Tiên Nghịch

Chương 1866: Q.12 - Chương 1866: Đèn lồng!






Sinh tử, nhân quả, chân giả, hỏa, thủy, lôi! Sáu đạo bổn nguyên ngưng tụ lại, triển khai một hồi chém giết ầm vang.

Núi lửa sụp đổ, lôi hải tan nát, một đám hơi nước màu máu đánh vào. Còn có ba thanh trường kiếm do hư bổn nguyên biến thành trong tiếng ầm vang đánh tới. Lúc này tiếng gào thét của Hứa Đức Tài truyền ra.

Trong tiếng chấn động, toàn thân Hứa Đức Tài tràn ngập một luồng sáng của đèn lồng, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lui lại phía sau.

Trên đỉnh đầu hắn lơ lửng một cái đèn lồng, ánh đèn bên ngoài thân thể là do chiếc đèn này tỏa ra. Nhờ bảo vật này bảo vệ nên hắn vừa rồi mới chỉ bị thương, không tử vong dưới sáu đạo bổn nguyên này.

Muốn giết tu sĩ Không Kiếp rất gian nan. Điều này Vương Lâm sớm đã biết. Lúc này thấy đối phương có thể sống sót sau màn giết chóc của bổn nguyên, tuy có hơi thất vọng nhưng hắn cũng không nản lòng vì việc này vốn nằm trong dự liệu!

Hứa Đức Tài này trên thực tế còn khó giết hơn Lưu Chi Nguyên, tuyệt đối không thể cho người này chút cơ hội thở dốc nào. Một khi có cơ hội thì với tốc độ thi triển thần thông kinh khủng của hắn, Vương Lâm không có chút lực phản kháng. Tới lúc đó sát trận này không phải chuẩn bị cho đối phương mà thành chuẩn bị cho chính mình rồi.

Điểm này Vương Lâm cực kỳ rõ ràng. Cho nên vừa mới nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng kỳ dị của Hứa Đức Tài, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải giơ lên, trong nháy mắt khi đối phương định thi triển thần thông liền không để ý tới việc thần thông cắn trả, gầm nhẹ điểm một chỉ.

- Định!

Một chữ định thân. Trong cơ thể Vương Lâm như có sóng trào dâng. Tu vi của hắn kém đối phương không ít, mạnh mẽ giữ đối phương thì bản thân phải trả giá đắt, lúc này phun máu tươi nhưng thần sắc lại càng hung tợn.

Định Thân Thuật này thi triển ra, tay phải Hứa Đức Tài vừa mới nhấc lên, tâm thần và thân thể liền chấn động, cảm thấy giống như có vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng cuốn lấy mình, xuyên qua thân thể tiến vào trong, hạn chế hành động của hắn.

Thậm chí ngay cả chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu hắn lúc này cũng như ảm đạm đi, hiển nhiên là nó có liên hệ với Hứa Đức Tài nên lúc này cũng bị Định Thân Thuật ảnh hưởng!

Chẳng qua tu vi của Hứa Đức Tài so với Vương Lâm quá cao, Định Thân Thuật tác dụng trên người hắn chỉ trong nháv mắt mà thôi. Nhưng nháy mắt này đã đủ đế vương Lâm cắt đứt tiết tấu thi triển thần thông của đối phương, ngăn cản hắn phản kháng, đồng thời cho mình cơ hội thi triển lần chém giết thứ hai!

Hầu như trong nháy mắt khi chữ định phát ra từ miệng Vương Lâm, chỉ thấy vô số bông tuyết đen đang rơi xuống lúc này như có cuồng phong quét tới, phủ trời ngập đất lao thẳng tới Hứa Đức Tài.

Ngay cả tầng tuyết dầy phủ kín mặt đất lúc này cũng bị cuồng phong cuốn lên, lao tới Hứa Đức Tài. Đám tuyết đen này chính là do cấm chế bổn nguyên của Vương Lâm biến thành, bên trong mỗi bông tuyết đều ẩn chứa rất nhiều cấm chế.

Giờ phút này toàn bộ tuyết trong thiên địa bao phủ bốn phía Hứa Đức Tài, dùng cấm chế vây khốn và diệt sát hắn!

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi. Thân thể Hứa Đức Tài vừa khôi phục hành động thì đồng tử trong hai mắt hắn co rụt lại, lộ vẻ hoảng sợ.

Đây... đây là loại thần thông gì! Không ngờ lại có thể dừng mọi hành động và tâm thần của ta, ngay cả suy nghĩ cũng chậm lại không ít! Ta chưa bao giờ gặp phải một loại thần thông như vậy!

Sau khi thân thể khôi phục hành động, sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng lui lại phía sau. Tay phải giơ lên.

- Định!

Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, lại điểm tới một lần nữa.

Lúc này khi điểm tới, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhưng cực kỳ dữ tợn. Một chỉ này khiến toàn thân Hứa Đức Tài vừa mới khôi phục hành động chấn động một lần nữa, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra sự sợ hãi.

Trên bầu trời cuồn cuộn mây đen. Mây đen này là do Quỷ Phàm của Vương Lâm biến thành.

Quỷ Phàm nọ sở dĩ có thể trở thành một trong những thuật cực mạnh của Đại Hồn Môn chủ yếu là vì nó không cần biết tới tu vi, có thể nhiễu loạn tâm thần đối thủ.

Giờ phút này mây đen trên bầu trời ầm vang. Chỉ thấy toàn bộ mây đen ập tới, dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ lại, hóa thành một bóng lưng nữ tử mặc bạch y.

Nữ tử này cất tiếng khóc thảm thiết, âm thanh truyền vào tâm thần khiến lông tóc người ta dựng ngược. Nữ tử này không phải là người mà là quỷ hồn!

Thuật lấy quỷ hồn mê hoặc người khác vào giờ phút này được Vương Lâm thi triển ra. Toàn thân Hứa Đức Tài bị dừng lại lần thứ hai, trơ mắt nhìn mây đen hóa thành nữ tử mặc bạch y, trong nháy mắt khi thân thể cử động được thì trong tâm thần hắn cũng xuất hiện thân ảnh nữ tử kia.

Hai mắt Hứa Đức Tài lộ vẻ mê man. Trong nháy mắt này, tay áo Vương Lâm vung lên. Mặt đất nổ vang. Chỉ thấy ba ngàn vạn đạo hồn dung hợp với mặt đất lúc này đồng loạt bay lên, nhìn giống như một tia hắc khí, lao thẳng về phía Hứa Đức Tài.

Rất nhanh ba ngàn vạn đạo hồn này liền cuốn theo tuyết đen tràn ngập thân thể Hứa Đức Tài, cuốn thẳng về phía bầu trời. Bầu trời là một mảnh màu lam trống trải, chính là do chiếc ô màu lam biến thành, chẳng nhưng có thể phòng hộ mà cũng có thể phát huy thuật công kích mạnh mẽ.

Từ xa nhìn lại, thân thể Hứa Đức Tài bị ba ngàn vạn đạo hồn cuốn lên không, giống như một đạo lưu tinh tới gần bầu trời màu lam. Trong nháy mắt này Vương Lâm phát ra một tiếng gầm.

- Sát!

Tiếng ầm vang kinh thiên động địa nổi lên. Bầu trời màu lam sụp đổ, ba ngàn vạn đạo hồn cắn xé, tuyết màu đen cuốn tới, nổ tung, hình thành một luồng lực lượng hủy diệt công kích vào Hứa Đức Tài.

Cùng lúc này, nữ tử mặc bạch y đang khóc lóc trong tâm thần Hứa Đức Tài, đưa hắn vào mộng huyễn.

Vương Lâm không có thời gian nhìn kết quả. Muốn giết tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ quá gian nan. Những nhân vật như vậy đều có tiếng tăm hiển hách, muốn giết, hắn không thể thả lòng chút nào, mỗi thời mỗi khắc đều phải cẩn thận.

Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, hỏa bổn nguyên chân thân biến ảo ra phía sau. Tay phải giơ lên điểm một chỉ lên bầu trời.

Thất Thải Thuật!

Lời nói này vừa truyền ra, chỉ thấy không gian thiên địa lập tức bị một vùng ánh sáng bảy màu bao phủ. Ánh sáng này ngưng tụ, bất ngờ hóa thành hai thanh trường thương. Vương Lâm cầm lấy một thanh, cùng với bổn nguyên chân thân lao thẳng tới Hứa Đức Tài trên bầu trời đang sụp đổ!

Dịch Linh Ấn!

Giọng nói của Vương Lâm khàn khàn, hướng về phía bầu trời hung hăng vỗ một cái. Thiên địa ầm vang. Một chưởng ấn thật lớn huyễn hóa ra. Phía sau chưởng ấn này, một chưởng ấn do hỏa diễm tạo thành đồng thời đánh tới!

Phần Giới Cổ Tán!

Vương Lâm gầm nhẹ, hai tay đồng thời vung lên. Vô số cấm chế xuất hiện trên không. Trên bầu trời lập tức hiện ra một cái ô hỏa diễm khổng lồ. Ngay sau đó lại có một cái ô thứ hai biến ảo ra. Hai cái ô đồng thời thu lại, phóng ra ngọn lửa diệt thế.

Hô Phong hoán vũ!

Tát đậu thành binh!

Sơn Băng địa liệt!

Âm Nguyệt Hữu Tình!

Vương Lâm hầu như thi triển tất cả thần thông, hai tay bắt quyết, đánh ra tiên thuật của Bạch Phàm năm đó!

Chỉ thấy một vầng ánh sáng trăng bất ngờ xuất hiện trên bầu trời. Mơ hồ có thể nhìn thấy trong vầng sáng này là một mặt trăng màu tối.

Song nguyệt!

Tiếng ầm vang kinh thiên vọng khắp không gian. Một tiếng kêu thảm thiết vang khắp thiên địa. Chỉ thấy bên trong vùng tuyết màu đen này, hai thanh trường thương bảy màu gào thét giống như xuyên thấu bầu trời đi tới. Dịch Linh Ấn ở ngay phía sau, ầm ầm giáng xuống. Cuối cùng là Âm Nguyệt Hữu Tình liên tục đánh lên người Hứa Đức Tài.

Hứa Đức Tài phun một ngụm máu tươi, cánh tay nổ tung, cả người trông như đèn sắp cạn dầu. Hắn đã trọng thương. Nếu không phải hắn có chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu kia thì giờ phút này sợ rằng đã chết dưới đợt tấn công thứ hai của Vương Lâm!

Giờ phút này ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên đỉnh đầu hắn lập lòe, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào. Ánh mắt Hứa Đức tài tràn ngập vẻ sợ hãi. Một cảm giác nguy cơ tử vong đã rất lâu không xuất hiện bao phủ khắp toàn thân hắn!

Chỉ cần cho ta một cơ hội! Chỉ cần cho ta một cơ hội!

Máu tươi nhuốm đỏ y phục Hứa Đức Tài, trong thần sắc sợ hãi lại lộ ra vẻ điên cuồng, thân thé vội vàng lui lại phía sau, một bước, hai bước, đang muốn bước ra bước thứ ba!

- Định!

Vương Lâm lại kêu lên, phun ra một ngụm máu tươi, thi triển Định Thân Thuật lần thứ ba. Toàn thân Hứa Đức Tài run lên, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. Vương Lâm triển khai lần chém giết thứ ba, cũng là lần cuối cùng!

Thân thể hắn nhoáng một cái liền dùng tốc độ cực nhanh lao tới Hứa Đức Tài đã trọng thương. Cùng lúc đó. Dưới nền đất truyền tới tiếng gầm rống ẩn chứa sự hung tàn vô tận. Khôi lỗi Dĩ Ti đã mất đi cánh tay mang theo hung quang ngập trời trong nháy mắt đánh tới Hứa Đức Tài. Ngay sau đó, ở trên bầu trời xa xa, Văn Thú đột nhiên biến ảo ra, gào thét dùng tốc độ nhanh nhất nhắm tới Hứa Đức Tài!

Đây chính là lần chém giết thứ ba. Cũng là lần Vương Lâm quyết phải giết được đối phương!

Ba hướng, ba luồng sát khí lấy Hứa Đức Tài làm trung tâm ngưng tụ lại. Khôi lỗi Dĩ Ti là kẻ đến đầu tiên. Nó mang theo nụ cười nanh ác, trong nháy mắt khi tới gần, cánh tay còn lại chụp mạnh về phía Hứa Đức Tài. Một trảo này có thể so với tu vi của tu sĩ Không Kiếp sơ kỳ. Hứa Đức Tài lúc này đã trọng thương liền bị một trảo này gây nên thương thế cực nặng.

Hứa Đức Tài kêu lên thảm thiết, thân thể khôi phục lại khả năng hành động. Nhưng thân thể của hắn ầm một cái liền bị phân thành nhiều mảnh, bị một kích súc tích lực lượng đã lâu của khôi lỗi Dĩ Ti đánh có tan nát!

Nguyên thần Hứa Đức Tài nhanh chóng bay ra, cuốn theo đèn lồng, mang theo sự sợ hãi vồ tận thét lên chói tai, lui lại phía sau. Nhưng Văn Vương đã chuẩn bị rất lâu, giờ phút này đột nhiên tới gần, cái vòi khổng lồ vung mạnh lên, trực tiếp cuốn lấy nguyên thần của Hứa Đức Tài, hút một cái. Hứa Đức Tài kêu lên càng thảm thiết. Nếu không phải bên ngoài hắn còn có ánh sáng của cái đèn lồng kia tỏa ra bảo vệ, đây Văn Vương ra thì sợ rằng đã bị cắn nuốt toàn bộ.

Ngay lúc ánh sáng của đèn lồng khuếch tán ra. Khôi lỗi Dĩ Ti bị ánh sáng kia bao phủ, toàn thân tản mát ra hắc khí. Đau đớn không làm cho nó lui lại. Ngược lại càng kích thích bản tính hung tàn của nó. Nó không để ý tới đau đớn, lại lao tới một lần nữa, bàn tay hung hăng chụp một cái.

Nguyên thần của Hứa Đức Tài phát ra một tiếng kêu thê lương, càng trở nên uể oải.

Đúng lúc này Vương Lâm lại áp sát!

Hứa Đức Tài hôm nay không ngừng bị thương, thân thể tan nát, nguyên thần hầu như sắp diệt vong. Nếu không phải có Pháp Bảo đèn lồng không biết tên kia bảo vệ thì sớm đã bị diệt vong hoan toàn.

Nhưng đèn lồng này quá quỷ dị, muốn giết Hứa Đức Tài thì nhất định phải chặt đứt liên hệ giữa hắn và Pháp Bảo này. Vương Lâm trong nháy mắt khi tới gần, huyết quang trong tay phải lóe lên. Huyết Kiếm bị hắn cầm trong tay, hướng về phía đỉnh đầu Hứa Đức Tài đột nhiên chém xuống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.