Tiên Nghịch

Chương 153: Q.2 - Chương 153: Dương oai Nam Đấu thành






Đám đạo sỹ này đều có tu vi Kết Đan trung kỳ. Bình thường, bọn họ

chuyên dốc sức tu luyện, cho dù là ở ba phái lớn ở Nam Đấu Thành, hay

Đấu Tà phái, đều phải có ba phần kính nể bọn họ. Nếu như không phải Tru

Sát lệnh xuất hiện, thì bọn họ cũng chẳng hiện thân.

“ Chúng ta phải tranh thủ thật nhanh, nếu không sẽ kinh động tới lão

quái Nguyên Anh Kỳ. Đừng có nghĩ trong mấy vạn dặm ở thành Nam Đấu này

không có Nguyên Anh, nhưng ở ngoài thành thì sao? Một khi lão quái

Nguyên Anh đến đây, chúng ta chẳng còn lấy một chút cơ hội.” Một lão già

tráng kiện, nhưng quanh người tràn ngập tà khí , nhìn Vương Lâm ở phía

xa, nói một cách chậm rãi.

“Người này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, nhưng tại sao lại lợi hại như vậy?

Các ngươi xem Thượng Quan Lão Ma cũng cam lòng trở thành đệ tử của hắn.

Ta sợ có ra tay, cũng chẳng thể làm gì được.” - Một lão già gầy khô đứng

bên cạnh mắt nhìn thấy Vương Lâm, nhẹ nhàng giết chết một tên tu sỹ Kết

Đan sơ kỳ, sau đó lấy đi Kim đan, mà sợ hãi, nói.

“ Còn có thanh phi kiếm kia. Ta chưa bao giờ gặp một thanh kiếm nào lợi

hại như vậy. Không ngờ nó lại có thể thuấn di. Đây là thần thông mà chỉ

những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có. Phẩm chất của thanh phi kiếm này

không hề thua kém pháp bảo cấp Nguyên Anh, thậm chí là cấp độ Hóa Thần.

Nó đã giết chết cả trăm tu sỹ rồi.”

“ Hừ, Các ngươi có để ý mười người bị buộc chặt ở phía sau sát tinh

không? Hình như đó là đám trưởng lão của Đấu Tà phái. Hắn giết Kết Đan

kỳ giống như đạp chết một con côn trùng. Nếu các ngươi vẫn có lòng tham,

thì đó là việc của các ngươi, Lăng mỗ không tham gia nữa. Cáo từ.!” -

Một người chạc tuổi ngũ tuần nhìn thấy Vương Lâm nhẹ nhàng giết chết mấy

người, ánh mắt liền trở nên e ngại. Sau khi nói xong, hắn vội vàng ôm

quyền, rút lui. Tay hắn vỗ vào túi trữ vật , ném ra một con thuyền rồi

ngồi lên. Sau đó giống như một ngọn lưu tinh, chạy đi.

Đám tu sỹ còn lại, trầm mặc không nói. Đột nhiên, một người mở miệng nói

lớn: “ Sứ giả của Nội Hải sắp đến rồi. Lão phu không cam tâm nhìn công

sức trăm năm của mình mất đi. Đây là cơ hội duy nhất. Một khi có thể

giết chết người này, đoạt được Kim đan, ta chắc chắn sẽ đạt tới Kết Đan

hậu kỳ. Đến lúc đó, có thể giữ được những gì đã tích lũy.”

“ Ta cũng giống như vậy. Lão phu không còn thọ được lâu nữa. Nếu như

không thể nâng cao cảnh giới trong vòng mười năm… Vì vậy nói gì thì nói,

lần này ta cũng phải thử một lần.” - Một lão già mặt đầy nếp nhăn đứng ở

cuối cùng, nói một cách chậm rãi.

Nói xong, người hắn hơi động, rồi như một tia chớp, biến mất trong nháy

mắt, lao về hướng của Vương Lâm. Phía sau hắn, vị tu sĩ vừa nói chuyện

cũng hóa thành kiếm quang bám theo.

Đám tu sỹ còn lại, không nói không rằng, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi

theo hai người kia, quan sát tình hình. Nếu như hai người kia có thể

thành công thì họ sẽ lập tức xông lên. Còn nếu như hai người kia không

có hy vọng, bọn họ sẽ từ bỏ ý định đối địch với Vương Lâm.

Vương Lâm buông tên tu sĩ Kết Đan kỳ đã chết xuống, bỏ Kim Đan trong tay

vào túi trữ vật. Nhìn đám đạo sỹ đang tán loạn ở xung quanh, trong lòng

cười lạnh. Hắn vỗ vào Long Cân phía sau, nói: “Ra đi, bắt đầu từ hôm

nay, ngươi có thể tha hồ cắn nuốt.”

Ma đầu vẫn bị nhốt trong Long Cân, mắt thấy xung quanh có rất nhiều thứ

ngon, trong lòng đã rất nôn nóng. Nhưng nó không dám chui ra ngoài khi

chưa có mệnh lệnh của Vương Lâm. Lúc này, khi nghe thấy lời của Vương

Lâm, nó kêu lên một tiếng, từ trong Long Cân chui ra ngoài, hiện nguyên

hình. Nháy mắt một cái, nó đã lao về phía một tên tu sỹ Trúc Cơ kỳ đang

chạy trối chết. Thân mình của tên tu sỹ đó chợt run rẩy, co giật. Một

lúc sau, thân thể của hắn liền biến thành một bộ xương khô. Một tia sáng

màu hồng từ trong đầu cái xác nhảy ra. Ma đầu gào lên một cách sung

sướng: “ Tuyệt quá! Cuối cùng thì ta cũng có thể có thể thỏa sức cắn

nuốt. Ha ha! Lần này ta phải nuốt cho no mới được.

Vương Lâm nhìn ma đầu một cái, rồi không để ý đến nó nữa, mà cúi đầu

nhìn về phía Lý Mộ Uyển. Lúc này, Lý Mộ Uyển mặt tái nhợt, nhìn chằm

chằm vào ma đầu, cắn chặt môi dưới. Nàng không biết cái thứ này rốt cục

là cái gì, Chỉ có điều khi con ma đầu đó xuất hiện, nàng cảm thấy vô

cùng kinh sợ. Sự sợ hãi thể hiện rõ ra bên ngoài.

Vương Lâm lạnh lẽo, liếc nhìn ma đầu. Nó vội vã chạy ra xa, trong lòng

đang cười thầm. Nó nghĩ chính mình cũng chẳng muốn ở gần hắn như vậy.

Nếu có thể cách xa hắn càng xa càng tốt. Tốt nhất là từ nay về sau không

gặp lại nhau nữa. Đến lúc đó, được tự do bay lượn trong trời đất rộng

lớn kia thật là thoải mái.

Nhưng đáng tiếc nó cũng biết rằng, suy nghĩ đó cũng chỉ là mộng tưởng mà

thôi. Ma đầu vừa nghĩ thầm trong lòng, vừa đuổi theo một tên tu sĩ đang

chạy trốn. Nó nhe răng cười, đang định lao tới… Đột nhiên, có một tia

sáng lóe lên trước ngực tên tu sỹ, ma đầu ngơ ngác nhìn thi hài tên tu

sỹ hồi lâu, rồi há miệng chửi ầm lên một phen. Sau đó. nó lại đuổi theo

một tên tu sỹ khác. Mất bao nhiêu công sức mới đuổi theo được, đang định

cắn xé, thì tia sáng lại lóe lên…

Đợi cho ma đầu rời xa, Lý Mộ Uyển mới bình tĩnh trở lại. Nàng do dự một lát, ngẩng mặt lên nhẹ nhàng hỏi: “ Nó…nó là?”

Ánh mắt Vương Lâm sáng ngời, trong vòng trăm dặm xung quanh hắn không hề

có bóng một tên tu sỹ nào hết. Bất cứ kẻ nào bị giết cũng đều bị Long

Cân trói chặt, biến thành một phần của tấm áo choàng sau lưng hắn.

Trong trận chiến này, sát danh của Vương Lâm đã lan truyền khắp thành

Nam Đấu. Giờ phút này, những thi thể chết dưới tay hắn đã lên đến cả

nghìn người, nằm ngổn ngang khắp nơi.

Nhất là chữ “ tru” trên đỉnh đầu hắn đã rực lên màu máu. Trong mắt của

những người may mắn còn sống sót, nó không còn là miếng mồi ngon, hấp

dẫn nữa mà chính là minh chứng của một cường giả.

“ Nó là ma đầu” Vương Lâm lạnh lùng nói, mắt nhìn về phía trước. Cách đó

khoảng ngàn dặm, có hai thân ảnh, một trước một sau đang đang lao tới.

Hắn chớp chớp mắt, rồi quay người bỏ đi.

“ Thượng Quan Mặc, Mộc Nam, Mộc Bắc, ba người đã nhìn thấy rồi đấy chứ?”

Giọng nói lạnh lùng vô tình, vang lên trong đầu ba người đang đứng chết

lặng. Thân hình Thượng Quan Mặc khẽ run lên một cái, vội vàng ổn định

tinh thần, bay về phía hai tên tu sỹ đang lao đến. Trong lòng hắn bây

giờ đang hết sức hỗn loạn. Mặc dù đã biết trước sát tinh rất mạnh, nhưng

không thể nào tưởng tượng được pháp thuật của hắn lại mạnh đến mức độ

đó. Uy lực của nó hoàn toàn không phải bình thường. Nó chẳng khác gì uy

lực của trời đất.

“ Tử Chú thuật… quả là đáng sợ. Nếu lần này, lão phu may mắn sống sót,

thế nào cũng phải luyện một ít. Nếu như có thể có được thực lực như thế

thì sau này ở Tu Ma hải cũng chẳng còn phải sợ ai nữa.” Thượng Quan Mặc

thở dài. Lần đầu tiên trong lòng lão không còn cảm thấy buồn vì đã đưa

ra bản mệnh tinh huyết của bản thân. Thậm chí, trong lòng lão còn có

chút mâu thuẫn.

Cường giả cho dù là ở đâu cũng đều được người khác kính nể. Về điểm này, trong Tu Ma hải lại càng chính xác.

Lúc này tâm trạng của hai huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc cũng giống như

Thượng Quan Mặc, trong lòng hoang mang. Bọn họ thầm nghĩ với thực lực

của sát tinh, thì Đấu Tà phái không có cách gì đối phó được. Như vậy,

nếu mình muốn giữ được tính mạng thì cần phải kiếm được một cái đầu danh

trạng. Hai người nhìn nhau, rồi cắn răng, nhanh chóng đuổi theo Thượng

Quan Mặc.

“ Ha ha! Đây chẳng phải là Âu Dương lão nhân hay sao? Tới đây nào. Đã

lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, có lẽ phải đối xử thân thiết với

nhau một chút.” - Thượng Quan Mặc nhìn một trong hai người, cười sằng

sặc. Cùng lúc đó, lão vung tay phải lên, hắc kiếm phía sau lập tức bay

ra khỏi vỏ, tỏa ra kiếm quang sắc bén, lao tới.

Về phần huynh đệ họ Mộc. Mặc dù tu vi của hai người mới chỉ đạt tới Kết

Đan sơ kỳ, nhưng rất giỏi về liên thủ. Cả hai đối phó với người còn lại,

tuy có chút khó khăn, nhưng có thể bám trụ được một chút.

Vương Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm về phía mấy tên tu sĩ ở cách đó ngàn dặm. Trong mắt lóe lên hàn quang.

Những tên tu sĩ may mắn sống sót, đã tháo chạy rất xa. Tất cả đều sợ hãi

tới mức hồn bay phách lạc, cố gắng bỏ chạy cho nhanh. Hình dạng của

Vương Lâm, giống như một dấu ấn khắc vào sâu trong tim bọn họ, theo họ

cả đời, không bao giờ phai nhạt được.

Cách đó ngàn dặm chỉ còn lại bốn gã tu sĩ Kết Đan kỳ. Lúc này, lão già

tráng kiện, toàn thân đầy tà khí lắc đầu, xoay người đang định bỏ đi.

Bỗng cặp đồng tử của lão co rút lại… Một nam một nữ, xuất hiện đằng sau

hắn cách mười trượng. Trên đỉnh đầu có một chữ “Tru“ cực lớn đang tỏa

ra một mùi máu tanh nồng.

Những tên tu sĩ còn lại thấy có điều bất thường, quay đầu lại nhìn. Tất

cả đều biến sắc, vội vàng lấy ra pháp bảo. Ánh mắt nhìn Vương Lâm chằm

chằm, nhưng không một ai dám ra tay, động thủ trước

Vương Lâm liếc mắt nhìn bốn người nói một cái rồi lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Trong bốn người, ngoại trừ lão nhân gầy như que củi tỏ vẻ cảm kích, thu

pháp bảo rồi vội vàng bỏ đi. Nét mặt ba người còn lại lúc đỏ lúc trắng.

Một người chợt lui lại đằng sau, hừ nhẹ, nói: “Chuyện hôm nay…..”

Lý Mộ Uyển thầm than một tiếng. Trong đầu nàng thầm nghĩ ngươi còn không

mau chóng biến đi, nói những câu vô nghĩa như vậy thì có ý nghĩa gì

chứ. Quả nhiên, không đợi hắn nói hết, Vương Lâm nhíu mày, phất tay một

cái. Cực cảnh thần thức lập tức tỏa ra. Trong nháy mắt, câu nói của

người đó chợt biến thành tiếng kêu thảm thiết, hai mắt đỏ bừng, đưa tay

lên ôm đầu. Một tiếng “phịch” vang lên. Cái đầu của hắn hóa thành một

làn sương máu. Một viên Kim đan còn dính máu tươi, bay vào trong tay

Vương Lâm.

Hai tên tu sĩ còn lại không nói một câu, quay người tháo chạy. Vương Lâm

chớp chớp hai mắt nhìn theo hai người đó. Cực cảnh thần thức tản ra,

lưu lại một ấn ký trên thân họ.

Đúng lúc đó, một tiếng kêu thê thảm phát ra từ trận đấu giữa Thượng Quan

Mặc và tên tu sĩ. Ngay sau đó, tên tu sĩ kia hoảng sợ bỏ chạy. Nhưng

chưa được bao xa, tia sáng và hồng quang của ma đầu cùng xuất hiện. Ma

đầu giận dữ hét lên: “Ngươi lại định đoạt của ta. Lần này nhất quyết

không được. Nó là của ta, của ta.” Chỉ có điều, nó vẫn chậm một bước.

Tia sáng lóe lên, trên ngực tên tu sĩ xuất hiện một vết thương rất lớn.

Khoảng chừng nửa nén nhang, trận chiến giữa huynh đệ họ Mộc và tên tu sĩ

Kết Đan kỳ kết thúc. Tên tu sĩ đó bị Thượng Quan Mặc đánh lén mà chết.

Vương Lâm khẽ động một cái, thu lấy phi kiếm vào trong cơ thể. Mặc dù

không cam lòng nhưng mà đầu vẫn phải trở về trong long cân.

“Tiếp tục dẫn đường.”- Thanh âm của Vương Lâm hết sức lạnh lẽo, tỏa ra sát khí kinh người.

Vương Lâm biết rằng, nếu muốn đứng vững ở nơi này, thì cần phải tạo

được uy danh. Đấu Tà phái là sự lựa chọn tốt nhất để cho hắn lập uy.

Vào lúc này, tận đáy lòng hai huynh đệ Mộc Nam và Mộc Bắc vô cùng tôn

sùng Vương Lâm. Nhất là Mộc Bắc. Ánh mắt của hắn thể hiện rõ điều đó.

Mới nghe thấy mệnh lệnh của Vương Lâm, hắn liền lập tức bay ra dẫn

đường, đi về phía Đấu Tà phái.

Sau lưng Vương Lâm nhan nhản xác chết. Những luồng tử khí tỏa ra, có uy

lực chấn nhiếp hơn bất kỳ lời nói nào. Dọc theo được đi, bất kỳ người

nào manh nha có ý định, nhưng khi nhìn thấy hơn một ngàn cái thi thể

phía sau cũng đều cắt không còn một chút máu. Tất cả đều nhanh chóng né

tránh, chỉ sợ bị liên lụy tới bản thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.