Lão nhân không dám mở miệng, hắn đang dùng dược hoàn ổn định đan khí, nếu như mở miệng, sợ là đan khí sẽ lập tức tràn ra ngoài, tới lúc đó mặc dù hắn không chết tu vi cũng sẽ đại giảm.
Lúc này, hắn nuốt vội toàn bộ dược hoàn vào người, không ngừng tụ lại đan khí, chẳng qua, hiệu quả cũng thật thấp.
Từng đạo linh khí tràn ra bên ngoài, như sương mù.
Thanh niên tử y kia nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, gật đầu nói:
-Không nghĩ tới ngươi cũng là một tu sĩ, hay lắm, tại Nhiễm Vân tinh ngươi đắc tội với Tôn gia, tương đương với…
Không chờ hắn nói hết, Vương Lâm vung tay phải lên, thanh niên kia thân hình lập tức chấn động, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống mặt đất.
Vương Lâm vẫn không giết hắn, người này chưa có nhiều linh khí lắm, gần thuộc về phàm nhân rồi.
Lấy lịch duyệt của Vương Lâm, tự nhiên nhìn ra, thanh niên tử y này nếu không phải là tộc nhân của dòng tộc tu sĩ đại thần thông, thì nhất định là có thân phận quyền quý trong phàm nhân. Về phần lão nhân kết đan kia, và nữ nhân Thanh Nghi, hiển nhiên là thầy trò.
Chẳng qua bất kể những người này có thân phận gì, Vương Lâm đều sẽ không tha bọn chúng, ở Nhiễm Vân tinh này, hắn là lão tổ chí tôn.
Cảnh tượng trước mắt, khiến cho Vương Bình thở sâu, nhìn phụ thân mình, trong giờ phút này bỗng nhiên hắn phát hiện, dường như phụ thân mình, cũng không phải là một tu sĩ bình thường, một cái ánh mắt thế nhưng khiến cho lão nhân kia bị như thế, hiển nhiên là không đơn giản.
Thanh Nghi ở bên cạnh kinh ngạc nhìn phụ tử Vương Lâm, do dự một chút, nàng tiến lên hai bước, cung kính nói:
-Tiền bối việc này chúng ta lỗ mãng…
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu uống một ngụm, vẫn không nhìn đối phương.
Thanh Nghi cắn môi dưới, tiến thoái lưỡng nan, khóe miệng Vương Bình nở nụ cười mỉm, hắn nguyên rất tuấn lãng, giờ phút này khi cười, lại thấy anh tuấn bất phàm, nhìn Thanh Nghi, Vương Bình nói:
-Cô nương phương danh kêu Thanh Nghi sao? Tại hạ là Vương Bình, cô nương cũng là tu sĩ phải không?
Vương Bình nở nụ cười, khiến cho Thanh Nghi đỏ mặt, hạ giọng nói:
-Đúng vậy, tuy nhiên sư tôn đã nói, nếu chưa tới Trúc Cơ, không thể coi mình là tu sĩ được. Ngươi kêu Vương Bình sao, sự tình ngày hôm nay là chúng ta sai, chỉ có điều… các người rời khỏi đây nhanh một chút, vừa rồi…sư tôn đã bóp nát ngọc giản đưa tin, sợ là không lâu nữa sẽ có người tới đây ngay…
Vương Bình khẽ mỉm cười, không để ý tới việc này, cùng Thanh Nghi nói chuyện mà thôi.
Đúng lúc này bỗng nhiên ngoài tửu lâu truyền tới từng tiếng gào thét, cùng lúc đó một cơn gió thổi tới, ba lão nhân chạy tới, bỗng nhiên, giẫm chân tại chỗ đi vào trong tửu lâu.
-Tôn sư tổ!
Thanh Nghi vội vàng cung kính.
Một người ở chính giữa ba người này tóc trắng xóa hai mắt như điện, không giận mà uy. Sau khi hắn tiến vào tửu lâu, ánh mắt đảo qua mặt đất nơi tu sĩ Kết Đan kì đang khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt sau khi thu hồi lại, nhìn về phía phụ tử Vương Lâm.
Trong mắt hắn Vương Lâm chẳng qua chỉ là phàm phu tục tử nửa điểm linh lực cũng không có, nhưng thật ra cái người trẻ tuổi ngồi đối diện lại khiến cho ánh mắt lão nhân ngưng trọng, nhìn kỹ vài lần, trong mắt lộ vẻ kỳ dị.
“Kẻ này thiên tư tuyệt hảo, mặc dù phàm thai tục cốt, nhưng trong linh hồn quả thực thiên địa sung đầy, mênh mông cuồn cuộn, loại tâm tính này mà tu hành, cho dù là tu sĩ cũng rất ít người có thể làm được tới trình độ như vậy! hai người này, không phải đơn giản như bên ngoài!”
Lúc này kết đan kỳ tu sĩ đang ngồi khoanh chân dưới đất, dường như đã nhận ra lão nhân tới, giương mắt, đan khí không giữ được lại phát tiết ra ngoài, hắn kêu thảm một tiếng, toàn thân xuất hiện thật nhiều sương mù, sắc mặt đen tái nhợt đi, gấp giọng nói:
-Tộc thúc, là hắn hại ta, cứu ta!
Hắn chỉ thẳng vào Vương Lâm.
Lão nhân bấm tay phải niệm thần chú, một đạo linh quyết bay ra, giống như thiểm điện bắn thằng vào mi tâm lão nhân, ấn quyết này mới dừng ở mi tâm, lập tức nhanh chóng kéo dài, hình thành một tấm lưới, gắt gao bao lấy bên ngoài đan khí của kết đan kì tu sĩ, tạm thời khóa lại.
Làm xong việc này, hắn âm thầm quay sang Vương Lâm nói:
-Các hạ ra tay tàn nhẫn như thế, hay là khinh Tôn gia ta không có người phải không!
Vương Lâm không nhìn đối phương, buông bình rượu thản nhiên nói:
-Bình nhi, đi thôi!
Nói xong hắn đứng lên, đi ra bên ngoài tửu lâu.
Vương Bình khẽ mỉm cười với Thanh Nghi, nụ cười này rơi vào trong mắt Thanh Nghi khiến cho nàng mặt đỏ như mây chiều, vội vã cúi đầu. Vương Bình đối với cô gái tên Thanh Nghi này rất có thiện cảm, thiện cảm này tới từ lúc sư phụ cô gái này ra tay, cô gái đã có ý đồ ngăn cản.
Sau khi đứng dậy, Vương Bình đi theo sau phụ thân, đi ra bên ngoài.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, bước tới trước ngăn trở, hai lão nhân phía sau cũng làm như vậy.
-Nói rõ ràng mọi việc rồi đi cũng không muộn!
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, đi về phía trước một bước, bước này thoạt nhìn như đơn giản, nhưng lại như có tiếng sấm đánh ầm ầm trên tâm thần của ba lão nhân, coi như một bước cũng không đạp nên mặt đất mà dường như đạp lên tâm thần ba người!
Hai lão nhân phía sau, tu vi chỉ có Nguyên An trung kì, lúc này sắc mặt cũng đại biến, linh lực vận chuyển, lùi về sau mấy bước theo bản năng.
Đây không phải là đạo pháp, cũng không phải là thần thông, thậm chí trên người Vương Lâm một chút linh lực cũng không có xuất hiện, nhưng ba lão nhân này xem ra, cái này còn vượt xa xa so với bất kỳ loại thần thông pháp thuật nào họ từng gặp.
Đây là một loại khí thế chỉ có khi đạt tới trình độ nhất đại tông sư mới có thể hiển lộ ra, mà người có thể cầm giữ khí thế như vậy liền giống như mang cả thiên địa, lấy sức mạnh của thiên địa làm khí thế cho mình. Đừng nói là ba lão nhân này, mặc dù là ba Vấn Đỉnh tu sĩ bình thường, cũng không thể chống cự được.
Lão nhân tu vi cao nhất ở đây mới đạt tới Nguyên Anh kỳ viên mãn, đang trong quá trình cảm ngộ thiên đạo, nửa chân đã tiến nhập vào Hóa Thần. Khí thế của Vương Lâm hắn bị khắc sâu hơn ai hết, gần như bị một bước của đối phương va chạm vào linh hồn mình vậy, mặt tái nhợt, lui ra sau hai bước.
Vương Lâm đi qua bên người hắn, ra ngoài tửu lâu. Vương Bình đi theo sau, vừa đi ra ngoài hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thanh Nghi, lại hiện ra nụ cười dịu dàng.
Thanh Nghi mặt đỏ càng thêm đỏ.
-Chỉ một lần này, chỉ một lần thôi!
Thanh âm của Vương Lâm từ ngoài tửu lâu truyền vào, dừng ở trong tai tu sĩ Tôn gia, mãi tới hồi lâu, bọn họ mới khôi phục lại, trong mắt hiện ra kinh hãi nồng đậm.
Ra khỏi tửu lâu, Vương Bình do dự một chút, đuổi kịp bước chân phụ thân, cười nói:
-Cha, người có quen với Tôn gia?
-Từng có một chút uyên nguyên, phụ thân đã từng đáp ứng, che chở cho tộc đó một trăm năm bình an.
Vương Lâm đối với Vương Bình không có giấu diếm, ngoại trừ nguyên nhân không thể tu đạo ra.
-Cô gái tên Thanh Nghi kia, không tồi.
Vương Lâm mỉm cười nhìn vào mắt Vương Bình.
Vương Bình giật mình, trên khuôn mặt tuấn tú đỏ lên hiếm thấy.
ở Kỳ Thủy thành bắc, phụ tử Vương Lâm mua được một đại viện khá đẹp, dọn dẹp một chút, liền định cư ở trong này. Trang viện này rất lớn, phòng cũng không hề ít, chủ nhân trước bán nhà còn lưu lại một ít nha hoàn tôi tớ.
Mà lúc này, chi nhánh Tôn gia ở Kỳ Thủy thành, bởi vì một câu nói cuối cùng kia của Vương Lâm, hiển nhiên đã nổi lên việc lớn.