Tiên Nghịch

Chương 734: Q.3 - Chương 734: Đoạt Lôi Đỉnh.






Ánh mắt Vương Lâm bình thản. Lúc này thoạt nhìn hắn không giống như một tu sĩ, mà giống nhưu một nho sĩ đọc sách thánh hiền.

Vừa thu bút về, nét vẽ liền tiêu tan, nguyên thần ẩn chứa bên trong cũng quay về trong cơ thể Vương Lâm.

Vương Lâm đứng lên, bước về phía trước một bước, biến mất không thấy.

Nửa tháng sau, một đạo lôi quang từ Thanh Linh Tinh lao nhanh ra, bay thẳng về phía chân trời. Trong đám lôi quang, Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Thú, nhắm mắt không nói.

Tất cả tu sĩ trên Thanh Linh Tinh giờ phút này đều ngẩng đầu, bên trong vẻ cung kính còn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Dường như áp lực vô hình kia đã theo Vương Lâm rời khỏi, dần dần biến mất.

Trước khi đi, Vương Lâm mang theo Thăng Tiên Quả trồng được trong mười năm cùng với ngọc giản chứa oán khí khác. Tuyền Hồn bên trong Hoàng Tuyền của hắn hiển nhiên đã có dấu hiệu ngưng kết thức tỉnh.

Lôi quang gào thét, Vương Lâm rời khỏi sau hai mươi năm ở lại Thanh Linh Tinh này.

Nơi này là động phủ của hắn, sau khi lấy Lôi Đỉnh, hiển nhiên còn có thể trở về. Từ nơi này đi Lôi Tiên Giới sẽ càng an toàn.

Trong khi lôi quang ầm ầm, trong tinh không bay nhanh đi, Vương Lâm ở trên lưng Lôi Thú, giương đôi mắt, lộ vẻ trầm ngâm.

Muốn đi vào Lôi Tiên Giới, nhất định phải có lôi đỉnh. Nếu không có vật ấy, sẽ không có cách gì đo vào Lôi Tiên Giới. Điểm này, Vương Lâm hiển nhiên hiểu rõ.

Nhưng, La Thiên Tinh Vực này khác với Liên Minh Tinh Vực, Lôi Đỉnh cũng không phải phân tán, mà không biết vì sao lại cùng xuất hiện ở Lôi Tiên Điện, do người của Lôi Tiên Điện căn cứ vào thực lực của các gia tộc tu chân mà phân phát với số lượng khác nhau.

Lúc này thời gian đến lúc Lôi Tiên Giới mở chỉ còn đúng ba tháng, đây là lúc các gia tộc thu hoạch Lôi Đỉnh. Vương Lâm ánh mắt lóe lên, trong lòng đã có quyết định.

- Nếu không có Lôi Đỉnh, vậy thì hãy đi đoạt về!

Tay phải Vương Lâm đặt lên đầu Lôi Thú, nhẹ nhàng vỗ. Lôi Thú lập tức rít gào, dáng vẻ dường như có chút thích thú.

Trên thực tế, nếu đi kiếm Thân Công Hổ, có lẽ cũng có thể lấy được Lôi Đỉnh. Chỉ có điều tu vi của Thân Công Hổ rất cao, nếu gặp hắn thường xuyên, không chừng sẽ lộ sơ hở. Cho nên nếu không có việc gì thật sự lớn, Vương Lâm không muốn đi kiếm người này.

Những tu sĩ đi vào Lôi Tiên Giới, không thể có chuyện người nào cũng là tu sĩ đã đạt được đến bước thứ hai. Dù sao người đạt được bước thứ hai cũng không nhiều, tuyệt đại bộ phận người đi vào thường là đều ở tu vi Anh Biến và Vấn Đỉnh.

Trên La Thiên Tinh Vực, Vương Lâm nhờ ngọc giản của Thân Công Hổ tìm được một tu chân tinh. Tên của tinh cầu này Vương Lâm vẫn chưa để ý. Trong ngọc giản của Thân Công Hổ có nói, tu chân tinh này có hai gia tộc tu chân, mỗi một lần Lôi Tiên Giới mở ra, hai gia tộc này đều giành được nhiều Lôi Đỉnh nhất. Hơn nữa, hai gia tộc tu chân này, không ai vượt qua được tu vi Vấn Đỉnh viên mãn.

Sau khi đi vào tu chân tinh này, thần thức Vương Lâm đảo qua, nhìn ra được những cao thủ của hai gia tộc tu chân trên tinh cầu này đều đã rời khỏi, vì thế liền lơ lửng ở trong tinh không, nhắm mắt ngồi xuống.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trước thời điểm Lôi Tiên Giới mở ra một tháng, ở phía trước Vương Lâm, hơn mười đạo cầu vồng như sao băng gào thét bay đến.

Trong hơn mười tu sĩ này, có một người đạt đến cảnh giới Âm Hư, những người còn lại đều là Vấn Đỉnh và Anh Biến.

Tốc độ của bọn họ cực nhanh, gào thét bay đến. Nhưng ở cách đó không xa lập tức dừng lại, những ánh mắt nhìn vào phía trước người Vương Lâm.

Tu sĩ đạt tới Âm Hư cảnh giới là một lão già. Người này đầu tóc bạc phơ, hai mắt lóe ra tinh quang, nguyên lực trong cơ thể không nhiều lắm, còn chưa vững chắc, hiển nhiên là vừa mới đạt tới cảnh giới Âm Hư, thời gian tuyệt đối không lâu. Hắn tiến lên một bước, cẩn thận quan sát Vương Lâm vài lần, trên mặt lộ vẻ kinh nghi bất định.

- Vị sứ giả đại nhân này, đến Thánh Đàn Tinh ta không biết có chuyện gì?

Lão già trầm giọng nói.

Vương Lâm mở hai mắt, lông mày không thể không nhíu một cái, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói :

- Các người vừa đi lấy Lôi Đỉnh về?

Lão già thần sắc khẽ động, nói :

- Không sai. Sứ giả đại nhân, có chuyện gì xin mời nói rõ!

- Ta cần một Lôi Đỉnh!

Vương Lâm bình thản nói.

Lão già kia nhìn Vương Lâm, sau đó cười một tràng thật dài, tiếng cười này ẩn chứa một vẻ cuồng ngạo. Hắn ánh mắt lóe lên, quát :

- Lần này đến Lôi Tiên Điện, nghe nói có xuất hiện người giả mạo sứ giả của Lôi Tiên Điện. Vốn tưởng rằng chỉ là tin đồn vớ vẩn, hôm nay nhìn thấy ngươi, lão phu dĩ nhiên đã xác định ngươi chính là người giả mạo kia!

- A?

Thần sắc Vương Lâm như thường, bình tĩnh liếc mắt nhìn lão già một cái.

Lão già cười lạnh nói :

- Sứ giả của Lôi Tiên Điện, có người nào không có một số lượng lớn gia tộc tu chân dựa vào, chỉ là một Lôi Đỉnh nhỏ nhoi, muốn có được cực kỳ đơn giản. Hơn nữa, trong La Thiên Tinh Vực này, tất cả các sứ giả của Lôi Tiên Điện lão phu đều đã gặp qua, ngươi cũng rất là xa lạ!

Quan trọng hơn là lần này Lôi Tiên Giới mở ra, những sứ giả của Lôi Tiên Điện đều tụ tập ở Lôi Tiên Điện, cho đến khi Lôi Tiên Giới mở ra, họ sẽ không rời khỏi!

Vương Lâm gật gật đầu, không nói lời thừa, hư ảnh phía sau khẽ động, khôi lỗi Tiên Vệ lập tức biến hóa ra, từng bước một, liền trực tiếp đi tới, toàn thân bùng lên kim quang, một quyền tấn công ra.

Một quyền mang theo một lượng lớn tiếng nổ, ầm ầm dữ dội, thẳng đến lão già.

Lão già kia thần sắc biến đổi, hắn nhìn thấy tu vi của Vương Lâm chỉ là Vấn Đỉnh đại viên mãn, cho dù Vương Lâm ngồi trên Lôi Thú, hắn cũng chỉ cho là một vật giả tạo, vẫn không hể để ý. Nhưng hắn không nghĩ đến đối phương không ngờ lại có một khôi lỗi đạt đến trình độ này.

Hừ lạnh một tiếng, tay phải lão già bấm quyết, chỉ về phía trước. Lập tức một ngọn lửa màu đen ở trong tay biến ảo ra. Cuộn lên một cái, ngọn lửa này lập tức ầm một tiếng tản ra, hóa thành vô số đốm lửa, giống như một trời sao tràn ngập bốn phía.

Những tộc nhân bên cạnh hắn đã sớm tản ra, đứng từ xa quan sát.

Khôi lỗi Tiên Vệ đối với những đốm lửa này hoàn toàn không thèm để ý, cho dù chúng rời trên người, tốc độ chẳng những không giảm, ngược lại còn nhanh hơn. Một quyền từ xa gào thét, theo bước chân đi đến phía trước người lão già, hết sức giáng xuống, hình thành một đạo khí hình rồng, phá không đánh tới.

Lão già sắc mặt đại biến, thân mình lập tức lui ra phía sau, cùng lúc đó hai tay bấm quyết, một chiếc khiên lửa lập tức hiện ra phía trước người. Nắm tay của Tiên Vệ đánh vào chiếc khiên lửa, phát ra một tiếng ầm ầm cực lớn.

Phía trên chiếc khiến lửa xuất hiện vết rạn, trong nháy mắt vỡ tan.

Thanh âm vang vọng dữ dội, lão già kia sắc mặt tái nhợt, thân hình lui mau. Khôi lỗi Tiên Vệ cũng bị phản lực đẩy lui ra sau mấy bước, một ngọn lửa đen theo cánh tay thiêu đốt, lan tràn ra toàn thân.

- Ta chỉ cần một Lôi Đỉnh!

Vương Lâm thần sắc bình thản, nhìn lão già.

Lão già nhìn chằm chằm Vương Lâm. Một quyền vừa rồi của khôi lỗi kia khiến hắn sợ hãi không ít, nếu không thi triển nguyên lực thần thông, sẽ không thể chiến thắng khôi lỗi tương đương với tu vi của hắn kia.

- Người này có được khôi lỗi bậc này, tuyệt không phải người tầm thường, cho dù là giả mạo sứ giả của Lôi Tiên Điện, đối với lão phu cũng không có một chút quan hệ. Chỉ có điều… nếu giao ra một Lôi Đỉnh như vậy, Trương gia ta chẳng phải là mất mặt hay sao… …

Trong lòng lão già có chút khó xử. Nếu tu vi của Vương Lâm đạt tới bước thứ hai, có lẽ lão già cũng sẽ đồng ý. Dù sao lần này gia tộc bọn họ cũng giành được ba Lôi Đỉnh, đem tặng một cái không phải là không được. Nhưng lúc này nếu bị một tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn đòi lấy mà cũng trực tiếp giao ra, thì cũng khiến cho hắn không thể nhịn được. Vương Lâm không muốn nói lời thừa, tu vi của người này tuy rằng có chút ngoài dự đoán của hắn, nhưng đối phương vừa mới bước vào cảnh giới Âm Hư, còn chưa vững chắc, giờ phút này Vương Lâm đã Vấn Đỉnh đại viên mãn, hơn nữa lại có thần thông pháp bảo, chiến thắng thật sự không khó.

Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức cầm trong tay một hòn đá. Hòn đá này sau khi xuất hiện lập tức biến hóa, hóa thành một ngọn Tiên Sơn rất lớn, trên đó tiền lực nồng đậm, thấp thoáng trong đó lộ ra một chút uy áp.

Tay phải Vương Lâm nhấn lên trên một cái, ngọn núi này lập tức chấn động, bên trên tràn ra một luồng khí tức tang thương. Khí tức này ngưng tụ dưới tay phải của Vương Lâm, được hắn nhấc lên. Chỉ thấy từng tia sương mù nhanh chóng tụ lại, hình thành một đám sương mù to bằng nắm tay.

Lão già kia thấy cảnh tượng này, sắc mặt đại biến, thân mình không chút do dự lui ra phía sau, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, thất thanh nói :

- Trừu Linh Chi Lai!! Ngươi chẳng qua chỉ là tu sĩ Vấn Đỉnh đại viên mãn bước đầu tiên, làm sao có thể thi triển được thần thông bực này!

Ánh mắt Vương Lâm bình thản, tay phải đẩy về phía trước, đám sương mù này trong nháy mắt bắn ra, mang theo một luồng uy áp hùng mạnh, bay thẳng đến lão già. Cùng lúc đó thân mình Vương Lâm khẽ động, theo sát sau đám sương mù, tay phải nâng lên, một đạo lôi quang ngưng tụ ở trong tay, trong phút chốc, từ trong tinh không truyền đến một tiếng sấm rít gào. Chỉ thấy trong ánh điện quang lóe lên, trên tay phải của Vương Lâm, một đạo lôi điện được thực chất hóa ngưng tụ thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.