Tiên Nghịch

Chương 1322: Q.9 - Chương 1322: Dị biến.






Thời gian trôi qua, gió xuân trên Lam Ti Tộc thổi qua mặt đất, vạn vật khôi phục, cỏ xanh tràn ngập, hương thơm mờ ảo, ngay cả bầu trời cũng trong xanh thẳm thẳm, rất lâu không thay đổi.

Trên đỉnh núi chỗ của Vương Lâm, trong mấy tháng nay sau khi hắn đã hiểu ra sự dung hợp, tới một ngày, hắn từ trong nhập định thức tỉnh.

Dưới sự dung hợp của đạo thuật. Súc Địa Thành Thốn của Vương Lâm không ngừng dung hợp với trời đất, còn dung hợp với thân thể của hắn hòa thành một thể, nhất là ý định dịch chuyển của hắn, ý niệm không gian cùng với trời đất chồng lên nhau, đem Súc Địa Thành Thốn không ngừng thúc đẩy tới một biến hóa cực lớn.

Ngay khi mở hai mắt ra, trong hai mắt Vương Lâm có mây khói cuộn lên, khúc xạ bầu trời xanh thẳm, còn ẩn chứa cả vũ trụ tinh không.

Sơ hở của Súc Địa Thành Thốn chính là khi dung nhập mà thiên địa không ổn định, nguyên lực biến hóa, khiến cho thuật này bị cắt đứt. Nhưng lúc này dưới đạo thuật của Vương Lâm dung nhập vào, hắn dần dần bù đắp được sơ hở đó.

Lấy bản thân như là trời đất, dẫn động thần thông Súc Địa Thành Thốn thực sự dung nhập vào trong tinh không, vì bản thân bất biến, cho nên dù nguyên lực bốn phía rối loạn, chỉ cần trời đất bất động, thì sẽ không ảnh hưởng đến việc thi triển Súc Địa Thành Thốn.

Sự cải biến của loại thần thông này là Vương Lâm vì chính mình mà chuẩn bị, tay phải hắn hướng về phía trước vung lên, đột nhiên thiên địa nguyên lực bốn phía đỉnh núi lập tức xuất hiện gợn sóng, hóa thành một trận dao động. Ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống nơi này cũng lần lượt tan biến.

Nếu là trước kia, trong khi nguyên lực đang rối loạn như vậy, hắn sẽ không thể thi triển Súc Địa Thành Thốn. Nhưng lúc này, hai mắt Vương Lâm lóe lên, lần đầu tiên đứng lên, bước về phía trước một bước.

Trong thời gian ngắn, thân ảnh của hắn giống như là thuấn di, chợt biến mất.

Một lát sau, ở vị trí hắn biến mất, Vương Lâm biến ảo hiện ra, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vui sướng, một lần nữa khoanh chân ngồi ở chỗ cũ, vung tay áo, thiên địa nguyên lực hỗn loạn ở bốn phía lập tức tiêu tan, khôi phục lại như thường, không tan biến nữa.

- Thuật này cũng có chút thành công, mặc dù vẫn còn một chút khiếm khuyết. Vì đem Súc Địa Thành Thốn dung nhập vào trong cơ thể, trong khi giải trừ được sơ hở, nhưng lại có một hạn chế là tiêu hao nhiều nguyên lực của bản thân hơn. Với tu vi của ta, một mạch có thể thi triển hơn mười lần Súc Địa Thành Thốn, nhưng sau đó phải nhanh chóng bổ sung nguyên lực trong cơ thể. Tuy nói như vậy, nhưng nó cũng cực kỳ hữu dụng, tối thiểu là trong lúc này, cũng có rất ít người có thể cản trở ta thi triển thuật này!

Vương Lâm trong lúc tự nói ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt của hắn mơ hồ xuyên thấu qua tinh không nhìn vào bên ngoài Lam Ti Tộc. Hồi lâu sau, Vương Lâm thu ánh mắt lại.

- Không thể ở lại mãi Lam Tinh Tộc này. Thái Cổ Tinh Thần này, ta vẫn còn muốn khám phá! Lúc này Súc Địa Thành Thốn đã dung hợp, đã có sức bỏ chạy, tiếp theo, ta muốn đem thần thông toàn thân ta cũng dung hợp một phen! Nhất là thuật của Bạch Phàm!

Vương Lâm trong lúc trầm ngâm nhìn lại sở học thần thông cả đời mình.

Định Thân Thuật đã cùng hắn đi suốt cuộc đời, Tiên Thuật của Bạch Phàm đã mấy lần cứu hắn thoát khỏi nguy cơ, còn có nhị thức Tàn Dạ Lưu Nguyệt mà hắn tự nghĩ ra, hiện giờ còn thêm Phiên Thiên Ấn cùng với Quang Anh Thuẫn do Lam Mộng Đạo Tôn truyền cho.

- Hô Phong Hoán Vũ dưới sự trợ giúp của Lam Mộng Đạo Tôn đã dung hợp được, thi triển ra, công thủ song toàn… …nhưng chỉ là dung hợp hai thức thần thông… …nếu ta có thể dung nhập Rải Đậu Thành Binh vào, thì uy lực của nó... …

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tim đập thình thịch.

Tay phải hắn đưa một ngón lên bầu trời, hai mắt hắn lộ ra vẻ kỳ dị, u quang tràn ngập, chỉ thấy trên đầu ngón tay, tiểu cầu lốc xoáy do Hô Phong Hoán Vũ dung hợp thành đột nhiên xuất hiện.

Tiểu cầu lốc xoáy này không lớn, nhưng bất cứ một tu sĩ nào chính mắt nhìn thấy cũng đều có cảm giác bên trong đó có ẩn chứa càn khôn. Tiểu cầu lốc xoáy này giống như há miệng to, sau khi xuất hiện bắt đầu không ngừng cắn nuốt mọi thứ.

Một khi triển khai, chính là một giới.

Đây là Lam Mộng Đạo Tôn giúp Vương Lâm dung hợp, có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, không có một chút tì vết nào, uy lực vô biên!

- Tát Đậu Thành Binh!

Vương Lâm há miệng phun ra Phong Tiên Ấn. Ấn này vừa xuất hiện, liền có tiếng ầm ầm vang vọng, theo Vương Lâm vung tay áo, tầng thứ bảy lóe lên, từ bên trong Phong Tiên Ấn chợt có vô số chiến hồn biến ảo hiện ra.

Từng trận tiếng gào thét sau đó tràn ngập, nhưng chiến hồn này thần sắc dữ tợn, phát tán ra vẻ hung ác ngợp trời. Ở trong đó, có không ít người Thái cổ, trong số đó có mấy trăm tu sĩ ở bên ngoài trận pháp Phong Giới, còn có rất nhiều người của Nguyệt Phệ Tộc, thậm chí tất cả những tu sĩ của Thái Cổ Tinh Thần bị Vương Lâm nuốt trên đường đi toàn bộ cũng có ở đây!

Những tu sĩ của Thái cổ Tinh Thần, trên mi tâm đều có ấn ký lóe ra, lúc này biến ảo bên trong phong ấn, cũng khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều tâm thần chấn động!

Nhìn chằm chằm toàn bộ nhưng sinh linh đã bị hắn giết suốt hai ngàn năm qua trên Phong Tiên Ấn, Vương Lâm giơ tay trái lên lập tức bấm quyết, hóa thành rất nhiều ấn ký lần lượt rơi trên Phong Tiên Ấn.

Phong Tiên Ấn này đột nhiên nhanh chóng lóe lên, cùng với tiểu cầu lốc xoáy kia hòa tan. Chỉ là sự dung hợp này mới đầu thì không có gì đáng ngại, nhưng một lát sau liền xuất hiện sự bài xích rất lớn! Giống như thủy hỏa bất dung, hoàn toàn không thể dung hợp cùng nhau được.

Vương Lâm nhướng mày, há miệng phun ra tinh khí của nguyên thần, hóa thành một đám sương trắng đem tiểu cầu lốc xoáy và Phong Tiên Ấn bao vây lại, lại thêm thần thức tản ra, cưỡng bức cho chúng ở tại một chỗ.

Dưới tinh khí của nguyên thần cùng với thần thức, sự bài xích giữa tiểu cầu lốc xoáy và Phong Tiên Ấn kia bị đè nén xuống, cả hai bắt đầu dung hợp. Vương Lâm thủy chung nhìn chằm chằm sự biến hóa này, thởi gian chậm rãi trôi qua, dần dần Phong Tiên Ấn đã gần như hoàn toàn dung nhập vào trong tiểu cầu lốc xoáy.

Ngay khi trong lòng Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hắn biến sắc, toàn thân không chút do dự nhảy về phía sau, hai tay bấm quyết hướng về phía trước không ngừng vung lên, hình thành vô số tầng phòng hộ.

Trong thởi gian ngắn, tiểu cầu dung hợp với Phong Tiên Ấn đột nhiên lóe lên, tản mát ra một sức mạnh hủy diệt, ầm ầm nổ tung!

Khi nó nổ tung, Vương Lâm đã lui về phía sau rất xa, vung tay áo, tu vi toàn thân điên cuồng lan ra, gắt gao áp chế sự bạo phát của tiểu cầu lốc xoáy này, cùng lúc đó thân thể nhoáng một cái, mang theo tiểu cầu lốc xoáy đang muốn nổ tung này trực tiếp Súc Địa Thành Thốn xuất hiện trong một vùng tinh không bên ngoài tu chân tinh này, gần biên giới tinh vực của Lam Ti Tộc!

Ngay khi thân ảnh hắn xuất hiện trong tinh không, tiểu cầu lốc xoáy kia tan vỡ, không còn cách nào ngăn cản, hóa thành một cơn gió lốc cùng với một vụ nổ chấn động tinh không, đột nhiên truyền khắp cả tinh vực.

Tiếng nổ ầm ầm này hóa thành lực xung kích, cuốn lấy toàn thân Vương Lâm, hình thành một sức mạnh hủy diệt không thể nào tưởng tượng được, giống như ở bên trong tinh không dấy lên một cơn sóng lớn. Trong tiếng ầm ầm, một nguy cơ sinh tử ở trong tâm thần Vương Lâm điên cuồng tràn ngập, hắn không chút do dự vung hai tay lên, hào quang vô tận biến hóa trong tinh không, lao thẳng đến thân thể hắn.

Một quang ảnh rất lớn đột nhiên xuất hiện bên ngoài thân thể Vương Lâm, vừa kịp lúc sức mạnh hủy diệt trời đất kia tới gần, va chạm với quang ảnh bên ngoài thân thể hắn.

Ẩm ầm không ngớt, tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ sức mạnh hủy diệt giờ phút này đều nhằm về phía Vương Lâm, nhưng ngay khi đụng phải quang ảnh kia, hào quang trên đó kinh thiên chói mắt, đã xuất hiện một luồng sức mạnh phản xạ!

Ánh sáng phản xạ, ánh sáng chiết xạ!

Dưới sự phản xạ này, sức tấn công hủy diệt hung mãnh lao tới kia đột nhiên dừng lại, va chạm với quang ảnh này, liền lập tức bị phản xạ lại, lao thẳng ra bên ngoài tinh vực chỗ của Lam Ti Tộc, hướng ra tinh không vô tận.

Tiếng ầm ầm vẫn tiếp tục vang vọng, phải sau nửa nén hương mới từ từ tiêu tan. Quang ảnh biến mất, Vương Lâm mang theo nụ cười khổ, lộ thân ảnh ra.

Ở phía trước người hắn, tiểu cầu lốc xoáy đã tách khỏi Phong Tiến Ấn, bay ra một bên, phát ra u quang.

- Thuật dung hợp này, cũng không tránh khỏi… …một chút nguy hiểm… …

Vẻ cười khổ của Vương Lâm càng đậm, không ngờ cưỡng ép dung hợp lại gặp phải sức tấn công kinh người như vậy.

Nhưng nếu cứ thế này mà bỏ qua thì thật là đáng tiếc, Vương Lâm đang ở trong tinh không, nhìn chằm chằm tiểu cầu lốc xoáy kia, trong mắt dần lộ ra vẻ không cam lòng. Một lát sau mắt hắn lóe lên tinh quang, há miệng hút một cái, Phong Tiến Ấn lập tức bị thu vào trong miệng. Ngay sau đó, hắn giơ tay phải lên túm vào hư không một cái, tiểu cầu lốc xoáy kia lập tức rơi vào trong tay, bị hắn bóp một cái, đột nhiên tiêu tan.

Cùng lúc đó, u quang ở bên ngoài thân thể Vương Lâm đột nhiên lóe lên, tràn ngập toàn thân hắn. Theo tâm thần Vương Lâm khẽ động, u quang kia lập tức bạo tăng, lấy hắn làm trung tâm, hướng ra phía ngoài điên cuồng đẩy ra, trong nháy mắt đã tràn ngập ngàn trượng!

Trong phạm vi ngàn trượng, không ăn nhập với giới ngoại, giống như một giới khác được mở ra! Thực tế chính xác là như vậy, Hô Phong Hoán Vũ, cùng với Hô Phong che trời, Hoán Vũ phủ đất, tự tạo thành một giới!

Trong phạm vi ngàn trượng, không có một chút thiên địa nguyên lực nào, toàn bộ đều chỉ có ý niệm của Vương Lâm! Trong ngàn trượng này, hắn chính là chủ nhân của giới này!

- Nếu cưỡng ép dung hợp không được, thì phải đổi cách khác!

Vương Lâm ở bên trong giới ngàn trượng, há miệng phun ra Phong Tiên Ấn, dùng cách này, để tồn tại bên trong giới của Hô Phong Hoán Vũ.

Ngay khi Phong Tiên Ấn xuất hiện, lập tức có một sức mạnh bài xích điên cuồng truyền ra. Sức mạnh này rất lớn, có thể gần tương tự với sức mạnh lúc ở trên Lam Sơn. Dưới sức mạnh bài xích kinh thiên này, từ bên trong Phong Tiên Ấn truyền ra tiếng ầm ầm, giống như không thể chịu đựng được, đột nhiên xuất hiện vết nứt!

Cảnh tượng này khiến cho ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ do dự. Trong lúc hắn do dự, những vết nứt trên Phong Tiên Ấn chợt ngày càng nhiều, vô số chiến hồn ở bên trong lại càng gào thét không ngừng, giống như gặp phải ngày tận thế!

Phong Tiên Ấn này là lấy đại địa của Lôi Tiên Giới tạo thành, đã trải qua Thiên Kiếp, gần như không gì có thể phá được. Nhưng lúc này, ở trong giới này trong khi bị bài xích đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, dường như sắp sụp đổ.

Điều này khiến cho Vương Lâm cực kỳ khiếp sợ! Hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh bài xích đã khiến cho Phong Tiên Ấn sụp đổ trên thực tế cũng không quá mạnh mẽ, nhưng dường như có một hạn chế, sự tồn tại của hạn chế này khiến cho Phong Tiên Ấn không thể xuất hiện ở bên trong giới ngàn trượng này! Càng chưa nói đến việc dung hợp!

- Hô Phong Hoán Vũ có ý chí của ta, Phong Tiên Ấn này cũng có ý chí của ta, cả hai không thể dung hợp sao? Ta không tin!!

Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kiên định, không chút do dự tâm thần khẽ động, giới Hô Phong Hoán Vũ ngàn trượng đột nhiên co rút lại!

Tiếng nổ ầm ầm lập tức vang lên kinh thiên, trong lúc không ngừng co rút, những vết nứt trên Phong Tiên Ấn càng lúc càng nhiều. Trong phút chốc, Phong Tiên Ấn sụp đồ, trong tiếng ầm ầm, hóa thành từng mảnh.

Vô số cấm chế bên trong đó cũng sụp đổ, dung nhập vào trong giới này, đột nhiên… …bên trong giới ngàn trượng đang không ngừng co rút lại này, hình thành một vùng thiên địa!

Càng khiến cho Vương Lâm ngây người ta, chính là vô số nhưng chiến hồn đã bị hắn giết ầm ầm tản ra, hóa thành vô số tinh quang rơi vào trong từng mảnh vỡ… …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.