Giọng nói của Lý Mộ Uyển ẩn chứa sự ôn nhu, chứa nhu tình sâu tựa biển, truyền vào trong tai Vương Lâm. khiến trong tâm lý Vương Lâm tràn ngập cảm giác yên bình và êm ái. Khuôn mặt già nua của hắn lúc này dường như đã trẻ lại không ít. Hắn nhìn Lý Mộ Uyển, quên đi thời gian đang trôi qua.
Lời nói của Lý Mộ Uyển cả đời trong mộng kia Vương Lâm đều khắc cốt ghi tâm. Hắn không thể quên, hoặc cũng có thể là hòa với cuộc sống trong mộng kia, trước mắt liền hiện ra sơn cốc mà hắn và nàng đã sống trong nhiều năm.
Sơn cốc u tĩnh đó, ngày tháng trôi qua, chỉ có thân ảnh hai người bọn họ mãi mãi ở đó. Cùng bầu bạn với họ là tiếng đàn vang vọng, khiến người ta say mê. không muốn tỉnh lại
Vương Lâm còn chưa muốn tỉnh.
Ở trong sơn cốc đó, hắn nhìn Lý Mộ Uyển từ hồng nhan tới đầu bạc, rồi sau đó thành khô cốt. Cảnh tượng tàn khốc đó giống như xé nát trái tim hắn khiến hắn vừa đau đớn vừa bi thương.
Hắn nhớ rõ hắn đã ôm thi thể nàng, hướng về phía bầu trời gầm lên vô cùng thê lương.
-Cho dù là trời muốn nàng chết ta cũng sẽ cướp nàng trở về.
Tiếng nói đó giờ phút nào cũng vang vọng trong đầu Vương Lâm. Nó từ trong mộng tới nhưng lại dung nhập toàn bộ khí lực của Vương Lâm.
-Giấc mộng này cho nàng ở cùng ta, cho tới khi đất trời không còn...
Lý Mộ Uyển ôm chặt lấy Vương Lâm giống như sợ rằng Vương Lâm sẽ rời đi. Nước mắt nàng chảy dài thì thào nói, cứ mỗi câu nói nước mắt lại chảy ra...
Nàng cũng không rõ mình đã nói bao nhiêu lần.
Cánh tay khô héo của Vương Lâm giơ lên, khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Lý Mộ Uyển, thần sắc nhu hòa gật đầu.
Nữ tử này cho tới sau khi tử vong, trong ngàn năm cô độc sau đó, Vương Lâm lại càng nhớ
Nhưng, hình bóng nàng lại càng khắc sâu trong lòng hắn, trở thành tất cả của Vương Lâm.
Cho dù là Liễu Mi hay Lý Thiến Mai hoặc những hồng nhan mà hắn gặp sau đó đều không thể thay thế được hình bóng của nàng, không thể đi vào trái tim Vương Lâm.
Vương Lâm tự biết bản thân. Trái tim hắn trong ngày đó, vào lúc ôm Lý Mộ Uyển bi thống ngửa mặt lên trời gầm thét đã chết rồi.
bầu trời thiếu đi một màu sắc, cả đời ta đi tìm thứ màu sắc đó...
-Ngươi không chặt bỏ nổi đâu...ngươi có thể chặt nổi sao...
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn thiên không nơi đó, ở tần cùng có một cánh chim trắng đang tung cánh, nhẹ nhàng tự hỏi.
Năm thứ ba mươi mốt sau khi rời khỏi Triệu quốc. Vương Lâm và Lý Mộ Uyển ngồi trên tảng đá. Bốn phía xung quanh chân núi có vô số tu sĩ ngồi khoanh chân. Vương Lâm ôm Lý Mộ Uyển, mỉm cười cùng nàng cảm ngộ thiên địa.
Dần dần lời nói của Vương Lâm ngày càng ít, từ một năm mở miệng một lần, cho tới mấy năm mới nói một câu.
-Duyên có tính không. Đó là nhân quả. Ngươi có thể hiểu được thì có thể thành đạo...
Vào mùa đông thứ ba mươi hai khi hắn rời khỏi Triệu quốc, trong trời tuyết rơi trắng xóa, Vương Lâm từ trên tảng đá kia đứng dậy. Thân thể hắn đã rất yếu. Hắn có thể cảm nhận được tính mạng của mình đã đi tới thời khắc cuối cùng, chỉ còn lại một chút đường sau cùng. Hắn mặc dù không muốn nhưng cũng phải chết đi.
Giấc mộng này rất chân thật. Hắn ở trong giấc mộng là một phàm nhân.
Chết đi là một loại chấm dứt, là kết thúc của giấc mộng. Nhưng nó cũng chính là sự bắt đầu của tất cả.
Lý Mộ Uyển vẫn còn rất trẻ. Nàng ôn nhu dìu Vương Lâm vùng hắn đứng ở trên tảng đá đó. không rời xa hắn.
Liễu Mi ở phía xa xa. Nàng yên lặng nhìn Vương Lâm và Lý Mộ Uyển, vẻ mê man trong mắt trong những năm gần đây càng ngày càng dày, cho tới cuối cùng đã trở thành một thứ căm
Vương Lâm vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, vẻ mặt già nua, lộ ra sự tưởng niệm hai ngàn năm nay.
Lý Mộ Uyển cắn môi dưới, dìu Vương Lâm, thân thể bay lên, mang theo hắn phá vỡ hư không, trong ánh mắt của mấy ngàn tu sĩ bốn phía mà bay về phía xa.
Cho tới khi hai người biến mất tại chân trời, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, giống như chưa bao giờ xuất hiện, chưa bao giờ từng qua đây vậy.
Gió thổi qua người Vương Lâm làm mái tóc bạc trắng của hắn tung bay. Những sợi tóc bạc trong lúc phất phới rơi vào mặt Lý Mộ Uyển, quấn lấy mái tóc đen của nàng. Màu đen và màu trắng hòa với nhau, giống như vĩnh viễn không muốn tách rời.
Ánh mắt Lý Mộ Uyển ôn nhu, vừa đi vừa nhìn Vương Lâm, vẻ mặt mang theo nét ấm áp, không muốn rời xa.
Vương Lâm nhìn mặt đất dưới chân hiện ra trong tiếng gió gào thét, nhìn những ngọn núi lửa khắp nơi, nhìn từng dải bình nguyên, những đám rừng rậm, cũng thấy cả những đô thành của phàm gian, thấy những con người hầu như bé như hạt đỗ.
Không biết đã đi bao lâu cuối cùng mặt đất dưới chân có màu xanh biếc, dần dần xuất hiện một dãy núi lớn liên miên không dứt. Trong dãy núi này có một sơn cốc ẩn thế.
Sơn cốc này là ngôi nhà thứ hai của hắn trừ Triệu quốc ở trong giấc mộng kia.
Đó chính là nhà của hắn và nàng.
Đạo cầu vồng xuống đất, cỏ cây đại thụ phía dưới đều chấn động, lá cây ào ào đung đưa theo gió, nhanh chóng bị ép xuống. Lý Mộ Uyển dìu Vương Lâm, lúc xuất hiện đã ở trong sơn cốc
Sơn cốc rất trống trải, cỏ dại mọc đầy. Trong đám cây cỏ này còn có chút hoa cỏ, tỏa ra làn hương thơm mát.
-về tới nhà rồi...
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ hoảng hốt, nhìn cảnh vật trong sơn cốc. Hình như có một sự tưởng niệm và bi thương từ trong hồn hắn trào dâng, khiến hắn nhìn nơi này mà bi thương tràn ngập, ánh mắt nhìn về Lý Mộ Uyển.
Lý Mộ Uyển cũng đồng thời nhìn bốn phía, hồi lâu sau khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ.
-Vương Lâm, chúng ta không nên suy nghĩ xem đây có phải là mộng hay không. Chúng ta cứ sống ở nơi này có được không...
-Được...
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. cỏ dại bên trong sơn cốc đã biến mất hoàn toàn. Một ngôi nhà gỗ đơn xơ xuất hiện trong sơn cốc. Ngày tháng trôi qua, có một tiếng đàn u nhã vang vọng trên bầu trời nơi này.
Trong tiếng đàn, Vương Lâm ngồi bên cạnh, tay chống cây gậy gỗ, hình dáng càng già nua hơn, khuôn mặt đầy nếp nhăn, lại còn xuất hiện những vết đồi mồi trên bàn tay.
Những vết này xuất hiện khi tuổi già, mỗi một vết đều giống như vòng tuổi của cây cối, là dấu ấn của tháng năm đóng lên người hắn
Hắn vẫn mặc bạch y như trước, vẻ mặt mang theo nụ cười nghe tiếng đàn của Lý Mộ Uyển, nhìn nữ tử đang ngồi trước mặt gảy đàn.
Vẻ mặt nữ tử này không còn trẻ tuổi như năm xưa tới đây nữa mà đã trở thành một bà lão.
Đây là Lý Mộ Uyển dùng thần thông pháp thuật tạo thành. Nàng không muốn khi Vương Lâm đang già đi lại nhìn thấy mình còn trẻ tuổi, mà muốn giống hắn, giống một phàm nhân, cùng tuổi già tóc bạc trải qua cuộc đời này.
Tâm ý của nàng Vương Lâm sao lại không biết. Hắn không ngăn cản mà ôn nhu nhìn thê tử.
Thê tử của hắn.
Có một loại tình không cần biết tới tuổi tác, tướng mạo, chỉ quan tâm tới một ánh mắt khiến cho tâm hồn rung động.
Có một loại tình cảm mà không cần biết năm tháng trôi qua, không quản âm dương cách trở, chỉ cần nỗi nhớ nhung trong mộng.
Có một loại tình cảm giống như thế này, ở trong tiếng đàn trong ánh hoàng hôn, bên trong sơn cốc có hai người già, yên lặng nhìn nhau. Ông lão mỉm cười, khiến cho bà lão cũng mỉm cười.
Hắn nhìn nàng, nàng chơi đàn dường như trong thiên địa này chẳng có ai ngoài bọn họ. Lúc này hắn chẳng quản trời long đất lở, không cần biết nhật nguyệt chuyển dời, không cần quản phong vân biến sắc. Tất cả trước mặt hai người già nua này đều không quan trọng.
Một năm, lại một năm.
Cánh chim trắng kia không xuất hiện nữa, giống như đã rời khỏi giấc mộng.
Trong tiếng đàn, trong ánh mắt ôn nhu, Vương Lâm và Lý Mộ Uyển trải qua mùa xuân vạn vật hồi sinh, trải qua mùa hè tơ liễu tung bay, mặt trời chói chang bao phủ, trải qua mùa thu lá cây xào xạc, cuốn bóng dáng hai người đi.
Họ cùng ngắm mưa rơi, cùng ngắm tuyết xuống, cùng đi qua một mùa đông không hề lạnh lẽo.
Năm đó đã là năm thứ ba mươi lăm Vương Lâm rời khỏi Triệu quốc.
Năm đó Vương Lâm đã cảm nhận được tiếng gọi của tử vong. Hắn hiểu rõ sẽ có một ngày mình phải nhắm mắt, vĩnh viễn không thế mở ra được nữa, sẽ rời khỏi thế giới trong mộng này. Ngày đó càng ngày càng gần rồi.
Mùa thu năm đó bầu trời tràn ngập lá vàng rơi. Lá cây bị thổi vào bên trong sơn cốc, chậm rãi bị cuốn đi trên mặt đất. Một chiếc lá trong đó rơi xuống dưới chân Vương Lâm.
Vương Lâm cúi xuống, cố nắm lấy chiếc lá trong bàn tay đã đầy vết đồi mồi.
-Lá rụng về cội... Uyển nhi, ta phải đi rồi...tiễn ta đoạn đường cuối cùng này, đưa ta trở về Triệu quốc, mang theo Đại Phúc, chúng ta đi tới Tô thành. Đi vào đó hoàn thành giấc mộng cả đời ta, thực hiện ước hẹn cuối cùng của mình. Năm đó hắn không tới, lúc này hắn nhất định sẽ tới.
Lý Mộ Uyển lúc này mái tóc bạc phơ, mang theo vẻ quyến luyến không nỡ, dìu Vương Lâm đi khỏi nhà của bọn họ, trong thiên địa hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía xa, bay về phía bên kia đại dương. ở nơi đó có một vùng đại lục.
Nơi này là mộng nhưng cũng không phải là mộng, là thần thông của Vương Lâm mượn đạo quả tạo thành. Trong mộng vài thập niên cũng giống như thời gian bên ngoài mộng.
Bên ngoài mộng là Tu Chân Liên Minh, là tứ đại tinh vực, là giới nội và giới ngoại đang chiến đấu!
Trong vài thập niên này, chiến tranh của giới nội và giới ngoại đã tới mức dầu sôi lửa bóng. Đại quân của giới ngoại lan tin chuyện Phong Tôn tử vong, dùng toàn bộ lực lượng điên cuồng xâm lấn giới nội.
Ánh sáng viễn cổ do Thanh Lâm tạo thành hơn ba mươi năm trước đã sụp đổ, theo đó là vô số tu sĩ giới ngoại tràn vào. Trong những lần đại chiến, song phương tử vong vô cùng thảm trọng, máu tươi tràn ngập tinh không. Khí tức máu tanh nồng đậm không thể tưởng tượng nổi. Tứ đại tinh vực của giới nội dường như đã trở thành địa ngục.
Ở chiến tranh tàn khốc này, rất nhiều tu sĩ bước thứ ba của giới nội quyết định bỏ qua Vân Hải tinh vực, bỏ qua Triệu Hà, ngưng tụ toàn bộ lực lượng ở hai tinh vực La Thiên vào Côn Hư, tạo thành phòng ngự cuối cùng.
Trong tuyệt vọng, những tin đồn liên quan tới Phong Tôn đã xâm nhập vào trong lòng người, dù là Thanh Thủy hóa thân thành Vương Lâm tọa trấn nhưng nhiều năm trước trong một lần đại chiến. Thanh Thủy cũng bị Hư Thần Thiên Tôn khiến cho bị trọng thương, gần như tử vong.
Do đó tin tức Phong Tôn tử vong liền không còn ngăn cản được nữa khiến cho tâm thần tu sĩ giới nội bị một kích trọng thương không thể liền lại nổi.
Một tháng trước Côn Hư tinh vực cũng gặp phải một sự lựa chọn gian nan, cuối cùng đành phải bỏ qua nơi này mà tử thủ La Thiên, ở bên ngoài Chu Tước Tinh - cố hương của Phong Tôn cùng với địch nhân giới ngoại tử chiến!