Tiên Nghịch

Chương 1183: Q.8 - Chương 1183: Đừng cử động






Đúng lúc này, phi kiếm của Đoan Mộc đã gào thét phóng tới mang theo những luồng kiếm khí kinh người phá vỡ thân thể Giao Long rồi trực tiếp đâm vào trong. Ngay sau đó lô cầu của lão giả họ Bàng đã ầm ầm rơi xuống làm những tiếng gầm rống giận dữ của Giao Long lại càng trở nên dữ dội. Nó càng dãy dụa thì vẻ mặt của Đoan Mộc phụ trách phong ấn lại càng trở nên tái nhợt, thân thể càng lúc càng run rẩy.

- Còn năm lần hít thở!

Âm thanh của Đoan Mộc truyền ra.

Hai tay Thương Tùng Tử bấm niệm pháp quyết rồi nhanh chóng biến hóa, lại có hơn một vạn phi kiếm phóng đến như mưa, tất cả đều rơi xuống thân thể Giao Long. Lúc này Giao Long lại càng gầm rống giận dữ, những đợt giãy dụa dữ dội làm Đoan Mộc phụ ra máu tươi, gân xanh khắp toàn thân hắn đều nổi lên, đặc biệt là hai mắt đầy những tơ máu.

Thần thông của lão bà áo xanh hóa thành huyền băng phóng đến, trong nháy mắt đã đánh vào Giao Long. Mãnh thú đang giãy dụa lập tức ngừng lại nhưng toàn thân lại bùng lên những luồng sương lạnh, trong khoảnh khắc đã có một tầng băng bao phủ khắp toàn thân.

Một luông hắc khí liên tục từ trong thân thể Giao Long bùng ra, trong nháy mắt đã bị tầng băng bao phủ bên ngoài hấp thu sạch. Tình cảnh này lập tức làm ánh mắt tu sĩ khắp bốn phía trở nên ngưng trọng. Vương Lâm quét ánh mắt về phía lão bà áo xanh, hắn tất nhiên nhìn rõ sự quỷ dị của huyền băng này, không ngờ có thể hấp thu sinh cơ của Giao Long.

Giao Long đau đến mức ngẩng mạnh đầu lên, dấu ấn nhật nguyệt trên đầu nó tan vỡ ầm ầm. Đoan Mộc phun ra máu tơi và không tiếp tục phong ấn.

Giao Long mất đi phong ấn lập tức gầm lên giận dữ, cây sừng màu đen trên đầu lóe lên, thân thể nó lại lộ ra một phần từ trong sương mù.

Vì thân thả nó đã hóa thành sương mù, khi nó lộ ra thân thể thì sương mù cũng dần mất đi.

Sau khi lực phong ấn hạn chế trên người Giao Long mất đi thì huyền băng cũng mất đi tác dụng, khi thân thể nó chuyển động thì huyền băng cũng lập tức tan vỡ. Lúc này huyền băng phóng ngược trở về vờn quanh người lão bà áo xanh, một luồng hắc khí dung nhập vào trong cơ thể lão bà, hai mắt bà ta lại trở nên sáng ngời.

- Đến lúc này mà đám lão quái còn muốn che giấu thần thông, cũng rất thú vị!

Trong lòng Vương Lâm thầm cười lạnh, thân thể hắn lóe lên khi Giao Long ngẩng đầu, trong nháy mắt khi nó bay lên không thì Vương Lâm lại phóng thẳng về phía cái đuôi đang càng ngày càng ít sương của nó.

Một khi để Giao Long từ trong sương mù hóa thành thân thể thật sự thỉ tất cả nguyên tinh bên trong sẽ lập tức tiêu tán, sẽ trở thành một phần của nguyên lực trong cơ thể.

- Có bao nhiêu thứ, có bao nhiêu chuyện cần làm, nếu muốn lấy những thứ nguyên tinh này thì không cần ta phải liều mạng.

Vương Lâm cũng không thèm để ý đến trận chém giết này, trong nháy mắt đã nhảy vào sương mù. Trong làn sương hắn lập tức thấy được rất nhiều nguyên tinh trôi nổi, thậm chí còn có một số ít đang ngưng tụ ra.

Vương Lâm hất tay áo lên, lập tức có vài trăm nguyên tinh bị hắn thu lấy. Phương pháp lấy nguyên tinh này làm hắn cảm thấy rất thích thú, hắn dùng tốc độ nhanh như chớp liên tục qua lại trong sương mù, nhanh chóng thu lấy nguyên tinh đã ngưng tụ sau không biết bao nhiêu năm tháng.

Bên tai Vương Lâm vẫn còn truyền đến những tiếng gầm giận dữ của Giao Long, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã thu được mấy ngàn nguyên tinh. Thực tế thì mãnh thú hóa sương cấp mười hai cũng không có thể ngưng tụ ra nhiều nguyên tinh như vậy, dù sao thì cứ mỗi đoạn thời gian thì những môi phái nuôi mãnh thú hóa sương sẽ đến thu nguyên tinh một lần.

Nhưng trong thế giới bảy màu lại thì căn bản không có kẻ nào đến lấy trộm nguyên tinh, cho nên sau nhiều năm mệt mỏi ngưng tụ thì mãnh thú đã cho ra số lượng như vậy.

Không lâu sau, Vương Lâm lập tức phát hiện ra sương mù càng xoay chuyển dữ dội, mơ hồ có dấu hiệu hóa thành thực chất. Tất cả sương mù còn lại đang ngưng tụ về một phía.

Sau khi tính toán lại số lượng thì Vương lâm quyết định bỏ đi không tiếp tục thu số nguyên tinh còn lại, mà thân thể hắn chuyển về phía bên cạnh. Khi hắn chuyển động, sương mù lại càng ngưng tụ nhanh hơn.

Khoảnh khắc sau, sương mù khắp bốn phía đều đã tiêu tán rồi biến thành một chiếc đuôi Giao Long. Thân thể Giao Long này dài trên ngàn trượng, lúc này hơn phân nửa cơ thể đã bay lên không trung, một đoạn đuôi bên dưới cũng đang chuẩn bị phóng lên.

Trên con đường hẹp, lão già họ Bàng vẻ mặt tái nhợt đang đứng dựa vào dãy núi, trước ngực là một mảng máu thịt mơ hồ. Phía đầu Giao Long chính là Thương Tùng Tử, lão bà áo xanh, Đoan Mộc đang quấn lấy, thần thông đang gào thét, tất cả đều muốn ngăn cản Giao Long này thăng thiên.

Chiếc sừng màu đen trên đầu Giao Long lại lóe lên hắc quang, đám người Thương Tùng Tử lập tức tránh đi. Khi Giao Long há miệng phun ra thì không khí tràn ngập mùi máu tanh tạo ra cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng lúc này Giao Long cũng đã bị trọng thương, máu tươi trên thân thể liên tục rơi xuống.

Đúng lúc này Giao Long đột nhiên gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, dãy núi khắp bốn phía lập tức đổ xuống ầm ầm. Ngay sau đó cây sừng màu đen trên đầu Giao Long đột nhiên bùng ra một luồng sáng chói mắt, một mảng lưới điện màu đen tỏa ra như chớp. Đúng lúc này nguyên lực thiên địa đột nhiên ngưng tụ lại, còn mơ hồ cảm thấy cả những luồng sáng bảy màu trên bầu trời cũng bị hấp thu.

- Grào!

Giao Long lại gầm lên một tiếng, âm thanh rơi vào tai mọi người làm tâm thần chấn động. Mảng lưới điện màu đen đột nhiên khuếch tán ra chu vi trăm trượng bên ngoài thân thể Giao Long. Khi tiếng gầm vang lên thì nguyên lực thiên địa và những luồng sáng bảy màu ở bốn phía lên tục bị hấp thu, hàng loạt hư ảnh đột nhiên được huyễn hóa ra.

Hàng loạt hư ảnh này chính là những con Giao Long quét ngang xuống bên dưới. Đám Giao Long này vờn quanh nhau thành dòng nước xoáy làm đám người Thương Tùng Tử bắt buộc phải trở nên cấp bách.

Nhìn thấy con Giao Long muốn phóng lên không, nếu để nó hoàn toàn bay lên thì đối với thế giới bảy màu mà mọi người không được bay cao này, sẽ trở thành một tai họa lớn.

Đúng lúc này, hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi Giao Long đang bay lên không xa trước mặt. Vương Lâm tiến thẳng về phía trước một bước, hai tay lại vang vọng những tiếng nổ ầm ầm, lực lượng Cổ Thần lại được bùng phát ra. Hắn đạp mạnh chân rồi phóng người lên chụp lấy đuôi Giao Long trên không, hắn gầm lên một tiếng, hai tay nổi lên những đường gân máu.

- Xuống cho ta!

Vương Lâm chụp chặt lấy đuôi Giao Long rồi giật thẳng xuống bên dưới. Tình cảnh này làm đám người đang tránh né thần thông của Giao Long ở phương xa phải chấn động tâm thần.

Lão già bọ Bàng đang tựa người trên vách đá nơi con đường hẹp trợn tròn mắt lên, trong mắt bùng ra những tia sáng không thể tin.

Lực lượng Cổ Thần vang vọng trong cơ thể Vương Lâm. Giao Long rống lên giận dữ, nó quay đầu lại phóng về phía Vương Lâm thôn phệ. Lúc này bên ngoài thân thể Giao Long lại được thần thông vờn quanh.

Nhưng Giao Long càng giãy dụa lại càng làm cho lực lượng Cổ Thần trong cơ thể Vương Lâm càng trở nên hùng mạnh.

- Xuống!

Một tiếng rống kinh thiên giống như của thần linh vang lên, Vương Lâm dùng hai tay chụp lấy đuôi Giao Long. Một tình cảnh làm đám tu sĩ bên dưới phải trợn mắt há mồm đã xảy ra, toàn bộ thân thể của Giao Long đang hung hăng đổ xuống con đường hẹp bên dưới.

Giao Long này mặc dù có cơ thể ngàn trượng, dù có tu vi Toái Niết đại viên mãn, dù có lực lượng để đối kháng với rất nhiều thần thông và có thể vượt qua rất xa so với tu sĩ, nhưng lại không có tư cách so với Vương lâm.

Dù Giao Long bỏ đi da thuồng luồng hóa thân thành rồng cũng đừng hòng bay lên không trung trước mặt Cổ Thần.

Khi Vương Lâm giật mạnh tay xuống, Giao Long gầm rống nhưng căn bản không thể giãy dụa, thân thể của nó đang bay trên không đột nhiên đập thẳng xuống bên dưới. Nhưng tiếng gào thét xé toạc không gian lập tức vang lang, lão già họ Bàng chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, tâm thần lão chấn động nhưng lại điên cuồng lui người về phía sau. Lão sợ nếu mình chậm chân thì sẽ bị Giao Long đập lên người, với thân thể của lão thì chắc chắn sẽ tan vỡ.

Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng đất trời, thân thể khổng lồ của Giao Long trực tiếp đập mạnh xuống con đường hẹp. Một trận động đất đột nhiên bùng lên, rất nhiều khối đá từ dãy núi hai bên liên tục rơi xuống, một lát sau mới khôi phục bình thường.

Sau khi Giao Long đập mạnh xuống đất đá, thân thể của nó liên tục co giật, đầu của nó vỡ tan ra. Lúc này từng luồng hắc khí bùng ra ngoài, Trần Thiên Quân từ trong cái đầu tan nát của Giao Long phóng ra ngoài, hắn rơi xuống đất thì lui về phía sau vài bước.

Thương Tùng Tử hít vào một hơi thật sâu, lão sững sờ nhìn về phía Giao Long, sau đó lại nhìn về phía Vương Lâm, trong lòng lão bùng lên hàn ý.

Ngay cả Đoan Mộc cũng liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm toát ra những cảm giác kiêng kị đặc biệt. Lão bà áo xanh cũng hít vào một hơi thật sâu rồi trở nên trầm mặc.

Người cảm thấy sợ hãi nhất chính là lão già họ Bàng suýt tí nữa đã bị đập nát thân thể, lão nhớ lại lời nói uy hiếp trước đó của Vương Lâm, trong lòng cảm thấy cay đắng.

Nhịp hô hấp của Vương Lâm vẫn rất nhẹ nhàng, sau khi nhìn lướt qua tất cả mọi người thì ánh mắt chuyển lên bộ hài cốt cách đó không xa. Hắn đi đến bên cạnh bộ hài cốt cúi đầu nhìn xuống thì phát hiệt bên dưới bộ hài cốt có một khối ngọc giản.

Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không, ngọc giản rơi vào trong tay. Hắn ném đan dược về phía trước, đan dược phóng về phía Đoan Mộc. Người này nhận lấy đan dược rồi ôm quyền về phía Vương Lâm.

- Đa tạ!

Vương Lâm cầm lấy ngọc giản ngồi xuống tựa lưng trên vách núi, hắn đảo thần thức qua rồi trở nên ngưng trọng.

Thương Tùng Tử đi đến bên cạnh lão già họ Bàng, lão dùng tay phải vỗ trên lưng lão già kia rồi lấy ra một khối đan dược chuyển tới. Sau đó Thương Tùng Tử khoanh chân ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra những luồng sáng kỳ dị.

Đoan Mộc cầm lấy Hồi đan, vẻ mặt có chút kích động. Sau khi nhìn kỹ vài lượt thì hắn thu hồi nó lại, lúc này không phải lúc thích hợp để nuốt đan dược. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi khoanh chân ngồi xuống thổ nạp chữa thương.

Trần Thiên Quân cũng khoanh chân ngồi xuống, trận chiến này tất cả đều ở bên ngoài nhưng hắn lại nằm bên trong, thiếu một thứ cũng không được. Nếu để người bên ngoài quấy nhiễu thì hắn cũng không thu được linh hồn Giao Long.

Dù không thể hấp thu hoàn toàn linh hồn, nhưng nếu nói về thu hoạch thì hắn là người chiếm được nhiều nhất.

Còn lão bà áo xanh thì đi đến bên cạnh thi thể của Giao Long rồi đặt tay phải lên. Khi lão bà nhắm mắt lại thổ nạp thì từng luồng hắc khí tử trên thi thể Giao Long dung nhập vào trong tay phải.

- Mãnh thú cấp mười hai hóa sương trong đây không thiếu, nhưng càng nguy hiểm thì chúng ta càng đạt được nhiều thu hoạch!

Sau khi nghỉ ngơi vài canh giờ, Thương Tùng Tử mở hai mắt ra nhìn nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.

Lúc này bà lão áo xanh đã làm cho thi thể của Giao long chỉ còn da bọc xương, tất cả máu huyết đều biến mất. Lúc này vẻ mặt bà lão trở nên đỏ hồng, mơ hồ lại lấy về được hơi thở tuổi thanh xuân.

Vẻ mặt lão già họ Bàng cũng khôi phục lại rất nhiều, lão đứng thẳng lên nhìn về con đường hẹp phía trước đã không còn bị sương mù che phủ, ánh mắt lấp lánh.

- Chư vị, chúng ta tiếp tục thôi!

Thương Tùng Tử đứng dậy đi thẳng về phía trước.

Lão bà áo xanh và Trần Thiên Quân cũng bắt đầu đứng dậy tiến về phía trước. Đồng tử Đoan Mọc hơi do dự, có chút trầm ngâm nhưng cũng đứng dậy bắt kịp mọi người.

Vương Lâm ngồi ở vị trí xa nhất, hắn nắm chặt ngọc giản trong tay. Trong ngọc giản ghi lại một vấn đề… một chuyện có quan hệ đến thế giới bảy màu này.

“Thì ra nơi này là…”

Vương Lâm dứt mạch suy nghĩ, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người. Đồng tử hai mắt Vương Lâm đột nhiên co rút lại, lông tóc toàn thân dựng đứng lên.

Đúng lúc này thì Thương Tùng Tử và Đoan Mộc đồng thời dừng người lại, sau đó lão bà áo xanh và Trần Thiên Quân cũng lập tức phát hiện ra bất thương. Lão già họ Bàng là người cuối cùng chú ý tới.

- Đừng nên cử động!

Trong mắt Thương Tùng Tử bùng lên vẻ sợ hãi, lão nhanh chóng truyền thần niệm ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.