Hắn trong lòng vui vẻ. Chỉ cần xông ra, hắn sẽ có thể thi triển thần thông nhanh chóng rời đi. Nhưng, sắc mặt vui mừng của hắn vừa ra, đã lập tức bị áp chế, tay phải của Vương Lâm, giống như tia chớp, ở trong khoảnh khắc áo giáp lao ra, chộp vào phía trên.
Tính cách của Vương Lâm có thù tất báo, tầng tầng lớp lớp trù tính lúc trước, sao có thể ở giây phút cuối cùng để vị tán ma này chạy mất. Nếu hôm nay người này đào tẩu, ngày sau sẽ gặp phải sự trả thù điên cuồng của đối phương, trừ phi hắn vĩnh viễn co đầu rút cổ ở bên trong Thiên Yêu thành không ra ngoài.
Hơn nữa, Vương Lâm nhận định Cổ Yêu kia, tuyệt đối sẽ ở giây phút cuối cùng ra tay trợ giúp mình, nếu không thì, Cổ Yêu này lúc trước cũng sẽ không hiện thân. Với tâm cơ của Vương Lâm, nhìn vô cùng thấu đáo.
Trong khoảnh khắc tay phải của hắn bắt lấy áo giáp, Vương Lâm đã sớm dự đoán được đối phương nhất định sẽ ma hồn nhập thể. Dư uy của Thăng Tiên quả trong nguyên thần của hắn, lập tức bị kích phát ra, trong nháy mắt, hai mắt của Vương Lâm đỏ bừng. Cả người hắn rơi vào trong một loại điên cuồng cực đoan.
- Ngươi chạy không thoát!
Thanh âm của Vương Lâm đột nhiên bay lên, tay phải của hắn kéo về phía sau một cái, liền kéo áo giáp kia tới, ma hồn trên áo giáp biến ảo mà ra, ác độc nhìn Vương Lâm hét lên một tiếng, thân mình lao lên, liền theo bàn tay Vương lâm chui vào thân thể, điên cuồng chạy về phía nguyên thần của Vương Lâm.
Cùng lúc đó, bộ áo giáp kia lại hóa thành hắc tuyến, nháy mắt đã bao bọc trên người Vương Lâm, ở trên người hóa thành áo giáp.
Vương Lâm lúc này, một thân áo giác màu đen, ánh mắt lộ ra hồng mang, tóc không gió tự động. Ở trong nguyên thần, mượn uy lực của Thăng Tiên quả, tiềm lực toàn thân hắn bùng nổ, cùng ma hồn đã mất đi phần lớn ma khí, triển khai tranh đấu.
Yêu mang tiêu tan, một lần nữa hóa thành Cổ Yêu huyết ảnh. Hắn liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, cười nói:
- Kế sách hay, kích thích nguyên thần chống lại ma hồn. Nếu ta giúp ngươi, thì đã thành toàn cho ngươi. Nếu ta không giúp ngươi, một trận chiến ba ngày trước coi như uổng công. Ngươi đã tính là ta sẽ giúp ngươi... Tốt, đây là số phận của ngươi, ta liền thành toàn cho ngươi!
Cổ Yêu nói xong, ôm lấy Vương Lâm, sau đó cuốn đại hán trên mặt đất toàn thân thối nát nhưng chưa tử vong lên, cả người hóa thành một đạo yêu quang, bay thẳng về phía Long Đàm bên ngoài Thiên Yêu thành.
Huyết Tinh - một tinh cầu nằm cách xa tinh cầu tu chân cấp bảy.
Trên bầu trời bao la, một người con gái mặc áo tím đang đứng trên một thanh kiếm lớn dài chừng ba trượng phi hành với tốc độ cực nhanh, ở phía sau ba người con gái mặc quần áo rực rỡ đuổi theo không dứt.
- Tiện nhân, ngươi phản bội Thiên Thủy cung, lấy trộm thánh vật của Thiếu chủ, tự cho là có thể trốn thoát hay sao? Mặc dù nơi này là phạm vi thế lực của Thiên Vận tinh nhưng Ngũ Hành tinh chúng ta cũng là tinh cầu tu chân cấp bảy, ngươi chạy không thoát đâu!
Một người con gái đang đuổi theo phía sau người con gái áo tím cười lạnh nói.
Người con gái áo tím nghiến chặt hàm răng sắc mặt tại nhợt, khăn lụa tím che mặt cũng sớm đã rơi mất.
- Ngươi đã trúng độc của Thiếu chủ, ta xem ngươi còn có thể chạy được bao xa!
Vẻ mặt người con gái áo tím đau khổ, độc trong cơ thể nàng đã sớm phát tác, trên đường chạy trốn bị nàng cố gắng áp chế. Vốn tưởng rằng có thể chạy trốn nhưng không nghĩ tới tỷ muội bên cạnh phản bội cho nên dẫn tới kẻ thù đuổi theo.
Giờ phút này nàng như ngọn đèn hết dầu, độc trong cơ thể cũng không thể áp chế được nữa. Nàng phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thanh kiếm lớn dưới chân nhẹ lắc lư.
Nàng cười thảm, lắc người khống chế thanh kiếm dưới chân bay thẳng đến một tinh cầu màu máu cách đó không xa.
Ba người con gái ở phía sau hừ lạnh, tăng tốc độ đuổi theo.
Tới gần tinh cầu màu máu, người con gái áo tím xuyên qua bầu khí quyển phi thẳng xuống mặt đất. Một tòa lầu các đỏ như máu trên mặt đất hiện ra ngay trước mắt nàng.
Một người đàn ông ở trong lầu các đi ra. Người này tóc hồng, lông mày hồng mặc một bộ áo choàng dài màu hồng. Hắn đứng ở đó, nhìn không thấy có tiên lực nhưng lại có một cỗ uy nghiêm khiến người ta khó thở bao phủ trong trời đất.
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua người con gái áo tím cùng với ba người con gái đuổi theo phía sau, nhướn mày, bình thản quát:
- Cút!
Ba người con gái quần áo rực rỡ sắc mặt khẽ biến, một người trong đó lập tức nói:
- Thiên Thủy cung ở Ngũ Hành tinh bắt kẻ phản bội, xin tiền bối chớ nhúng tay vào!
Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ lạnh như băng. Hắn vung tay áo lên, một cỗ cuồng phong xuất hiện cuốn ba người con trực tiếp ném ra khỏi Huyết tinh.
- Ngươi tên là gì?
- Tử Tâm, vãn bối tên là Tử Tâm, tu sĩ của nước tu chân cấp sáu trên Chu Tước tinh.
Người con gái áo tím kinh ngạc nhìn người trước mặt. Vung tay một cái liền có thể cuốn người đuổi theo nàng đi, tu vi như vậy quá đáng sợ.
Tại Vân Thiên Tông ở nước sở trên Chu Tước tinh!
Toàn bộ Vân Thiên Tông lúc này đã hoàn toàn khác trước. Nước Sở đã được Chu Tước tử Chu Vũ Thái nâng lên nước tu chân cấp bốn. Tuy chỉ là cấp bốn nhưng phạm vi thế lực là một nước lớn nhất trong các nước tu chân cấp bốn.
Thậm chí từng có nước tu chân cấp năm đi tới nước Sở này, khi đối diện với Vân Thiên Tông đều phải cung kính.
Bởi vì phàm là tu sĩ trải qua trận sóng gió mấy trăm năm đó, gần như không ai không biết một tu sĩ có tên Vương Lâm, dùng sức một người làm dấy lên một hồi bão táp chưa từng có trên Chu Tước tinh.
Sau khi Vân Thiên Tông trở thành nước tu chân cấp bốn, liền dỡ bỏ sơn môn xuống, tập trung cả nước dùng thượng phẩm linh thạch đúc một pho tượng cực lớn!
Pho tượng này là một người đàn ông mặc áo đen, hai mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư, khuôn mặt cũng không anh tuấn nhưng có khí chất xuất trần thoát tục. Tay phải hắn bấm pháp quyết, dường như đang suy tư.
Một cỗ uy nghiêm đáng sợ từ trong pho tượng lan ra bao phủ trời đất.
Đây chính là sơn của Vân Thiên Tông, cũng là vật cúng bái của tất cả đệ tử Vân Thiên Tông. Hắn là người mà tất cả tu sĩ nước Sở trong lòng tôn kính, đồng thời cũng là một thần thoại toàn bộ Chu Tước tinh, một truyền thuyết!
Bên dưới Vân Thiên Tông, lúc này có hai người một già một trẻ đang bước trên bậc thang lên Vân Thiên Tông.
Ở vị trí bọn họ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy pho tượng cao ngất kia, người trẻ tuổi vẻ mặt tò mò, vừa đi vừa nói:
- Ông nội, đây là pho tượng mà người vừa nói sao?
Ông già nhìn pho tượng, trong mắt hiện ra vẻ nhớ lại, hồi lâu sờ sờ đầu người trẻ tuổi nói:
- Ngươi có biết Tông chủ Vân Thiên Tông Thiết Nham vì sao có thể Hóa Thần? Tu sĩ tất cả môn phái ở nước Sở này, vì sao coi Vân Thiên Tông đứng đầu? Các nhân vật lớn ở nước tu chân thứ năm vì sao đến nơi đây lại phải cung kính? Tất cả những điều này là bởi vì pho tượng này!
Người trẻ tuổi ngẩn ra, chớp chớp mắt cười nói:
- Thật sự kỳ quái. Một pho tượng cũng có thể khiến nhưng người đó cũng kính thế sao.