Tây Tử Phượng cắn môi. Vốn nàng cùng với gia tộc đi tới tinh vực Liên Minh nhưng trong khoảng khắc trước khi vụ nổ xảy ra, nàng bị một luồng lực lan tới rồi cuốn đi.
Sau đó, nàng bị phân tán với gia tộc, phải cố gắng lắm mới ổn định lại được. Nhưng lúc này, trước mắt nàng chẳng khác gì cảnh tượng nơi địa ngục.
Đồng dạng, sự xinh đẹp của Tây Tử Phượng cũng khiến cho tu sĩ Liên Minh chú ý. Nhất thời liền có người đuổi theo.
Tây Tử Phượng cảm thấy lo lắng, cắn răng tăng tốc. Nhưng sau khi bị luồng lực kia tác động khiến cho tâm thần của nàng bị hao tổn, đồng thời do phải bỏ chạy nên vết thương của nàng lại càng nặng hơn.
Nam tử trung niên bám sau nàng, nhếch mép cười lạnh. Hắn giơ tay vỗ vào túi trữ vật, trong tay liền xuất hiện một cái kim châm. Hắn vung tay phía trước, kim châm liền lóe lên tia sáng rồi rít lên một tiếng, bay về phía Tây Tử Phượng.
- Nữ tu của La Thiên hãy trở thành lô đỉnh thứ chín của ta. Ha ha! Ta chưa bao giờ được hưởng qua hương vị nữ nhân La Thiên. Lần này, kiểu gì cũng phải thử một chút mới được. - Nam tử trung niên cười to, phi kiếm dưới chân bay nhanh hơn.
Mắt thấy cây kim đan lao tới sắp đâm vào hậu tâm, Tây Tử Phượng lập tức xoay người, hai tay bắt quyết. Ngay lập tức trước mặt nàng xuất hiện một vầng sáng vàng, cố gắng ngăn cản cây kim.
Những tốc độ và lực đạo của cây kim quá lớn. Trong khoảng khắc nó đụng vào vầng sáng, Tây Tử Phượng liền cảm giác được một luồng lực cực mạnh lan tới khiến cho nàng phải phun máu, nhanh chóng thụt lùi. Sắc mặt nàng tái nhợt, không còn một chút máu.
Nam tử trung niên cười to, nhanh chóng lao tới. Chỉ có điều, đúng vào lúc bàn tay hắn chuẩn bị chụp được Tây Tử Phượng, một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
- Lui ra!
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng đập vào tai của nam tử chẳng khác nào có hàng ngàn hàng vạn tiếng sấm cùng nổ một lúc, tạo ra tiếng động ầm ầm. Tu vi của nam tử không cao. Tuy mạnh hơn Tây Tử Phượng nhưng cũng không cao lắm.
Vào lúc này, thân thể hắn run run, hai tai ù đặc giống như bị một thứ gì đó nút chặt. Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim của bản thân đập càng lúc càng nhanh, càng mạnh.
Âm thanh lọt vào tai chẳng khác nào một thanh kiếm sắc xuyên qua thân thể hắn, với một thứ gì đó hủy diệt. Nó khiến cho khuôn mặt hắn tái nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vô thức lùi lại phía sau. Trong nháy mắt, một sự sợ hãi bao phủ toàn thân nam tử trung niên.
Hắn cảm giác được một cách rõ ràng, thân thể của mình không còn do bản thân điều khiển nữa. Giống như trong tích tắc, có một thứ ý chí chui qua hai tay rồi tiến vào điều khiển luôn cơ thể, khiến cho hắn không ngừng lui lại phía sau.
Có một thứ gì đó như đang nhắc nhở phải nghe ý chí đó, không được phản kháng. Nếu không thì chỉ có chết mà không có chỗ chôn.
Cái cảm giác đó lần đầu tiên nam tử gặp phải. Trong sự hoảng sợ, hắn bất chấp tất cả. Tuy thân thể đang lui lại phía sau, nhưng trong tâm của hắn cũng không hề xuất hiện lấy một chút phản kháng.
Luồng ý chí đó giống như một thứ quy tắc dao động trong tinh không, khiến cho nam tử trung niên đang lui lại tiếp tục phun ra một ngụm máu. Không chỉ có hắn mà xung quanh còn có những tu sĩ đuổi theo Tây Tử Phượng. Bọn họ cũng bị thứ ý chí đó tác động khiến cho bản thân không hề có ý định phản kháng.
Trước mặt Tây Tử Phượng chợt xuất hiện một cơn gió lốc khiến cho tất cả những ao tới gần nàng đều bị đẩy lùi. Trong quá trình bọn họ lui lại, từ từ có những tiếng nổ vang len. Đó là do trong đám tu sĩ có những người không chịu nổi ý chí đó mà nổ tung.
Những làn sương máu tỏa ra khắp nơi, nhưng chỉ có điều đây đang là trong tinh không nên nó cũng chẳng đáng chú ý lắm.
Ngay cả nguyên thần của họ cũng không thể thoát khói ý chí đó tác động. Cùng với lúc thân thể nổ tung, nguyên thần cũng bị diệt tuyệt khiến cho hồn phách không thể vào luân hồi. Sau đó chúng hóa thành từng tia sáng mờ mờ rồi dung nhạp vào trong cơ thể Vương Lâm, bị mười tám tầng địa ngục phong ấn.
Cảnh tượng diễn ra quá đột ngột khiến cho Tây Tử Phượng chỉ biết ngẩn người. Trong mắt nàng thoáng cái chỉ còn lại hình ảnh của một người.
Vương Lâm bình tĩnh nhìn đám tu sĩ đang bỏ chạy. Vừa rồi, một câu nói của hắn có ẩn chứ một chút quy tắc vừa mới ngộ được, kèm theo cảnh giới Ngôn Xuất Pháp Tùy mà hóa ra một thứ ý chí.
Ánh mắt nam tử trung niên hoàn toàn khiến sợ, trong lòng giống như có những tiếng động run rẩy. Hắn có thể khẳng định, đối phương chắc chắn là tu sĩ đại thần thông của La Thiên.
Chỉ có điều, âm thanh đó cũng không thể thoát ra khỏi miệng hắn. Tới lúc này, thân thể hắn đang lui lại chợt phát nổ.
Loại tu sĩ này trước mặt Vương Lâm chẳng hề gây được một chút chú ý.
Cũng giống như năm đó trong mảnh đất Yêu Linh, một tiếng hừ lạnh của Tán ma làm cho thân thể Vương Lâm nổ tung, thì vào lúc này, trình độ của Vương Lâm cũng đã đạt tới mức độ đó.
Nguyên thần của nam tử trung niên bay ra, ngay lập tức tan rã nhanh chóng. Đúng vào lúc sắp chết, trong không trung bỗng vang lên một tâm thanh nhẹ nhàng.
- Xứng đáng La Thiên chính phẩm Lôi tiên Hứa Mộc. - Âm thanh đó vừa vang lên thì từ phía xa cũng xuất hiện một người đi tới. Người đó mặc một bộ áo màu lam, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng trung niên, nét mặt vàng nhợt. Phía sau lưn hắn, những cái bóng màu đen bay lượn chẳng khác gì một tầm áo choàng đang phấp phới trong tinh không.
Người nói chuyện đúng là tu sĩ sáu ngón.
Âm thanh của hắn chìm vào trong tinh không khiến cho nguyên thần của nam tử trung niên thoát khỏi ý chí của Vương Lâm, đang không ngừng tan rã lập tức đình chỉ. Vào lúc này, nguyên thần của hắn đã bị tan rã mất gần nửa, hết sức yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Nét mặt hoảng sợ, nguyên thần của nam tử trung niên lập tức bỏ chạy.
Sắc mặt Vương Lâm bình thản, tay phải vung lên lập tức có một cơn cuồng phong xuất hiện trước mặt. Ngay sau đó, trận cuồng phong hóa thành vô số đạo Trảm La quyết, rồi nhập lại thành một đạo, đuổi theo nguyên thần đang bỏ chạy.
Tu sĩ sáu ngón mỉm cười một cách quỷ dị, cũng đưa tay phải chỉ một cái. Nhất thời, vô số cái bóng đằng sau lưng liền tách ra một chút lao thẳng về phía Trảm La quyết của Vương Lâm.
Hai người lợi dụng nguyên thần đó để triển khai một trận đấu pháp.
Trảm La quyết cùng với vô số cái bóng va chạm với nhau ngay cạnh nguyên thần, phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ sau khi Vương Lâm hiểu rõ một chút quy tắc, uy lực của Trảm La quyết đã tăng mạnh.
Dù sao thì trước đó, Vương Lâm cũng chỉ thi triển một cách vô thức, không có quy tắc rõ ràng. Vì vậy mà uy lực của Trảm La quyết cũng không thực sự thi triển. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Trảm La quyết chém hết tất cả các quy tắc, khiến cho mấy cái bóng vừa mới chạm phải liền nổ tung rồi biến mất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả những cái bóng biến mất, đạo Trảm La quyết lại lao thẳng đến Nguyên Thần.
Tu sĩ sáu ngón biến sắc, vừa cất tiếng hừ lạnh vừa bước đi. Tay phải của hắn bắt quyết khiến cho những cái bóng sau lưng co lại. Gần như chỉ trong nháy mắt dung hợp lại làm một, hóa thành một quả cầu đen.
Một làn hơi thở chấn động tinh thần từ trong quả cầu tỏa ra, tràn ngập trời đất. Quả cầu tự động bay ra với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía đạo Trảm La quyết. Nó giống như có thể xuyên qua hư vô, thoáng cái đã tới gần đạo Trảm La quyết. Ngay vào lúc cả hai va chạm, quả cầu bổ tung hóa thành vô số tia khí đen bao quanh Trảm La quyết.
Tu sĩ sáu ngón cất tiếng cười dài, tay phải vung lên. Nhất thời, một luồng lực cực mạnh xuất hiện, bao phủ lấy nguyên thần khiến cho nó nhanh chóng lui lại phía sau. Rồi dưới sự trợ giúp của luồng lực đó, nguyên thần liền biến mất về phía cuối tinh không.
- Chu Thiên ta muốn cứu người, ai cũng không thể giết.
Sắc mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, chẳng thèm để mắt tới Chu Thiên. Hắn nhấc chân bước về phía trước, dưới chân lập tức xuất hiện một gợn sóng rồi trong phút chốc toàn thân dung nhập vào không gian.
Cảnh tượng đó khiến cho Chu Thiên ngẩn người, nhưng ngay lập tức đồng tử trong mắt hắn co lại.