lên. Chỉ thấy mặt băng của hồ nước này lập tức chấn động, cũng có những cái khe li ti xuất hiện. Nhưng trong nháy mắt khi những cái khe này xuất hiện, Chỉ thấy hàn khí phía trên liền tỏa ra, khiến tầng băng lập tức khôi phục như cũ.

Tay áo vung lên, huyết quang tỏa ra chói mắt. Huyết kiếm lóe lên, đâm thẳng về phía tầng băng. Ầm một tiếng, huyết kiếm bị đánh bật lại. tầng băng xuất hiện một cái hố sâu, có rất nhiều khe nứt từ bờ hố lan ra nhưng chỉ trong nháy mắt lại được khôi phục như thường.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hồ băng, ánh mắt xuyên qua tầng băng, rơi vào trên cánh tay trái của Diệp Mịch. Dần dần hắn nhìn ra được chút mánh khóe.

-Hồ băng này đã dung hợp với cánh tay trái của Diệp Mịch. Do đó băng có lực khôi phục như Diệp Mịch...cho nên dù có phá hủy thì nó cũng có thể lập tức khép lại.

Vương Lâm vẫn chưa suy nghĩ sâu mà mới chỉ thấp giọng tự nói, giống như nói cho mình nghe, lại cũng giống như nói cho người khác nghe...

Trên bầu trời của hồ băng Huyền La Đại Thiên Tôn chắp tay sau lưng, cũng nhìn về hồ nước này. Khi nghe thấy lời nói của Vương Lâm, hắn cười cười, ánh mắt lộ vẻ cổ quái.

Vào không được, đánh không ra, Vương Lâm nhướng mày, hừ lạnh một cái liền giơ tay phải lên, năm ngón tay tạo thành trảo chụp một cái. Đạo cổ lực trong cơ thể hắn ầm ầm chuyển động, toàn bộ ngưng tụ trên năm ngón tay phải. Lập tức năm ngón tay phát ra u quang chói mắt, cũng lan ra khí tức Đạo cổ nồng đậm.

-Đạo Cổ bất diệt chỉ!

Vương Lâm nói nhỏ, năm ngón tay phải lập tức giống như xuất hiện vô số hình ảnh chồng lên nhau, hình thành trên ngàn vạn tàn ảnh, cuối cùng tiêu tán, hóa thành một thể. Trong nháy mắt này, tay phải Vương Lâm hướng về phía tầng băng chụp một cái.

Tiếng ầm ầm vang động. Tiếng chấn động vang vọng khắp thiên địa. Chỉ thấy tay phải Vương Lâm trong nháy mắt nắm chặt tầng băng phía dưới, ngàn vạn tàn ảnh vừa tiêu tán lúc này chợt bùng lên.

Một cái chụp này trên thực tế giống như Vương Lâm chụp tới ngàn vạn lần, lại có Đạo cổ bất diệt chỉ phối hợp, đối kháng với lực lượng của nước hồ, khiến cho tiếng chấn động kinh thiên động địa nổi lên. Cuối cùng trong một tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm, năm ngón tay hắn nắm chặt lấy hồ băng, giật mạnh lên một cái. Mặt băng của hồ chấn động, một khối băng lớn bị Vương Lâm giật tung lên!

Cầm khối băng này, Vương Lâm đặt trước người nhìn vài lần, lấy hỏa bổn nguyên thiêu đốt nhưng không thể nào hòa tan được nửa điểm. Hắn nhìn lại, càng nhìn hai mắt càng ngưng trọng. Trong khối băng này ẩn chứa một tia lực lượng kỳ dị. Luồng lực lượng này Vương Lâm cảm thấy rất giống bổn nguyên.

Nhưng nó cũng có bất đồng, tạo thành một cảm giác không nói lên lời. Dường như nơi này nếu như không bị đóng băng, ngâm mình ở đây tu luyện sẽ có lợi lớn đối với bổn nguyên.

Chẳng qua một tia lực lượng này cũng rất ít ỏi, như ẩn như hiện. Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát ánh mắt lộ vẻ minh ngộ.

Nơi này là do Thất Thải Tiên Tôn thông qua trí nhớ sáng tạo ra, dùng sinh cơ bản thân nuôi

dưỡng. Đông Lâm trì này ở Tiên Cương đại lục thực sự tồn tại, công hiệu rất có khả năng là nuôi dưỡng bổn nguyên!

Tu vi của Thất Thải Tiên Tôn dù sao cũng có hạn, chỉ có thể sáng tạo ra đại khái, không thể tạo thành hiệu quả giống như Đông Lâm trì.

Trầm tư một chút Vương Lâm liền thu khối băng này vào trong không gian trữ vật. Nó ở đó không hề bị hòa tan, giống như một khối thủy tinh phát ra hàn khí vậy.

Nhìn chằm chằm vào hồ băng, Vương Lâm hít sâu một hơi, tay phải lại giơ lên một lần nữa, Đạo cổ bất diệt chỉ xong liền liên tục đánh lên tầng băng. Dần dần theo thời gian trôi qua, mấy canh giờ sau, một cái hố bốn trượng xuất hiện trong băng trì. Vương Lâm đứng trong đó, dùng phương pháp có vẻ ngu ngốc này tạo thành những tiếng chấn động không ngừng.

Lại qua thời gian nửa nén hương, trong tiếng ầm ầm cuối cùng, Vương Lâm nắm năm ngón tay, cầm một khối hàn băng lôi ra. Tầng băng dưới chân hắn lúc này đã lộ ra da tay cánh tay trái của Diệp Mịch!

Da tay này chỉ lộ ra khoảng rộng bằng một bàn tay, màu sắc như tro tàn nhưng lại tỏa ra khí tức Đạo Cổ nồng đậm và sự kêu gọi mãnh liệt, dũng mãnh tiến vào tâm thần Vương Lâm. Hắn hít sâu một hơi, tay trái đặt lên vùng da tay Diệp Mịch lộ ra.

Trong tích tắc khi hắn ấn tay lên cánh tay trái này, cánh tay Diệp Mịch tỏa ra u quang, u quang này xuyên thấu qua tầng băng bốn phía, tràn ngập cả băng trì khiến cho nó có một vẻ đẹp tới quỷ dị.

Ánh sáng này không ngừng lan ra, hướng về bốn phương tám hướng, cuối cùng bao phủ trong vòng mấy vạn dặm mới chậm rãi tiêu tán.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Vương Lâm nhắm mắt ngồi xuống, một bộ phận thần thức tỏa ra bốn phía, cẩn thận hấp thu dung hợp với cánh tay trái của Diệp Mịch. Đã có kinh nghiệm hấp thu cánh tay phải năm đó, lúc này Vương Lâm điều khiển nhẹ nhàng thành thục, sau ba ngày đã khiến cánh tay trái Diệp Mịch trong tầng băng thu nhỏ lại. Trong quá trình thu nhỏ, u quang tỏa ra mấy vạn trượng cũng lập tức co rút lại, cuối cùng hoàn toàn trở về trong cánh tay trái của Diệp Mịch. Trong tích tắc này, cánh tay trái hóa thành một làn khói chui vào trong tay Vương Lâm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.