Một ngày sau. Vương Lâm mang theo tứ đại chiến tướng, sau khi xem xét xong viễn cổ tiên vực liền rời đi.
Viễn cổ tiên vực chỉ mở ra khi có thiên kiếp. Cho dù là muốn đến hay đi thì cũng đều phải thông qua cái khe do thiên kiếp sinh ra. Viễn cổ tiên vực bị phong ấn. người của Tiên Cương đại lục có huyết mạch tiên nhân rất khó có thể từ trong cái khe này đi ra, trừ phi là người có lực lượng kinh người, hoặc người được tiên tôn năm xưa đưa ra khỏi khe.
Ở phương diện này thì có lẽ Thiên Nghịch châu mới là vật mấu chốt nhất!
Trước khi tiến vào viễn cổ tiên vực, Vương Lâm đối với kết cấu của nơi này có rất nhiều dự đoán. Giờ phút này sau khi đi ra hắn đã hiểu rõ rất nhiều. Khi bước ra khỏi cái khe, nhìn lại cái khe trên bầu trời đang chậm rãi co rút lại cho tới khi hoàn toàn biến mất, Vương Lâm thầm than trong lòng.
Nhìn tinh không này, lần đầu tiên trong mắt hắn cảm thấy thiên địa không tồn tại, giống như hoàn toàn là hư ảo.
Đối với chuyện giới nội giới ngoại chỉ là một tòa động phủ của tiên tôn, Vương Lâm không thể nói với người khác. Hắn cho dù nói ra thì sợ rằng rất ít người có thể tin. Mà cho dù có người tin thì e rằng cũng sẽ phát điên.
Nhìn vùng tinh không này, Vương Lâm trầm mặc.
Bên ngoài Chu Tước Tinh, sương mù thiên kiếp sớm đã tan hết. Đám người Tư Đồ Nam ở bên trong mấy ngàn tu sĩ vẫn chờ đợi Vương Lâm trở về.
Trong tích tắc khi nhìn thấy thân ảnh Vương Lâm xuất hiện trong tinh không, hàng loạt tiếng hoan hô vang lên. Ánh mắt của mấy ngàn tu sĩ lộ vẻ cuồng nhiệt, không ngừng hô vang tên Vương Lâm, hô vang hai chữ Phong Tôn.
Nghe tới hai chữ này, Vương Lâm càng thêm trầm mặc. Hắn mơ hồ cảm thấy mê man.
-Phong Tôn... Phong Tôn đời trước chỉ là một thủ hạ của tiên tôn. Hắn không phải là người của giới nội. Hắn đến từ Tiên Cương đại lục. Hắn có huyết mạch tiên nhân... Hắn đi tới giới nội không phải là muốn trợ giúp giới nội mà là để sắp đặt mọi việc, vì chủ nhân của hắn...hắn là người cổ hủ. Có lẽ trong những năm tháng ở giới nội, hắn đối với dân chúng ở giới nội nảy lòng thương xót, cho nên mới có những chuyện về sau... Nhưng cuối cùng hắn cũng không thuộc về nơi này. Hắn vẫn là ngoại nhân...
Những tiếng hô vang rơi vào trong tai Vương Lâm giống như từ rất xa, rất xa. Sau khi hiểu rõ tất cả, hai chữ Phong Tôn này đối với Vương Lâm rất mơ hồ.
Sự trầm mặc của hắn dần dần bị mấy ngàn tu sĩ phát hiện, tiếng hô từ từ tiêu tán. Ánh mắt mọi người ngưng tụ lại trên người Vương Lâm, nhìn hắn bước từng bước đi tới.
Nhìn khuôn mặt đám người phía trước, trong lòng Vương Lâm tràn đầy khổ sở. Hắn muốn nói với bọn họ: Các người, tất cả chúng ta chỉ sống trong một tòa động phủ. Bầu trời của chúng ta không phải là trời, mặt đất không phải là mặt đất chân chính.
Những trận chiến của chúng ta với giới ngoại trong mắt kẻ khác chỉ là trò chơi. Thậm chí thần thông chúng ta tu luyện, đạo mà chúng ta tìm kiếm cũng đều là giả dối.
Hết thảy đều là giả, hết thảy đều không đúng sự thật.
Chân thật, chỉ có máu tươi kia, chỉ có nỗi thống khổ kia, chỉ có những hài cốt đã tử vong trong vô số những năm qua.
Chỉ là hắn làm sao có thể nói được. Hắn không có cách nào nói ra. Hắn khó có thể hướng về phía mấy ngàn đạo hữu cuồng nhiệt này mà nói ra sự thật tàn khốc đó, nói ra chân tướng tàn nhẫn đó.
Tại giờ khắc này, Vương Lâm đột nhiên nghĩ tới Tán Linh thượng nhân ở bảy trăm vạn dặm thiên địa kia. Kinh nghiệm này rất giống với bọn họ.
Chỉ là Tán Linh thượng nhân so với Vương Lâm hạnh phúc hơn. Bởi vì hắn cho rằng hắn đã tới được thiên địa chính thức, đã thoát khỏi lao tù.
Vương Lâm trầm mặc. vẻ mê man trong mắt hắn bị Tư Đồ Nam phát hiện ra, thần sắc lộ vẻ nghi hoặc. Hắn không rõ Vương Lâm rốt cục đã gặp phải thứ gì trong cái khe, vì sao khi tiến vào thì hào tình vạn trượng, lúc bước ra thì lại thế này.
-Tư Đồ, có rượu không? Ta muốn uống say một lần...một lần cuối cùng....
Vương Lâm yên lặng đi tới bên cạnh Tư Đồ Nam. vẻ mê man trong mắt hóa thành vẻ uể oải, mở miệng nói khẽ.
-Có!
Tư Đồ Nam không hỏi mà chỉ gật đầu.
-Ngươi muốn say thì ta sẽ say với ngươi!
Trên Chu Tước Tinh, trên đỉnh một ngọn núi vô danh. Vương Lâm và Tư Đồ Nam ngồi xuống nhìn bầu trời mơ hồ, yên lặng uống rượu.
Chẳng có ai tới quấy rầy bọn họ. Lúc này mấy ngàn tu sĩ đang ở trên Chu Tước Tinh khoanh chân thổ nạp. Bọn họ đang đợi, đợi Vương Lâm xuống khỏi đỉnh núi, đợi Vương Lâm dẫn họ tới La Thiên, giải mối nguy cho La Thiên, đi thủ hộ giới nội!
-Tư Đồ, người ta sống là vì cái gì....
Vương Lâm uống một ngụm rượu, vẻ mê man trong ánh mắt càng nhiều.
-Vì muốn hít thở nhiều hơn một hơi!
Tư Đồ Nam trầm mặc trong chốc lát, buông bầu rượu trong tay, nhìn bộ dáng Vương Lâm lúc này, hỏi một câu.
-Bên trong cái khe đó là thứ gì?
Vương Lâm lắc đầu, lộ vẻ khổ sở, chỉ cười mà cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn.
-Lần say rượu đó là khi ta bị vây trong mê man. Ta không muốn tu đạo, ta không biết tu đạo là vì cái gì. Tu đạo tu đạo, không có gì sung sướng...chỉ có cảm giác mệt mỏi và nguy cơ sinh
tử. Ta giết rất nhiều người, rất nhiều rồi...
Vương Lâm uống rượu, cất tiếng cười ha hả.
-Lần say rượu đó ta đã nói với ngươi, ta không biết, ta không rõ. Mọi người vì sao lại truy cầu cuộc đời tu đạo này? Vì trường sinh sao? Nhung thật sự có thể trường sinh thì sao? Nhìn người thân từ từ già đi rồi tử vong, nhìn linh hồn họ tiêu tán, nhìn bằng hữu nhắm mắt, tới cuối cùng trong thiên địa chỉ còn có một trái tim giá lạnh!
Một cuộc đời mệt mỏi như vậy thì dù sống lâu thì sao? Đây là trường sinh sao? Tư Đồ, ngươi đưa ta vào con đường tu đạo, ngươi nói cho ta biết đó là trường sinh sao?
Vương Lâm cầm bầu rượu trong tay uống cạn, sau đó ném sang một bên.
-Người tu đạo cũng không chặt nổi thất tình lục dục, năm đó chúng ta khi còn ở Chu Tước Tinh, ngươi mới chỉ có tu vi luyện khí, ngươi từng nói ngươi không bỏ được cha mẹ ngươi, không bỏ được tình thế tục, ngươi không muốn chặt đứt...ta cũng đã trả lời ngươi rồi. Ngươi nếu chặt không đứt, nếu không muốn chặt thì hiển nhiên sẽ không phải thống khổ như vậy. Nếu ngươi không chết thì cũng thôi đi, nhưng ngươi không có chết. Hơn hai ngàn năm tu đạo của ngươi, đạt tới trình độ ngày hôm nay, đi tới đỉnh phong, cho nên ngươi mới lại mê man, ngươi mới lại hỏi ta trường sinh là gì! Trường sinh, trường sinh, thế gian này không có trường sinh. Theo như ông đây thấy, vì trường sinh chỉ làm cho mình sống càng lâu, khiến mình càng ngày càng mạnh, làm cho cuộc sống của mình càng tiêu dao, không ai có thể so sánh được! Mà trường sinh, còn là con mẹ nó bởi vì trong lòng chúng ta sợ hãi tử vong, cũng không muốn tử vong cho nên mới theo đuổi sự bất tử, theo đuổi trường sinh. Ông đây cũng không tin là Vương Lâm ngươi không biết điểm ấy! Ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi lúc này còn ra thể thống gì nữa. Ngươi đi vào cái khe đó rốt cục đã nhìn thấy gì, ngươi nói rõ cho ông!
Tư Đồ Nam cũng uống xong một bầu rượu, hung hăng ném mạnh sang một bên, hướng về phía Vương Lâm hét lớn.
-Đáng buồn là ta còn chưa tới đỉnh phong. Cho dù là tới đỉnh thì đã sao. Ta biết, ta
hiếu rõ, ta và các người không giống nhau. Ta cho tới bây giờ vẫn không muốn tu đạo. Ta khi còn trẻ là vì cha mẹ, vì ánh mắt kỳ vọng của cha mẹ, vì không muốn bọn họ thất vọng nên mới cắn răng đi tới Hằng Nhạc Phái! Nhưng kết quả là vận mệnh trêu người, ta vì sự kỳ vọng của cha mẹ mà tu đạo nhưng cuối cùng lại trở thành căn nguyên khiến cha mẹ tử vong. Từ đó về sau ta tu đạo là để báo thù. Ta trở thành ma, ta giết cả Đẳng gia, khiến máu chảy thành sông! Sau khi báo thù ta mê man. Ta nhìn Đại Ngưu lớn lên, nhìn cha mẹ hắn chết đi, nhìn cả đời hắn. Ta không biết ta nên làm cái gì, ta không biết ta nên đi theo hướng nào... Cho tới khi Uyển nhi tử vong ta mới bắt đầu vì muốn nàng sống lại mà tu đạo...Ta muốn mình mạnh mẽ hơn. muốn có thề tiếp tục sinh tồn. Ta không cam lòng chết đi khi Uyển nhi còn chưa thức tỉnh. Ta muốn đoạt nàng lại từ trong bàn tay của vận mệnh. Rồi sau đó ta trở thành Phong Tôn, ở trong trận chiến giữa giới nội và giới ngoại mà danh chấn thiên địa. Tất cả những chuyện này không phải ta muốn, không phải! Ta cũng không muốn trở thành Phong Tôn, ta vẫn ghét tu đạo như trước!
Vương Lâm nhìn Tư Đồ Nam, cầm lấy bầu rượu còn lại, hung hăng uống một nửa, tùy ý đề rượu chảy xuống mép, thấm đẫm y phục.
-Ngươi!
Tư Đồ Nam nhìn Vương Lâm, thấy vẻ mê man trong mắt hắn, chẳng thể nào nói lên lời, thở dài một tiếng liền ngồi ở đó buồn bực uống rượu.
-Ngươi nếu không muốn nói với ông đây ở trong cái khe đã nhìn thấy gì thì ông cũng không thèm hỏi nữa!
Hai người trầm mặc, lần lượt một người một ngụm rượu, cho tới khi bầu trời phía xa xa có ánh sáng, bình minh tới dần, mặt trời dần dần ló dạng.
-Trong cái khe đó là viễn cổ tiên vực...
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Tư Đồ Nam sửng sốt, đứng phắt dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như là ánh mắt muốn phá tan tấm màn thiên địa, muốn nhìn cái khe đã tự xuất hiện rồi tiêu tán kia.
-Viễn cổ tiên vực!! Nơi đó không ngờ lại là viễn cổ tiên vực trong truyền thuyết!! Nơi đó tồn tại tiên nhân chân chính. Ngươi có nhìn thấy tiên nhân không!
Tư Đồ Nam hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
-Nhìn thấy rồi. Ta còn giết một tiên nhân!
vẻ mặt Vương Lâm khổ sở, uống một ngụm rượu.
Tư Đồ Nam giật mình, ngơ ngác nhìn Vương Lâm. Một hồi lâu hắn liền trừng mắt, cười khổ sở.
-Sau đó thì sao? Với tính cách của ngươi, giết người xong tuyệt đối không vì thế mà rời đi. Chẳng lẽ ngươi lại lục soát trí nhớ của tiên nhân này?
Vương Lâm trầm mặc. ánh mắt lộ vẻ phức tạp, lại một lần nữa uống hết rượu, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Nam.
-Ta lục soát trí nhớ của tiên nhân này, biết một chuyện có liên quan tới giới nội, giới ngoại, biết bí mật quan trong nhất của thiên địa này...
-Tư Đồ, nếu như ta nói với ngươi, dù là giới nội hay giới ngoại, tất cả đều là giả dối. Cho dù là tồn tại chân thật thì cũng đều là hư ảo...ngươi có tin không...
Nếu như ta nói với ngươi, ngươi cũng được mà ta cũng tốt, tất cả đạo hữu chúng ta quen biết, tất cả thế giới mà chúng ta lớn lên này chỉ là một cái lồng giam, ngươi có tin không...
Nếu như ta nói, chúng ta tu đạo, toàn bộ đều bị người khác quy định, ngươi có tin không...
Nếu như ta nói thế giới mà chúng ta tồn tại ở đây chỉ là một cái động phủ, một cái động phủ của viễn cổ tiên tôn, hay nói cách khác là một giới người ta tạo ra để thu thập hương hỏa thì người có tin không!
-Ngươi, ngươi nói cái gì!
Tư Đồ Nam vô thức buông bầu rượu trong tay ra, xoảng một tiếng liền rơi xuống đất.