Tiên Nghịch

Chương 922: Q.8 - Chương 922: Cực Hiền Thiên






- Tiếp tục đi trước. Sau khi phá hủy tinh vực Vũ hạ giới, ta sẽ cho người thân thể. Giúp ngươi thoát vây. - Đây chính là ý nghĩa của cái câu được nói bằng ngôn ngữ Cổ Thần.

Sự mê mang trong hai mắt Vọng Nguyệt từ từ biến mất, thay thế bằng sự tỉnh táo. Tiếng gầm rống của nó từ từ biến mất. Nó lao lên, vượt qua cái cây không lổ mà đi trước.

Từ xa nhìn lại, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt có vô số những xúc tua dài cả vạn trượng, giống như một đám mây rộng vô hạn, bao phủ cả khoảng không. Nó đi phía trước tạo ra thanh thế chẳng kém gì cái cây.

Mạnh Vân Tử liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái. Thần sắc của Vương Lâm thay đổi khi ngọc giản vỡ vụn phát ra âm thanh khiến cho nó nghi ngờ.

Vương Lâm tu đạo ngàn năm, tâm cơ thâm trầm, kín đáo nên chỉ biết cười khổ. Hắn mở miệng nói:

- Không ngờ con thú này lại thù dai như vậy. Năm đó, ta chỉ mượn nó để né tránh sự đuổi giết của Diêu gia. Vậy mà vừa mới nhìn thấy ta, nó lại có thể nhớ ra.

Mạnh Vân Tử gật đầu, nói:

- Sau lần giao chiến này, ngươi đừng quên đến tìm ta để xem vài tấm hình chữ Chiến còn lại.

Vương Lâm cung kính, nói:

- Vãn bối biết.

Thân Công lão tổ vẫn im lặng, chợt mở miệng:

- Hứa Mộc! Đưa đạo niệm của Thân Công Hổ cho ta.

Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi đưa tay phải vỗ vào mi tâm. Ngay lập tức đạo niệm của Thân Công Hổ bay ra, Thân Công lão tổ nắm lấy. Sau khi nhìn qua, lão thu vào trong cơ thể rồi không để ý tới Vương Lâm nữa, lại chắp tay sau lưng nhìn về phía trước.

Vọng Nguyệt đi trước mở đường với tốc độ quá nhanh. Vô số những xúc tua của nó vươn ra, nếu gặp phải tu sĩ Liên Minh liền dùng xúc tua quấn lấy. Thường thường thì chỉ cần chạm một cái là đám tu sĩ kêu lên thảm thiết, thân thể khô héo rồi biến thành thây khô. Khi thân thể của họ rơi xuống liền có tu sĩ La Thiên bay đến, lấy túi trữ vật và pháp bảo.

Cái cây bám sát theo sau Vọng Nguyệt đến thẳng vùng phía Bắc của Liên Minh.

Tốc độ của Vọng Nguyệt và cái cây đều rất nhanh, vượt xa pháp bảo của tu sĩ, gần như là thuấn di. Những nơi chúng đi qua, không trung vang lên những tiếng nổ liên tiếp, truyền ra xa.

Vào lúc này, ở khu vực phía Bắc của Liên Minh đang có một trận đại chiến xảy ra.

Nguyên bản tu sĩ Liên Minh dưới sự dẫn dắt của Hắc Sắt ma tôn - Một trong tứ tôn đã chiếm được ưu thế tuyệt đối, hủy diệt khu vực phía Tây của tinh vực khiến cho phần lớn tu sĩ La Thiên phải bỏ mình. Đồng thời, họ còn cắt được đường rút lui khiến cho tu sĩ La Thiên nhảy vào khu vực phía Bắc trở nên đơn độc.

Kể từ đó, tu sĩ La Thiên liên tục tan vỡ. Vì vậy mà khi đại chiến bắt đầu xảy ra, tỷ lệ chiến thắng của Liên Minh đạt tới mức cao nhất.

Nhưng Viêm Lôi Tử phản kích từ trong bước đường cùng, mười tám La Phù xuất ra liền nghịch chuyển càn khôn của khu vực phía Bắc khiến cho tu sĩ Liên Minh bị sự ảnh hưởng của La phù. Mà đây cũng chưa phải điểm quan trọng, bức tường ngăn cách với khu vực phía Tây của Liên Minh bị cái cây đánh vỡ.

Như vậy, tu sĩ ở khu vực phía Bắc không còn đơn độc. Chỉ cần cố gắng một khoảng thời gian, chờ hậu viện tới thì trận chiến này, La Thiên sẽ chiếm phần lớn ưu thế.

Sắc mặt của Hắc Sát ma tôn âm trầm, làm sao co thể để cho Viêm Lôi Tử được như ý. Tuy nhiên Huyết Thần Tử giao thủ với hắn cũng có tu vi cực cao. Hai người giao chiến đấu pháp với nhau tạo ra một khung cảnh kinh thiên động địa. Những tiếng động ầm ầm do thần thông va chạm với nhau, vang vọng trong tinh không.

Đồng thời, sự dao động tỏa ra từ trận chiến giữa hai người lan tới đâu, tu sĩ gặp phải liền bỏ mình tới đó.

- Các vị đạo hữu! Đừng có đứng đó mà để bổn tôn chê cười. Ra tay đi. - Hắc Sát ma tôn cười khổ, tay phải vung lên liền có từng cơn gió xuất hiện giữa tinh không. Hai tay hắn run nhẹ một cái, những cơn gió liền hóa thành một con cự kình khổng lồ. Nó gầm lên một tiếng rồi há miệng hút mạnh một cái.

Nhất thời, nguyên khí trong tinh không liền cuồn cuộn chui vào trong cơ thể cự kình của Ma Tôn. Sau đó, nó bất chợt đổi hướng công kích về phía Huyết Thần Tư.

Cùng lúc đó, trong tinh không, một cột sáng màu tím đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Cột sáng đó giống như từ trong hư vô, kéo dài tới đây.

Một tiếng cười ha hả từ trong cột sáng vọng ra, đồng thời có một người từ trong đó xuất hiện. Người đó dáng vẻ trung niên, mặc một bộ hoàng bào, tướng mạo anh tuấn. Trong khoảng khắc bước ra, bên người hắn liền xuất hiện hai con cự long.

- Viêm Lôi Tử! Nghe thấy đại danh đã lâu. Lão phu là mới trở thành tôn giả của Liên Minh, Vân Long yêu tôn.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Viêm Lôi Tử, hắn vẫn chưa ra tay. Tuy nhiên, có ba lão tổ của các gia tộc tu chân truyền thừa từ tiên giới bước ra, lao về phía Vân Long yêu tôn.

- Tứ tôn của Liên Minh tu chân đều là người có tu vi Toái Niết trung kỳ. Tu vi của Huyết Thần Tử khó lường có thể một đối một. Còn ba vị đạo hữu có tu vi Toái Niết sơ kỳ phải liên thủ với nhau thì chắc là có thể thể cố gắng chống cự. Chỉ có điều những người này vẫn chưa phải là mạnh nhất. - Một tia sáng lại lóe lên trong mắt Viêm Lôi Tử, nhưng hắn vẫn không nhìn về phía Vân Long yêu tôn. Ánh mắt lão bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước, nói một cách bình tĩnh:

- Tứ tôn của Liên Minh không bao giờ ra tay một mình. Cực Hiền Thiên! Ngươi cần gì phải ẩn núp.

Viêm Lôi Tử vừa nói, vừa bước về phía trước. Thoáng cái lão đã xuất hiện bên mười tám cái La Phù đang di động, hai ngón tay khép lại điểm mạnh một cái về phía trước.

Một tiếng cười the thé chợt vang lên trong tinh không. Chỉ thấy nơi Viêm Lôi Tử điểm tới, tinh không liền xuất hiện vô số khe nứt. Từ trong cái khe chợt xuất hiện một bàn tay tráng nõn như ngọc, gần sát với vị trí hai ngón tay của Viêm Lôi Tử.

"Uỳnh!"

Toàn bộ tinh không phía Bắc phải rung chuyển. Sát khí lóe lên trong mắt, Viêm Lôi Tử lùi lại sau mấy bước. Từ trong khe nứt giữa tinh không, cũng có một bóng người bị đẩy lùi. Thoáng nhìn thì bóng người đó là một nữ tử. Sau khi lui lại, người đó liền rít lên:

- Viêm Lôi Tử! Ngươi còn có mặt mũi trở về?

Âm thanh the thé chói tai, ẩn chứa một thứ nguyên lực dao động. Nó vang vọng trong tinh không khiến cho đám tu sĩ La Thiên chấn động. Một số người bị ảnh hưởng tới phun máu tươi, nguyên lực trong cơ thể tràn ra ngoài mà bỏ mạng.

Ngay cả mười tám cái La Phù đang di động cũng bị sự ảnh hưởng của âm thanh khiến cho có một cái nổ tung.

Vô tận nguyên khí trong tích tắc từ bốn phương tám hướng, từ nơi đám tu sĩ nổ tung tới chỗ La phù vừa vỡ nhanh chóng tràn ra. Tất cả đều bị hút vào trong cái bóng của nữ nhân.

- Cực Hiền Thiên! Bao năm không gặp, ngươi vẫn nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như vậy. - Sắc mặt Viêm Lôi Tử bình tĩnh, ta phải vung lên. Ngay lập tức một biển lửa xuất hiện tràn ngập khắp nơi tạo ra một luồng lực đẩy khổng lồ. Nhất thời, tu sĩ La Thiên bị đẩy ra ngoài tới cả vạn trượng.

Tuy nói là vạn trượng, nhưng vẫn trong phạm vi ảnh hưởng của La phù. Kể từ đó, trận chiến lại tiếp tục nổ ra. Vô số tu sĩ Liên Minh cùng với tu sĩ La Thiên lao vào một cuộc chiến sinh tử.

Đây phải nói là một trận loạn chiến. Chỉ cần không cẩn thận thì kết quả chính là thân thể nổ tung, nguyên thần bị diệt. Vốn bên La Thiên không phải là đối thủ của tu sĩ Liên Minh, nhưng dưới tác dụng của La Phù, cuộc chiến liền trở nên cân bằng.

Vì vậy mà trận chiến trở nên khó phân thẳng bại. Chỉ có một số vị trí rất nhỏ, Liên Minh mới chiếm được ưu thế.

Ánh sáng của pháp bảo tràn ngập khắp nơi. Trong loạn chiến, hai bên chết vô số. Xa xa, một tu sĩ Liên Minh vừa phun máu tươi, đang nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng chưa được mười trượng, hắn đã bị loạn kiếm xuyên qua ngực. Còn nguyên thần vừa mới bay ra đã bị thần thông quanh đó ảnh hưởng mà tan biến.

Phía trước, ba tu sĩ La Thiên đỏ mắt, điều khiến pháp bảo để thi triển thần thông. Nhưng thoáng cái có một đạo cầu vồng tới gần xuyên qua thân thể ba người khiến cho họ bỏ mạng.

Đạo cầu vồng hóa thành một người có ánh mắt âm trầm. Hắn liếm liếm môi đang định bỏ chạy thì chợt có một tia sáng đỏ như máu xuất hiện. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên tu sĩ hóa thành một dòng máu.

Tu sĩ hai bên, bất cứ người nào chết đi, máu huyết toàn thân liền bay lên chui và trong mười bảy La Phù huyết cầu. Thậm chí một số nguyên thần sau khi lao ra khỏi thân thể, do bị tổn thương nghiêm trọng nên bị mười bảy La Phù hút đi.

Gần như mỗi một khắc đều có tu sĩ bỏ mình. Mấy vạn tu sĩ hai bên giao chiến với nhau khiến cho máu chảy thành sông rồi bị hút vào trong La phù.

Ánh sáng của pháp bảo lóe lên liên tiếp phát ra vô vàn tiếng động. Hơn nữa, những tiếng kêu trước khi chết khiến cho nơi đây biến thành một mảnh đất chất.

Vô số máu huyết và nguyên thần bị hút vào trong mười bảy cái La phù khiến cho chúng càng thêm yêu dị. Trận chiến giữa hai bên càng lúc càng kịch liệt. Trong tinh không xuất hiện vô số khe nứt. Những trận gió lạnh lẽo từ trong đó thổi ra khiến cho ngọn lửa chiến tranh của đám tu sĩ càng thêm kịch liệt.

Ở giữa chiến trường, toàn thân Viêm Lôi Tử bao phủ bởi ngọn lửa. Từ xa nhìn lại gần như cả nửa khoảng không đều rực một màu lửa. Đối diện với hắn, thân thể Cực Hiền Thiên tỏa ra tầng tầng lớp lớp hơi lạnh, phát ra những tiếng răng rắc. Tiếng động đó không lớn, nhưng trong chiến trường, bất cứ người nào cũng nghe được.

Vô số mũi băng nhọn dựng lên tỏa ra khí thế to lớn. Xung quanh Cực Hiền Thiên lúc này, giống như có hàng vạn thanh kiếm sắc dựng ngược lên trời, chống cự với Viêm Lôi Tử.

- Viêm Lôi Tử! Trận đánh mấy vạn năm trước để cho ngươi chạy thoát. Bây giờ, không cần Trọng Huyền Tử ra mặt, ta cũng có thể chém chết ngươi. - Âm thanh the thé của Cực Hiền Thiên vang lên, chẳng khác nào vô số thanh kiếm bắn ra bốn phía.

Vóc dáng của Cực Hiền Thiên chẳng khác nào một nữ nhân thiên kiều bá mị, nhưng thực tế thì ngực của người đó bình thường. Yết hầu tuy nhỏ, nhưng cũng có, chứng tỏ là một nam tử.

Ánh mắt của Viêm Lôi Tử bình tĩnh. Hắn giơ tay phải, chộp một cái vào hư không. Ngay lập tức, nguyên khí trong thiên địa, cuồn cuộn ngưng tụ lại trong lòng bàn tay, hóa thành một quả cầu lửa màu trắng. Lão nhìn Cực Hiền Thiên chằm chằm, nói một cách chậm rãi:

- Năm đó khi lão phu rời đi từng nói rằng nếu có một ngày trở về sẽ làm cho Liên Minh tu chân diệt tuyệt, máu chảy thành sông.

Vào lúc này, ở phía Tây của Liên Minh, Vọng Nguyệt đi trước, cái cây bám theo sau nhanh chóng lao về phía Bắc của Liên Minh. Khoảng cách càng lúc càng tới gần.

Vương Lâm đứng trên cái cây nhìn ra phía trước. Mỗi khi nhìn về phía Vọng Nguyệt một tia sáng lại lóe lên trong mắt hắn.

- Ấu tử Cổ Thần... - Trong mắt Vương Lâm thoáng lóe lên một tia sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.