Đủ loại thần thông gào thét ngay khi thân ảnh của Chưởng Tôn hiện ra nhất tề lao tới. Chưởng Tôn là người cực kỳ cẩn thận, lần này hắn tiến vào trong vùng đất cổ mộ mặc dù vẫn chưa hoàn toàn biết được chuyện ở nơi đây, nhưng năm đó hắn đã từng mượn sức mạnh của đạo nhân bảy màu để cứu đám người Diệu Âm ra, cùng từ miệng của Diệu Âm mà biết được một vài bí ẩn liên quan đến vùng đất cổ mộ này.
Vì thế hắn mới có thể tới đây nhanh đến như vậy. Trong trận chiến ở tầng thứ hai lúc trước, Chưởng Tôn đã nhìn thấy toàn bộ diễn biến của trận chiến, hắn thủy chung chú ý tới Vương Lâm, sau khi thấy Vương Lâm liên tục giương cung ba lần, với sự hiểu biết của hắn đối với Vương Lâm, lại thêm phân tích của bản thân, hắn đã kết luận Vương Lâm không còn sức để giương cung nữa!
Nếu không, với sự hiểu biết của hắn về Vương Lâm, Vương Lâm sẽ tuyệt đối không bỏ qua bảy màu, để mặc cho Chiến lão quỷ đuổi theo.
Trong suy nghĩ của hắn, trừ phi là tuyệt đối nắm chắc, Vương Lâm sẽ không thể dùng kế lấy sư tử để nuốt hổ. Từ điểm này mà suy đoán, không thể đoán ra chỗ cực hạn của Vương Lâm.
Chính vì có phán đoán như vậy, Chưởng Tôn cho rằng cơ hội lần này hắn tận mắt nhìn thấy Vương Lâm trọng thương, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn giết chết Vương Lâm, đòi lại những món nợ trước kia, đoạt lấy hồn thứ ba!
Cho nên dọc đường tới đây hắn triển khai toàn bộ tốc độ, thừa dịp Chiến lão quỷ truy kích bảy màu, tranh thủ thời gian cắn nuốt của hắn, liên tục truy kích tới đoá hoa thứ tư là vùng đất cổ mộ này. Dựa vào những hiểu biết mà hắn có được từ Diệu Âm, hắn dựa vào tốc độ nhanh mà vượt lên trước mọi người, xuất hiện ở dưới tầng thứ hai trong vùng đất cổ mộ này.
Hắn đã nghĩ rằng ngoài Vương Lâm, tam phi kia có lẽ cũng sẽ đến nơi này sớm hơn hắn, nhưng không ngờ tới Vân Dật Phong cũng nhanh hơn cả hắn. Hiên nhiên Vân Dật Phong này cũng có một số thủ đoạn và cơ duyên khác.
Lúc này vừa mới hiện thân, vừa mới lộ mặt đã gặp phải thuật thần thông va chạm với sức mạnh sơ dương của hắn, làm nổi lên tiếng ầm ầm. Lực xung kích trong lúc cuộn lên tứ tán, Chưởng Tôn liên tục lùi lại ba bước, sau khi nhìn thấy rõ hết thảy xung quanh, mặt hắn lập tức trở nên trầm xuống.
Vân Dật Phong trong lúc bước tới, trường đao do tám đao hóa thành chém xuống, kinh thiên động địa lao thẳng tới Chưởng Tôn. Nếu hắn bại dưới tay Vương Lâm, tuyệt đối sẽ không đổi ý, ở trung tâm của động phủ này sẽ nghe theo hiệu lệnh của Vương Lâm.
Lúc này bảy kim môn ở bên ngoài thân thể hắn lan ra từng trận cảm giác ấm áp, chữa trị toàn thân, ngay cả thương thể cũng có chút khôi phục. Nhất là bảy kim môn này còn có tác dụng phòng hộ, triệt tiêu lực xung kích lao tới hắn, khiến cho tốc độ của hắn nhanh lên một phần.
Tam phi Đường San kia vừa hành động, sau khi thi triển bảy kim môn lên người Vương Lâm và Vân Dật Phong, tay phải liền giơ lên bấm quyết, chín thanh phi kiếm màu vàng lập tức hiện ra, giống như là hình thành một kiếm trận, gào thét lao thăerng tới Chưởng Tôn! Hai người đồng thời ra tay đối phó với Chưởng Tôn!
Bát Đao Trảm Thần Hồn Thuật kia phối hợp với tu vi của Vân Dật Phong thi triển ra uy lực kinh thiên, lúc này đột nhiên tới gần. Chưởng Tôn vung tay áo, lập tức hào quang bảy màu tràn ngập, hóa thành bảy đạo cầu vồng ở trước người hắn lao thẳng tới Vân Dật Phong.
Tiếng ầm ầm vang vọng, Vân Dật Phong lúc trước đã bị thương ở trong tay Vương Lâm, lúc này bảy kim môn sụp đổ, phun ra máu tươi, cắn răng gầm nhẹ, tám đao ầm ầm chém xuống, cùng với bảy đạo cầu vồng va chạm với nhau. Bảy đao bị hủy diệt, nhưng một đao cuối cùng xông ra khói đám cầu vồng, chém về phía trước Chưởng Tôn.
Chưởng Tôn dừng thân mình lại, trong tiếng nổ ầm ầm lùi lại ba bước, ngẩng mạnh đầu. Chín thanh phi kiếm màu vàng mang theo huyết mạch tiên khí nồng đậm của Đường San kia đang gào thét lao thẳng tới Chưởng Tôn.
Tốc độ của chúng cực nhanh, gần như ngay khi Chưởng Tôn lùi lại phía sau, hắn giơ hai tay, tay hợp lại ở phía trước người, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, cười nanh ác trực tiếp đối diện với Đường San.
Kim quang từ vòng tròn trong hai tay hắn lóe lên ngợp trời, giống như hóa thành vô số những thanh kiếm sắc bén màu vàng ầm ầm lao đi, cuốn lấy chín thanh phi kiếm của Đường San, khiến cho chín thanh kiếm này lập tức vỡ thành từng mảnh, trong lúc bị cuốn đi còn có kim quang vô tận nhất tề hướng về Đường San.
Hạt châu màu vàng ở trên cổ tay Đường San nhanh chóng lóe lên, bảy kim môn ở trước người tỏa ra hào quang vạn trượng, đối kháng cùng với sức mạnh đến từ bảy màu kia. Trong tiếng ầm vang, khóe miệng Đường San tràn ra máu tươi, thân thể nhanh chóng lùi lại phía sau.
- Tàn binh nhược tướng mà cũng xứng ở trước mặt bổn tôn ra tay đánh lẻn sao!
Chưởng Tôn bước về phía trước, nhưng ngay trong khoảnh khắc này, Vương Lâm ở đằng xa hai tay giơ lên túm vào hư không, bỗng nhiên xé mạnh. Tê Thiên Thuật lại một lần nữa ầm ầm hiện ra, ở trước người hắn xuất hiện một cái khe nối liền thiên địa, lao thẳng tới Chưởng Tôn!
Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong nháy mắt, gần như ngay khi Chưởng Tôn hiện thân ra tay phá tan sự công kích của Vân Dật Phong và Đường San, cái khe gào thét tới gần.
Chưởng Tôn có thể không để ý tới Vân Dật Phong đang bị thương, có thể không để ý tới tam phi, nhưng hắn lại không thể không quan tâm tới thần thông của Vương Lâm. Nhất là Tê Thiên Thuật này từ bên trong lan ra một sức mạnh kinh khủng, khiến cho đồng tử trong mắt Chưởng Tôn co rút lại. Vòng tròn do hai tay hắn tạo thành lập tức hướng về phía Vương Lâm, tu vi đã vượt qua mấy lần huyền kiếp ầm ầm bộc phát ra.
- Chưởng diệt tam đạo! Đệ nhất diệt linh đạo!
Chưởng Tôn nói khẽ, vòng tròn trong tay hắn lóe lên kim quang, hóa thành vô số kiếm sắc tấn công Tê Thiên Thuật của Vương Lâm.
- Đệ nhị diệt quỷ đạo!
Quần áo toàn thân Chưởng Tôn phồng lên, ở phía sau hiện ra một vầng sơ dương. Sức mạnh của thái sơ quy tắc kia lập tức tràn ngập ra, vờn quanh thân thể hắn, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn giống như là thần tiên!
- Đệ tam diệt thần đạo!
Chưởng Tôn cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi màu vàng, bất ngờ hóa thành một kim ấn khổng lồ. Ấn này nhanh chóng tiến về phía trước, càng lúc càng lớn, lao thẳng tới cái khe do Vương Lâm xé ra!
Tiếng ầm ầm vang vọng, kim quang vô tận trong vòng tròn giữa hai tay của Chưởng Tôn ngay khi chạm phải cái khe kia lập tức vặn vẹo rách nát, nhanh chóng tiêu tan, vầng thái dương ẩn chứa sức mạnh sơ dương ở phía sau thân thể hắn cũng theo đó mà ầm ầm hướng tới cái khe.
Cùng lúc đó, kim ấn kia gào thét tới gần. Trong một tiếng nổ ầm ầm, thiên địa u ám, Tê Thiên Thuật của Vương Lâm trực tiếp sụp đổ.
Nhưng sơ dương kia cũng bị Tê Thiên Thuật xé nát, tiêu tan không còn, chỉ còn có kim ấn kia vượt qua hết thảy mọi chướng ngại, từ không trung trên đầu Vương Lâm ầm ầm hạ xuống.
- Không còn cây cung của Lý Quảng, ta muốn xem ngươi lấy gì để chống lại lão phu!
Hơi thở của Chưởng Tôn có chút dồn dập, trong lúc nhe răng cười lao về phía Vương Lâm.
Trên mặt đất, ở cách Vương Lâm không xa, Huyền La bình tĩnh quan sát. Dọc đường đi hắn đã nhìn thấy đủ loại thủ đoạn của Vương Lâm, thấy được tâm trí của hắn, thấy được sự cố chấp và quyết đoán của Vương Lâm, sự vừa lòng đối với Vương Lảm đã cực lớn.
Lúc này hắn rất muốn biết Vương Lâm sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với thần thông của tu sĩ huyền kiếp này.
- Chẳng lẽ hắn vẫn muốn lấy tộc đệ của Liên Đạo Chân ra, lấy tiên nhân bất diệt thể để đối phó sao?
Huyền La quan sát cảm thấy rất hứng thú, nhưng hai mắt hắn sau một lát liền đột nhiên sững lại.
Chỉ thấy Vương Lâm thần sắc không một chút hoảng loạn, cực kỳ tinh tảo, ngay khi kim ấn kia phá vỡ hư vô tới gần, thân thể hắn liên tục lùi lại phía sau ba bước. Bước đầu tiên, tới gần Huyền La trăm trượng.
Bước thứ hai, tới gần Huyền La chưa tới ba mươi trượng.
Bước thứ ba, Vương Lâm bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh Huyền La, mà cũng không phải ở đằng trước Huyền La, mà là ở phía sau! Sau ba bước dừng lại, Vương Lâm trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, nếu hắn có thể nhìn thấy Huyền La, thì cảnh tượng này sẽ là cực kỳ quỷ dị.
Huyền La xoay người, nhìn về phía Vương Lâm. Cùng lúc đó, sau khi Vương Lâm ngồi xuống, hắn cũng nhìn vào chỗ trống trải ờ phía trước.
Ánh mắt hai người như thể là từ trong vô hình chạm vào nhau.
Huyền La nhìn chằm chằm Vương Lâm nửa ngày. Cho đến khi trên không trung lóe lên kim quang, kim ấn như núi ầm ầm giáng xuống, còn không tới mười trượng, dưới uy áp tràn ngập, ở bốn phía quanh chỗ Vương Lâm ngồi, mặt đất xuất hiện những vết nứt, đang bị phá hủy.
- Thú vị.
Huyền La đột nhiên cười, hắn giơ tay phải lên rất tùy ý chỉ vào kim ấn đang từ trên không trung hạ xuống. Kim ấn kia đột nhiên dừng lại, đọng lại cách ba trượng ờ trên đỉnh đầu hai người, không hề nhúc nhích.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng sau khi kim ấn này bất động, trên đó liền lóe lên kim quang kịch liệt, đột nhiên lại một lần nữa chuyển động, nhưng không phải là hạ xuống, mà với tốc độ mắt thường có thể thấy được chợt lùi lại, cuối cùng hóa thành một kim ấn khổng lồ, nhẹ nhàng hạ xuống, lơ lửng ở phía trước Vương Lâm.
Trên đó truyền ra từng trận tiếng vù vù, thanh âm kia hình như là có linh tính, truyền vào trong tai giống như là run rẩy thần phục.
Vật này nhìn đúng là thực chất, mà còn là một pháp bảo!
Biến cố đột ngột này khiến cho Vân Dật Phong đang muốn tiếp tục ra tay sửng sốt. Hắn không nhìn thấy Vương Lâm có bất cứ một hành động gì, chỉ là lùi lại phía sau trăm trượng khoanh chân ngồi xuống. Kim ấn kia không ngờ quỷ dị dừng lại ờ giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Đường San cũng sợ run lên, hai tay đang bắt quyết cũng dừng lại. Nàng vốn muốn thi triển toàn lực gia tăng thần thông phòng hộ cho Vương Lâm, nhưng biến cố đột ngột lúc này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc.
Hai người bọn họ chỉ là kinh ngạc, nhưng Chưởng Tôn thì trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn gần như không thể tin được vào mắt mình, lúc này theo bản năng co rút hai mắt lại, tâm thần chấn động, thậm chí mức độ còn hơn xa cả lúc này nhìn thấy Vương Lâm thi triển cây cung Lý Quảng trước đây!
- Điều này sao có thể…..Chuyện này…..không có khả năng…….Thứ ta thi triển đích thị là thần thông, không phải là pháp bảo. Kim ấn kia là do thần thông của ta hoá thành, nó là hư ảo, nó không tồn tại, chỉ là do thần thông của ta ngưng tụ ra…..
Sao nó có thể là thực chất, sao lại có thể trở thành pháp bảo như vậy!! Chuyện này không thể nào có được, tuyệt đối không thể!!!
Thân thể Chưởng Tôn run rẩy mạnh mẽ. Người khác không hiểu rõ cảnh tượng này có ý nghĩa gì, nhưng hắn lại hiểu rõ.
- Biến vật do thần thông biến hoá ra trở thành thực chất, chuyện thay trời đổi đất này, năng lực lấy tạo hoá để sinh vật này…..Đây là……
Sắc mặt Chưởng Tôn tái nhợt, thân thể hắn lảo đảo bất giác lùi lại phía sau mấy bước, vẻ hoảng sợ trong mắt đủ để khiến cho tâm thần sụp đổ.
Sự sợ hãi này cả đời hắn chưa bao giờ có, thậm chí trong quá khứ có những chuyện khủng khiếp, nhưng so với hôm nay hoàn toàn không đáng là gì. Hắn không thể giải thích, cũng không thể tưởng tượng nổi, hoặc có thể nói là hắn không dám suy đoán…..
- Đây là ca ca của chủ nhân…..Tiên Cương Cửu Dương, cửu đại thiên tôn mới có thể làm được…..
Tâm thần Chưởng Tôn run rẩy, lúc này hắn đã bị cảnh tượng này hù doạ một cách triệt để.
Vân Dật Phong kia ở đằng xa lúc này sau khi nhìn thấy sự biến hoá của Chưởng Tôn, đột nhiên có phản ứng, mạnh mẽ nhìn về phía kim ấn đang lơ lửng ở phía trước Vương Lâm. Dần dần, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ, lập tức nghĩ tới điều đó, vội vàng cúi đầu.
Nhưng vẻ mặt hắn cũng đã bị Vương Lâm chú ý, nhìn thấy rõ ràng!