Tiên Nghịch

Chương 1635: Q.11 - Chương 1635: Chúa tể vận mệnh






-Đúng là một cuộc đời thú vị, đúng là một thiên đạo thú vị, đúng là một tạo hóa hay ho!! Nhưng dù là như vậy thì đã làm sao? Vương Lâm ta hôm nay có thể bước vào viễn cổ tiên vực, có thể đánh tan không môn, có thể biết được thiên kiếp vì sao được sinh ra. Như vậy cuối cùng sẽ có một ngày Vương Lâm ta cũng có thể bước ra khỏi động phủ này, bước vào tiên cương đại lục, đi xem thử đại tôn trên Tiên Cương đại lục này mạnh tới mức nào! Bọn họ có cái tư cách gì mà dám lập giới nuôi chúng sinh, có tư cách gì mà trở thành người đứng đầu của chúng sinh. Khó trách Chu Tước đời đầu tiên lại nói, hắn chỉ có thể đưa mấy người rời khỏi nơi này, đi tới quê hương hắn. Đó là bởi vì trừ hắn ra, những người còn lại căn bản không phải là người của Tiên Cương đại lục, chẳng qua chỉ là tu sĩ được sinh ra trong động phủ mà thôi! Khó trách hắn nói ở quê hương hắn có người có thể cứu sống được Lý Mộ Uyển, mà hắn thì không thể, khó trách...khó trách... tán Linh Thượng Nhân có thể mang theo người thoát khói bảy trăm dặm thiên địa, Vương Lâm ngày sau cũng có thể làm được. Ta muốn nhìn xem người của Tiên Cương đại lục này mạnh mẽ tới đâu! Ta muốn xem thử khi ta ra khỏi động phủ này, khi ta tiến vào Tiên Cương đại lục có thể gây ra gió tanh mưa máu, có thể khiến cho các đại tôn của Tiên Cương đại lục khuất phục một phàm nhân sinh ra từ trong một thế giới trong động phủ như ta hay không.

Vương Lâm cười điên cuồng. Đối với tất cả mọi chuyện ngày hôm nay hắn cũng không bất ngờ gì. Mọi thứ hắn đều đã dự đoán được. Chỉ là hắn không nghĩ tới, không muốn, hoặc cũng là lừa gạt bản thân không muốn suy tư mà thôi.

Nhưng hôm nay hắn đã thấy tận mắt hết thảy chân tướng. Hắn là Vương Lâm, hắn là người nghịch tu, hắn còn muốn cứu sống Lý Mộ Uyển, hắn vẫn muốn một mình đối mặt với tất cả.

chân tướng, cho dù là chân tướng thì đã làm sao! chỉ cần có một trái tim bất khuất, chỉ cần có chấp niệm trong người thì hắn sẽ vẫn bước tiếp.

Trong tiếng cười vang, Vương Lâm mang theo sự minh ngộ đối với chân tướng bước tới mặt trời thứ hai. Bên trong mặt trời thứ hai này ẩn chứa hóa kiếp. Hắn sau khi tới gần liền xuất ra một quyền.

Tiếng ầm vang kinh thiên lại nổi lên. Mặt trời thứ hai trực tiếp tan vỡ, lộ ra hỏa diễm nam tử bảy màu ngưng tụ thành thiên kiếp bên trong.

Thân thể Vương Lâm không dừng lại, bước tới gần mặt trời thứ ba. Trong tiếng ầm vang, mặt trời thứ ba nổ tung. Bên trong nó ẩn chứa một luồng uy áp. Đó chính là thiên uy, có thể trấn áp chúng sinh.

Liên tục đánh tan ba mặt trời, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, trong tiếng cười điên cuồng giơ tay phải lên vỗ vào hư không một cái, tu vi trong cơ thể chợt tràn ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ, ầm ầm đánh tới mặt trời thứ tư.

Trong mặt trời thứ tư này có bốn thanh kiếm. Bốn thanh kiếm này tỏa ra khiến khí thế cuồn cuộn ngập trời nhưng Vương Lâm cũng chưa thèm để ý tới thứ kiếm khí này!

Mặt trời thứ năm có ẩn chứa vô số thân ảnh hư ảo. Những thân ảnh này dung hợp một nơi, biến hóa khó lường. Đó chính là căn nguyên của huyễn chân kiếp.

Trong mặt trời thứ sáu có khí tức của ba pháp bảo. Ba pháp bảo này chính là mấy thứ Trấn Tiên Tháp. Phong Mệnh Hoàn. Bị Vương Lâm đánh tan xong, khí tức của ba bảo vật lượn lờ nơi đó, không thể phân biệt nổi thứ nào với thứ nào.

Trong mặt trời thứ bảy tỏa ra hồn lực tam tộc. Bên trong đó có ẩn chứa vô số linh hồn của tam tộc. Nó chính là thủ đoạn điều khiển sứ giả thiên đạo.

Mật trời thứ tám, Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Bổn Ngã kiếp. Khí tức này biến ảo nhanh chóng khiến người ta rất khó có thể phân biệt rõ ràng.

Liên tục đánh tan tám mặt trời, khiến cho tiếng ầm vang kinh thiên liên tục duy trì tại viễn cổ tiên vực, không ngừng truyền ra xa. Những âm thanh trầm trầm chấn động mặt đất, khiến cho những pho tượng trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Nhưng tất cả điều này không khiến Vương Lâm để ý. ánh mắt hắn rơi vào mặt trời thứ chín. Bên trong mặt trời này ẩn chứa lực lượng của thiên kiếp mà hắn chưa bao giờ gặp.

Nhưng hắn mơ hồ cảm thụ được bên trong mặt trời thứ chín có một khí tức rất tinh tường. Trong đó có hắn, có Lý Mộ Uyển, có cha mẹ hắn, có vô số người trong đời này hắn đã gặp mặt.

Đứng bên cạnh mặt trời thứ chín, Vương Lâm bình tĩnh trở lại. Trong trầm mặc, hắn nhắm mắt đứng đó. Rất lâu sau đó, cũng không biết năm tháng đã trôi qua bao lâu, cho tới khi hắn mở mắt, trong mắt đã có vẻ minh ngộ.

-Mặt trời thứ chín này, thiên kiếp thứ chín này chính là bổn nguyên của thiên kiếp, bên trong bao hàm từ cổ chí kim, cho dù là giới nội hay giới ngoại, cho dù là chúng sinh đã chết hay còn sống. Thiên kiếp thứ chín này giống như là một quyển tổng cương, hễ là người được sinh ra trong động phủ đều có ghi chép lại...

Nhìn mặt trời thứ chín nọ, hai mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang. Hắn cố tình muốn phá hủy thiên kiếp. Lấy tu vi của hắn thì cũng có thể làm được vài phần. Nhưng hắn hiểu rõ là một khi hủy diệt thiên kiếp này thì thiên địa sẽ lâm vào đại loạn. Thiên địa này hôm nay dù sao cũng không phải là được hình thành tự nhiên mà là do nam tử bảy màu sáng tạo ra từ động phủ.

Trong trầm mặc, Vương Lâm giơ tay phải lên, hư không đặt lên trên mặt trời thứ chín, thần thức chợt từ tay phải rời khỏi thân thể, hóa thành một luồng gió lốc vô hình, quét ngang qua thiên địa, toàn bộ tràn vào bên trong mặt trời thứ chín.

ở trong ánh mặt trời, thần thức của Vương Lâm tràn ngập, không ngừng xuyên qua, hoàn toàn tiến vào sâu bên trong mặt trời này. Trong mặt trời thứ chín là một mảnh hỗn độn, khi thần

thức của Vương Lâm quét ngang, hắn đã thấy được rất nhiều.

Hắn thấy được vô số cuộc đời phàm nhân, thấy được cuộc đời của vô số tu sĩ, thấy được rất nhiều khuôn mặt hắn chưa bao giờ gặp. Những người này mặc y phục xa xưa. Bọn họ đã tử vong từ rất lâu rồi.

Mặt trời thứ chín này bao hàm vô số năm tháng, từ khi thiên địa mới hình thành cho tới ngày hôm nay, hết thảy sinh mệnh chúng sinh. Nó giống như là luân hồi, giống như là pháp tắc, trong mọi việc tạo ra đủ loại tình huống không công bình và cơ duyên, tạo thành hai chữ vận mệnh.

cũng có thể nói, bên trong mặt trời thứ chín này bao hàm vận mệnh!

Thần thức của Vương Lâm không ngừng lan ra, không biết đã trải qua bao lâu, hắn tìm thấy được luồng khí tức thuộc về vận mệnh của bản thân. Luồng khí tức này cực kỳ nồng đậm, trong hỗn độn vô biên vô hạn này vô cùng chói mắt.

Nhìn luồng khí tức vận mệnh thuộc về bản thân, Vương Lâm trầm mặc, nhìn một hồi lâu. Hắn hình như đã có quyết tâm, thần thức đi về phía trước tản ra bao phủ luồng khí tức vận mệnh thuộc về mình, sau khi thôn phệ liền dung nhập thần thức vào bên trong.

Trong tích tắc khi luồng khí tức của hắn bị dung hợp, thần thức của Vương Lâm lập tức biến hóa kịch liệt. Thân thể hắn ở bên ngoài mặt trời thứ chín run rẩy chấn động.

Trong lúc run rẩy, thân thể hắn dường như trở nên đầy đủ, dường như từ nay về sau hắn có thể trở thành chúa tể vận mệnh của bản thân. Trong thiên địa này không có bất cứ lực lượng nào có thể thay đổi vận mệnh thuộc về Vương Lâm hắn nữa!

Cho dù là thiên kiếp này cũng không được! Cho dù là nam tử bảy màu cũng không được!

dường như giờ phút này Vương Lâm hắn mới chính thức viên mãn, nắm lấy vận mệnh của mình từ trong thiên địa, siêu thoát khỏi nó! Từ cổ chí kim, con người ngoài theo đuổi dục vọng thì hầu như toàn bộ đều hy vọng xa là có thể nắm được vận mệnh của mình. Nhưng người có thể làm được điều này thì hầu như chưa từng có.

Vận mệnh vô thường, lực lượng của con người có hạn. chỉ có thể giãy dụa bên trong vận mệnh, phát ra tiếng gầm thét không cam lòng, giống như con kiến hôi bên trong bàn tay của con người, tùy ý để người ta muốn giết lúc nào thì giết, không thể chạy thoát.

Cho tới tận khi chết đi thì cũng vẫn chết bên trong lòng bàn tay đó, thi thể cũng bị bàn tay kia đưa tới nơi cần, vĩnh viễn được nghỉ ngơi. Chỉ là sự nghỉ ngơi này cũng bị vận mệnh nắm trong tay.

Bên trong thế tục của phàm gian, từ xưa đã nghe đồn Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, không người nào có thể sống tới khi trời sáng. Trong suy nghĩ của phàm nhân, bởi vì sự sợ hãi đối với cái chết cho nên mới có địa ngục hoàng tuyền, mới có Diêm Vương, âm phủ.

Nhưng tất cả điều này đều không nói rõ sự sợ hãi của con người đối với vận mệnh cùng sự giãy dụa của con người trong đó nhưng không thể thoát ra.

Cho dù là kẻ tự cho đã làm được thì thực tế cũng chỉ là tự lừa mình. Chỉ có Vương Lâm, trong lúc này, trong giờ khắc này mới nắm được vận mệnh, trở thành chúa tể vận mệnh của bản thân!

Nắm được vận mệnh của bản thân nhưng Vương Lâm không thu hồi thần thức. Thần thức của hắn ở bên trong mặt trời thứ chín này tiếp tục không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm những bằng hữu mà hắn quen thuộc, thân nhân, người yêu của hắn. Hắn cũng muốn lấy lại toàn bộ vận mệnh của bọn họ!

Mặc dù những người này có thể đã chết nhưng Vương Lâm tuyệt không cho phép bọn họ dù chết đi cũng không cách nào siêu thoát khỏi quy tắc của vận mệnh!!

Trong khi không ngừng tìm kiếm, hắn tìm được phụ thân hắn, tìm được mẫu thân hắn. Làm cho hắn phải rơi lệ trong linh hồn đó là vận mệnh của cha mẹ hắn dù đã tử vong nhưng khí tức của bọn họ vẫn gắn chặt với nhau ở bên trong nơi chứa khí tức vận mệnh, lần lượt trải qua đời đời kiếp kiếp.

Tình cảm cha mẹ hắn rất bình thường, rất ấm áp. Đó là một tình cảm cho dù đã tử vong vẫn muốn ở cùng một chỗ.

Thần thức êm ái bao phủ khí tức vận mệnh của cha mẹ, Vương Lâm lại tiếp tục tìm kiếm. Hắn tìm ấy Thập Tam, tìm thấy đầu to, tìm được Chu Dật, tìm được Thanh Sương, thấy Thanh Lâm...

Hắn tìm được cả Nam Vân Tử, Hồng Sam Tử, tìm thấy Vương Trác, thấy lão thánh Hoàng có ân với hắn, thấy Độn Thiên...

Hắn cũng tìm được nhiều người, tìm được hài tử Vương Bình của mình, thấy Chu Như, thấy vận mệnh thuộc về họ, lấy đi để từ nay về sau họ có thể giống hắn, siêu thoát.

Hắn cũng tìm được Hồng Điệp, tìm được Mộc Băng Mi, tìm thấy Tây Phượng Tử, tìm thấy những hồng nhan hắn đã gặp trong đời, còn sống hay đã chết.

Còn có cả Lý Thiến Mai.

Chỉ là trong khi không ngừng tìm kiếm, Vương Lâm lại không thấy Thanh Thủy, không thấy Tư Đồ Nam. Thậm chí hắn từng cố gắng tìm kiếm Thiên Vận Tử đã mất tích nhưng cuối cùng vận mệnh của ba người này giống như đã biến mất, không có chút dấu hiệu nào.

Tìm không được còn có một người đối với Vương Lâm mà nói cực kỳ trọng yếu. người này là người yêu của hắn, là người quan trọng như tính mạng của hắn. Chỉ sau cha mẹ hắn.

Nữ tử đó tên là Lý Mộ Uyển.

Mặc cho Vương Lâm tìm kiếm nhưng hắn mãi vẫn không thể tìm được khí tức của vận mệnh Lý Mộ Uyển. dường như khí tức này đã biến mất vậy. Nhưng theo cảm thụ của Vương Lâm, nó biến mất không giống như đám người Tư Đồ Nam. Vận mệnh của Thanh Thủy và Tư Đồ Nam dường như chưa từng xuất hiện bên trong mặt trời thứ chín này.

Mà Lý Mộ Uyển thì lại có dấu hiệu tồn tại, nhưng không biết kẻ nào đã sớm một bước đem đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.