Nguyên Thần của Vương Lâm phát ra ánh sáng màu vàng. Ánh sáng đó là do thi triển thần thông Tỏa Thần mà xuất hiện. Mười hai hồn phách tử kim chính là mười hai Anh Biến kỳ trước khi chết, cam tâm tình nguyện hiến tế hồn phách. Có mười hai hồn phách Anh Biến kỳ, lại thêm mấy trăm hồn phách Hóa Thần. Còn số lượng hồn phách Nguyên Anh thì nhiều vô số.
Sau khi hồn phách tử kim vái một cái, tất cả hồn phách bên trong hồn phiên liền trở lại yên tĩnh. Ngay sau đó, từng đạo hồn lực từ cơ thể hồn phách hóa thành từng luồng khí đen với tốc độ cực nhanh lao ra, gắn kết trước người Vương Lâm.
Từng tia sáng màu đen từ bốn phương tám hướng bay tới. Cuối cùng, mười hai cái hồn phách màu tử kim cùng với tia sáng màu đen đồng loạt lao đến tạo thành một cây hồn phiên hư ảo cao ba trượng, bất chợt xuất hiện trước nguyên thần của Vương Lâm.
Vào lúc này, Vương Lâm vẫn chứng kiến tất cả mọi diễn biến xảy ra trong hồn phiên. Cây hồn phiên hư ảo trước mắt chính là linh hồn của phiên. Có thể điều khiển vật đấy cũng tương đương với việc chính thức điều khiển Thập ức hồn phiên.
Nguyên Thần Vương Lâm liền động, vươn tay ra nắm lấy hồn phiên. Nhất thời, hắn cảm giác thân thể rung mạnh. Ngay sau đó, Nguyên Thần về tới thân thể.
Trên đỉnh Luyện Hồn phong, Vương Lâm mở hai mặt. Trước mặt hắn chỉ có khoảng không bao la bát ngát. Nhưng hắn có thể cảm nhận được trong Nguyên Thần có một cây hồn phiên màu vàng tím đang được Nguyên Thần không ngừng tế luyện.
- Lão tổ Cự Ma tộc! Tai kiếp của ngươi khó thoát. - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, hắn không nói tiếng nào biến mất khỏi Luyện Hồn tông.
Sau khi, Vương Lâm đi rời, từ trong vòng tròn đỏ như máu nơi Độn Thiên bế quan phát ra một tiếng thở dài.
Tại Cổ truyền tống trận, Vương Lâm chợt xuất hiện. Sau khi mở truyền tống trận hắn liền biến mất khỏi Bì Lô quốc.
Cự Ma tộc!
Phạm vi của Cự Ma tộc rất lớn. Năm đó, Cự Ma tộc từ nơi khác di chuyển đến đã cùng với Chu Tước có hiệp nghị nên được dành cho một nơi này để sinh sống.
Trong tộc Cự Ma có mười hai cái Cự Ma Thiên. Trên thực tế thì Cự Ma Thiên chính là một tòa cung điện. Mười hai tòa cung điện có vẻ bề ngoài giống nhau như đúc, đều cao tới trăm trượng.
Từ hai năm trước, sau khi lão tổ của Cự Ma tộc mất thân thể phải tiến hành đoạt xá, cả tộc Cự Ma không có người nào biết lão tổ đang ở đâu. Dù sao thì quá trình đoạt xá cũng là lúc mà thực lực yếu nhất. Vì vậy mà vị trí bế quan của lão tổ trong hai năm thay đổi những ba lần.
Đến hôm nay, Sất Hổ đang ngồi trong tòa cung điện thứ ba. Trên tay hắn có một cái ngọc giản. Vào lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt có phần mê mang.
- Tằng Ngưu đã giết chết Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực quốc. Theo sự hiểu biết của ta, thì mục tiêu kế tiếp của hắn chắc chắn sẽ là lão tổ. Nếu hắn thực sự tìm đến thì hiển nhiên là có điểm nắm chắc. Ta nên làm gì bây giờ?
- Tuy lão tổ có sai nhưng dù sao thì ngài cũng là hy vọng của Cự Ma tộc. Tất cả những chuyện ngài làm cũng là vì tương lai của tộc Cự Ma.
- Nhưng Tằng Ngưu lại là bằng hữu của ta...Ôi! - Sất Hổ khổ sở lắc đầu, ánh mắt mê mang.
Vào lúc này, Vương Lâm đã xuất hiện ở biên giới của tộc Cự Ma. Hắn cũng không vội vàng tiến vào trong tộc mà ở đó chọn một sơn cốc bí ẩn. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra các loại tài liệu trận pháp, chậm rãi bố trí một cái trận pháp.
Trận pháp đó chỉ có một tác dụng duy nhất đó là định vị. Đây là phương pháp đối phó với thiên phú thần thông của lão tổ Cự Ma tộc. Qua cái trận pháp này, cho dù hắn bị thiên phú thần thông của đối phương truyền ra ngoài nhưng cũng không bị lạc ra ngoài tinh không mà trong khoảng khắc bị truyền tống có thể định vị tới đây.
Nó giống như có một sợi dây buộc trên người hắn. Cho dù bị truyền tống đi nơi khác thì có sợ dây đó kéo giữ cũng không bị truyền tống đi quá xa. Hơn nữa cũng có thể nhanh chóng xác định được phương hướng trở về.
Trận pháp này có khắc trên ngọc giản mà Độn Thiên lão tổ của Luyện Hồn tông đã đưa cho hắn. Sau khi Vương Lâm nghiên cứu liền pha trộn thêm một ít thuật cấm chế của bản thân vào đó khiến cho trận pháp tinh diệu hơn.
Hắn dùng khoảng thời gian ba tháng mới có thể hoàn thành được cái trận pháp đó. Sau đó, hắn chẳng hề do dự đặt ngay một khối tiên ngọc vào trong để duy trì năng lượng. Đồng thời, hắn còn bố trí xung quanh vô số cấm chế để bảo vệ.
Làm xong tất cả mọi thứ, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía của tộc Cự Ma. Từ trong đôi mắt của hắn lóe lên hàn quang rồi biến mất. Sau khi xuất hiện, hắn đã ở vị trí giữa của tộc Cự Ma. Thần thức của hắn tản ra nhanh chóng quét qua hơn nửa tộc Cự Ma.
- Cự Ma lão tổ mau lăn ra đây. - Vương Lâm phát ra một đạo thần niệm khuếc tán ra khắp trời đất. Gần như chỉ trong nháy mắt, vô số tộc nhân của tộc Cự Ma đều cảm ứng được.
Trong số đó, có người thì đang đả tọa, có người thì đang đấu pháp. Nhưng vào lúc này, tất cả đều thu tay, ánh mắt khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn về vị trí của Vương Lâm. Sất Hổ thầm than một tiếng rồi biến mất khỏi cung điện.
Sau khi Vương Lâm phát tán thần niệm, vẫn thản nhiên đứng im tại chỗ.
Gần như chỉ trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng có vô số tia sáng bay tới. Khi cách Vương Lâm khoảng trăm trượng, những vầng sáng đó liền hóa thành vô số tộc nhân của tộc Cự Ma. Trong số đó có nam có nữ, có già có trẻ. Tất cả đều âm trầm nhìn Vương Lâm chằm chằm.
Ngoại trừ những người trước mắt từ phía chân trời xa xa còn có vô số vầng sáng đang bay tới.
Đúng lúc này, một lão già có mái tóc bạc trắng như cước của tộc Cự Ma từ trong hư không xuất hiện. Tộc nhân bốn xung quanh nhanh chóng tản ra, tránh đường cho người đó.
- Đạo hữu là người phương nào? - Lão già đứng cách Vương Lâm trăm trượng, nhíu mày quát.
Ánh mắt Vương Lâm sắc như dao, lạnh lùng liếc nhìn lão già một cái rồi nói:
- Tằng Ngưu.
Thanh âm hai tiếng vừa mới thoát khỏi miệng, không gian lập tức không còn có một tiếng động. Gần như tất cả tộc nhân của tộc Cự Ma đều xuất hiện sự sợ hãi.
- Tằng Ngưu! Hắn.... Là người đã từng chiến thắng Hồng Điệp?
- Giết Lý Nguyên Phong khiến cho Tuyết Vực quốc từ ngũ cấp rơi xuống tam cấp. Phong ấn tu sĩ Hóa Thần trong cả nước.
- Đệ nhất nhân trong số tu sĩ Anh Biến kỳ.
- Nghe đồn hắn đã đạt tới Anh Biến kỳ nếu không không thể giết được Lý Nguyên Phong.
Ngay cả lão già vừa mới nói chuyện cũng phải hít một hơi thật sâu, nhìn Vương Lâm một cách chăm chú rồi nói:
- Tằng Ngưu đạo hữu! Không biết ngươi tìm lão tổ của tộc ta có chuyện gì?
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, mở miệng:
- Giết!
Sắc mặt lão già hết sức khó coi, giận quá hóa cười, chỉ vào Vương Lâm nói:
- Từ trước đến giờ vẫn nghe nói các hạ là người ngông cuồng nhưng đến hôm nay mới thấy đúng là như thế. Tằng Ngưu! Cự Ma tộc chúng ta không phải là Tuyết Vực quốc làm sao có thể để cho ngươi nói giết là giết. Hôm nay, chẳng cần lão tổ ra tay, ngay bây giờ ta sẽ giết chết ngươi. - Vừa nói, lão già vừa vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời một cái lệnh bài màu đen xuất hiện. Lão nắm lấy lệnh bài, quát ta:
- Lão phu lấy thân phận trưởng lão của tộc Cự Ma ra lệnh. Tất cả tộc nhân của tộc Cự Ma dùng tất cả các biện pháp giết chết Tằng Ngưu.
Câu nói của lão vừa dứt, nhất thời lệnh bài liền phát nổ, hóa thành tro bụi. Một cơn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, phủ khắp toàn bộ cả tộc. Mỗi một tộc nhân vào lúc này cũng đều cảm nhận được tin tức mà lão già truyền tới.
Theo lệnh của lão, mấy trăm tộc nhân đang bao vây xung quanh Vương Lâm cùng hét lớn, thân thể to lên gấp mấy lần. Gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện hơn trăm người khổng lồ. Tất cả cùng đưa tay lên mi tâm xoa nhẹ, lập tức xuất hiện vô số những cây Khai Thiên phủ. Khí thế từ cơ thể họ trong nháy mắt tỏa ra khắp trời đất.
- Giết! - Lão già hét lớn một tiếng, thân thể lập tức phát ra những tiếng nổ, thân hình nhanh chóng hóa thành một người khổng lồ cao mười trượng. Trong tay cầm một cái cự phủ lớn, bên trên có những tia chớp màu tím liên tục lóe lên. Lão vung búa bổ thẳng về phía Vương Lâm.
- Giết! - Đám tộc nhân bốn phía cùng rống to rồi lao đên. Thanh âm của họ dung hợp với nhau khiến cho trời đất rung chuyển, phát ra luồng sóng xung kích đánh về phía Vương Lâm.
Đó cũng là phương thức của tộc Cự Ma. Bọn họ hoàn toàn khác với tu sĩ bình thường. Đối với tộc Cự Ma một khi đã xác định kẻ địch, chỉ cần trưởng lão ra lệnh thì không hề có chuyện đơn đả độc đấu. Mà tất cả cùng dồn lên tấn công. Lại càng không phải nhiều lời. Tất cả chỉ cần một chữ "giết" mà thôi.
Nếu là tu sĩ bình thường thậm chí chưa kịp động thủ mà bị mấy trăm tên khổng lồ trước mặt cùng rống lên chắc chắn sẽ chẳng còn can đảm mà ứng chiến.
Trong thanh âm đó mang theo sát khí điên cuồng, giống như một con mãnh thú từ thời thượng cổ lao tới mặt. Chỉ có điều, con mãnh thú này đối với Vương Lâm vẫn không có gì uy hiếp.
Sát khí của Vương Lâm có thể nói là đạt tới một mức độ kinh khủng. Gần như cuộc sống của hắn là sống trong sự giết chóc. Nhất là bổn tôn thì điều đó hoàn toàn là sự thực.
Vào lúc này, phân thân và bổn tôn dung hợp nên sát khí năm đó cũng dung hợp theo. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, sát khí lập tức từ trong cơ thể hắn tản ra.
- Nói ra chỗ lão tổ các ngươi bế quan. Nếu không...Chết!
Đối với cả tộc Cự Ma, ngoại trừ Sất Hổ ra, tất cả những người khác Vương Lâm đều không hề có một chút hảo cảm. Vào lúc này, sau khi sử dụng thần thức dò xét, hắn không hề phát hiện vị trí lão tổ của tộc Cự Ma bế quan nên trong lòng đã mất đi sự kiên nhẫn. Trong lúc mở miệng, Vương Lâm cũng chẳng thèm để ý tới đám tộc nhân của tộc Cự Ma. Ý cảnh của Nguyên Thần mới động lập tức bầu trời xung quanh đột nhiên tối sầm.
Một thứ lực lượng kỳ dị lập tức bao phủ trời đất. Bức tranh Sinh Tử luân hồi chợt xuất hiện trên bầu trời. Cùng lúc đó, hư ảnh Cổ Thần cũng xuất hiện theo.
Trên bầu trời, Cổ Thần giơ hai tay cần bức tranh Sinh Tử luân hồi. Vào lúc này, trong cả trời đất chỉ có một cảnh tượng đó mà thôi.
- Phong! - Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, chẳng hề có chút tình cảm, nói một cách bình thản.
Nhất thời, từ trong bức tranh Sinh Tử luân hồi xuất hiện vô số luồng khí màu xám từ trên trời như một tia chớp bay vào trong cơ thể đám tộc nhân của tộc Cự Ma.
Lão già tộc Cự Ma biến sắc. Lão cắn răng tiếp tục công kích. Khi một búa tới nơi, Vương Lâm nghiên đầu liếc mắt nhìn lão già, thốt lên một tiếng:
- Biến!
Chỉ một chữ thôi, những khiến cho thân thể lão già chấn động, Nguyên Thần nghiêng ngả. Lão hét lớn một tiếng, không biết thi triển thứ thần thông gì mà nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục bổ tới.
Vương Lâm thốt lên một tiếng nho nhỏ. Tay phải nắm lại thành quyền, đánh ra.
"Uỳnh".
Lão già của tộc Cự Ma, miêng phun máu tươi lùi lại mấy trượng, rơi vào người một tộc nhân khiến cho kẻ đó cũng lại phun ra một ngụm máu tươi. Cả hai cùng lùi lại hơn mười trượng mới ngừng lại được.
Vào lúc này, hai luồng khí xám đuổi theo, chui vào trong cơ thể hai người.
- Tằng Ngưu dừng tay! - Đúng lúc này, một tiếng âm thanh bi thống từ xa vọng đến.
Vương Lâm ngẩng đầu lên mà nhìn. Sự lạnh lẽo trên mặt hơi biến mất một chút.