Tiên Nghịch
-Ngươi! Chết tiệt!
Một người ở phía sau màn che trầm giọng nói, cùng lúc đó từ bên trong
màn sương chìa ra một bàn tay khô, mang theo một chút hắc khí, chụp về
phía Vệ Tam.
Sắc mặt Vệ Tam lập tức tái nhợt, thân hình thủ phục trên mặt đất, run rẩy nói:
-Đệ tử…Những câu nói của đệ tử là thật, ngoại trừ tu vi của hắn ta phỏng đoán có chút sai lầm, đệ tử…
Quá sợ hãi, nên lời nói của hắn có chút lộn xộn.
Bốn phía hắn là những đồng môn trong Đấu Tà phái, cả đám đều không có
biểu tình, thậm chí còn có một số tên cười trên sự đau khổ của người
khác. Trong lòng Vệ Tam thấy hàn ý càng mạnh, nhìn thấy cánh tay khô kia
sắp hạ xuống, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng, lập tức lớn
tiếng nói:
-Ta…Ta nhớ ra rồi, hắn hỏi người trong Luyện Khí Các ở đây có bán ngũ phẩm đan lô trở lên không?
Thật ra Vệ Tam cũng không nghe rõ lời nói này. Hắn bây giờ do bị uy hiếp
tới tính mạng, dưới tình huống cấp bách lập tức nói lung tung. Nói,
chính hắn cũng có chút không tin, nói không chừng đối phương quả thật là
muốn mua lò luyện đan.
Cánh tay khô gầydừng lại một chút, âm thanh âm u lại truyền đến:
-Lò luyện đan sao? Vệ Tam, ngươi cũng biết rõ hậu quả khi gạt ta rồi chứ?
Vệ Tam cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nói:
-Đệ tử có thể lấy tính mạng để đảm bảo.
Hắn trong lòng cười khổ, thầm nghĩ chính mình nếu không nói như vậy, bây
giờ sẽ chết, không bằng đánh cuộc một lần. Nếu như thua, thì đúng là
xui xẻo. Nhưng nếu thắng, sẽ duy trì được tính mạng.
- Mặc kệ hắn nói là thật hay giả, đi xem thì không phải biết rồi sao.
Vị trưởng lão thứ ba từ đầu đến cuối không nói câu nào, lúc này giọng nói lại giống như chuông, ầm ầm truyền đến.
Lời này vừa nói ra, ba người không hề do dự, lập tức bay lên, nhanh
chóng lướt về phía Vương Lâm vừa bay đi. Những đệ tử ở phía sau, vội
vàng đuổi theo sát nút. Vệ Tam xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng
thầm mắng, nhưng cũng bay theo phía sau.
Ba người trưởng lão của Đấu Tà Phái, vốn là đại biểu của Đấu Tà Phái,
đến Nam Đấu thành có chuyện quan trọng muốn thương lượng chưởng giáo của
tam phái. Lúc này khi chuyện đã xong xuôi, đệ tử của tam phái kia cũng
nhận được mệnh lệnh, không được ngăn cản ba người. Cho nên dọc theo
đường đi, Đấu Tà Phái người tuy đông, khí thế như chẻ tre, nhanh chóng
đuổi theo.
Còn Vương Lâm, mỗi khi bay một đoạn, đều có người kiểm tra, sau khi cẩn
thận kiểm tra Lộ Bài mới cho đi qua. Sau vài lần, Vương Lâm trong lòng
mất kiên nhẫn, hơn nữa phát hiện ở phía sau có người truy đuổi, mới dứt
khoát không thèm dừng lại, một đường đánh đấm lung tung, nhanh chóng lao
đi.
Rất nhanh, hắn đã đi đến cửa thành, trong nháy mắt liền xông ra ngoài.
Không lâu sau, tất cả người của Đấu Tà Phái đuổi đến, lóe lên mà lao
qua. Khi bọn họ rời khỏi, đệ tử của Tam Phái trong Nam Đấu thành, xuất
hiện trên cửa thành.
Bọn họ vừa rồi mới nhận được mệnh lệnh, nếu như đối phương đánh nhau ở
bên trong thành, vậy thì nhanh chóng đuổi ra. Còn nếu như đối phương rời
khỏi thành, lại không được ngăn cản, cũng không tương trợ.
Vương Lâm ra khỏi Nam Đấu thành, chân đạp một cái, cơ thể lập tức chui
vào trong lòng đất, Thổ Độn thuật nhất thời được phát động, nhanh chóng
bỏ chạy.
Ba người tu sĩ Kết Đan Kỳ trong khi truy đuổi, một người trong đó khẽ a
lên một tiếng, tay phải phất lên, một mặt Cổ Kính xuất hiện trên lòng
bàn tay. Hắn hà mồm phun ra một ngụm linh khí, linh khí thổi lên trên Cổ
Kính lập tức cuồn cuộn bay ra bốn phía. Bên trong Cổ Kính ánh sáng lấp
lánh, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng bay ra từ trong tay của tu
sĩ. Sau khi xoay vài vòng ở trên không trung, từ bên trong cái kính đột
nhiên bắn ra một đạo ánh sáng, hướng về một vị trí khá xa. Đồng thời ánh
sáng cũng nhanh chóng được chuyển dời về phía đó.
Ba người cười khẩy, bay theo ánh sáng của kính.
Đệ tử của Đấu Tà Phái, cả đám cũng hết sức hưng phấn. Loại cảm giác cùng
đi theo trưởng lão của môn phái truy sát con mồi, làm cho họ cảm thấy
có sự kích thích lớn.
Vương Lâm nhíu mày, trong lòng hừ lạnh, thần thức đặt ở bên trong cơ thể của Vệ Tam lập tức nổ tung ra.
Chỉ thấy Vệ Tam ở bên trong đám đệ tử của Đấu Tà Phái, đột nhiên kêu
thảm một tiếng, miệng phun ra máu tươi, cơ thể ngã ngược ra, từ trên phi
kiếm rơi xuống dưới. Đồng môn ở bên cạnh hắn, cả đám trở nên cực kỳ
hoảng sợ.
Tốc độ của Vương Lâm cũng không giảm mà tiếp tục bỏ chạy, nhưng thần
thức lại lan ra, ngưng tụ lại ở trên người một địch nhân. Lòng khẽ động,
lại một người đệ tử của Đấu Tà Phái kêu thảm lên rồi rơi xuống.
Vì vậy, những đệ tử của Đấu Tà Phái tham gia truy kích không tự chủ được
mà phải tới tấp ngừng lại, không dám tiếp tục tiến lên. Chỉ riêng ba
người tu sĩ Kết Đan Kỳ, chẳng thèm có chút để ý, nhìn chằm chằm vào chỗ
trên cái gương, mà đuổi theo.
Bàn tay của một người tu sĩ trong đó vung lên, một con dấu màu đen cực
lớn từ trong tay áo bay ra. Nó ở trên không xoay chuyển vài vòng, rồi
hóa thành những cơn gió lớn, theo ngón tay của tu sĩ đang cười nhạt đó
mà ầm ầm nện xuống đất.
Trong nháy mắt khi nó nện xuống đất, cơ thể của Vương Lâm trong lòng đất
lập tức xoay chuyển, tránh qua. Nụ cười của tên tu sĩ kia lại càng
lạnh, liên tục khua tay, luồng gió lại liên tục nện xuống mạnh mẽ. Trong
những tiếng ầm ầm liên tiếp, một đạo thân ảnh màu đen từ trong mặt đất
bay ra, rồi quay đầu lại lạnh lùng nhìn ba người kia một cái, nhanh
chóng bay đi:
-Giao ra những pháp bảo đã mua ở bên trong Luyện Khí Các. Nếu không, chết!
Tên Tu sĩ ném ra Cổ Kính hai mắt như điện, quá lớn lên.
Hắn vừa nói dứt lời, đột nhiên trước mặt xuất hiện từng đợt ánh sáng
chói mắt, một đạo kiếm khí rất mạnh, mạnh mẽ đâm tới. Hắn hoảng hốt, cơ
thể hắn giống như có một cái gì cứng rắn đâm từ bên trái qua vài tấc,
ngay sau đó ngực hắn đau lên, cảm thấy có một cái gì đó đâm vào bên
trong, lại chui ra ở phía sau lưng, một ngụm máu tươi trong miệng lập
tức phun ra.
-Đây là phi kiếm gì???
Sắc mặt hắn tái nhợt, lộ ra vẻ nghĩ lại mà vẫn còn phát sợ. Vừa rồi nếu
hắn không phải chạy nhanh, sợ rằng ngày hôm nay đã bỏ mạng ở đây rồi.
Vương Lâm thầm than đáng tiếc, tay phải vung lên, cây phi kiếm thủy tinh lấp lánh xuất hiện trong tay hắn.
Hai người tu sĩ kết đan còn lại trên mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, không nói
nhiều mà liên tục thi triển ra vài cái pháp bảo phòng ngự, lúc này ánh
mắt mới lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
-Cút!
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, sau khi nói một chữ, tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Ba người tu sĩ Kết Đan kỳ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đồng loạt
nhìn cây phi kiếm đang bay lượn bên cạnh Vương Lâm, trong mắt ánh lên
vẻ tham lam. Phi kiếm sắc bén như vậy, có thể nói rất hiếm có trên thế
gian. Ba người không nói nhiều, lại tiến hành truy đuổi.
Tên tu sĩ bị thương kia, trong khi truy kích liên tục ném ra rất nhiều
kiện pháp bảo phòng ngự, đem bốn phía chung quanh cơ thể mình mà phòng
ngự không có một khe hở. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại liên tục
nhai vài miếng đan dược, sau đó nhai nhổ ra, bôi lên trên vết thương.
Tiếp đó hắn do dự một chút, lấy ra ngọc giản, sau khi đặt lên trán rồi
trải ra, ngọc giản lập tức lấp lánh vài cái, rồi biến mất không thấy đâu
nữa. Thần thức Vương Lâm đảo qua, phát hiện ba tên này vẫn còn truy
kích, đáy lòng không khỏi cười nhạt. Ý nghĩ của ba tên này chính là giết
người đoạt bảo. Có thể để cho ba tên tu sĩ kết đan truy sát, đối với
Vương Lâm bây giờ chỉ là chuyện bình thường. Nếu như là một người, thì
hắn cũng có sức để liều mạng, nhưng đối phương là ba người, tuy đều là
Kết Đan Sơ Kỳ, nhưng cũng không thể khinh thường.
Tuy nhiên một khi hắn Kết Đan thành công, thì giết ba tên này, đơn giản giống như bóp nát một con kiến vậy.
Dưới sự truy kích của ba người, Vương Lâm chạy trốn một ngày một đêm,
trong khoảng thời gian đó đối phương đánh ra vô số pháp bảo. Dần dần,
tâm sức của Vương Lâm cũng không đủ, phi kiếm Thủy Tinh sau một lần đánh
lén, nếu tiếp tục sử dụng khi đối phương đã có phòng ngự, thì sẽ không
có hiệu quả.
Ánh mắt Vương Lâm càng ngày càng lạnh, thần thức của hắn nhìn chằm chằm
vào ba người, Cực Cảnh lập tức đánh ra như chớp giật, trước mắt ba tên
tu sĩ Kết Đan lập tức có hồng quang lóe lên, trong đầu giống như bị một
cây búa lớn hung hăng đập vào. Ngay lập tức máu từ trong miệng mũi chảy
ra, sau khi cơ thể có chút lung lay, trong mắt cả đám lộ ra vẻ hoảng sợ
và ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Tên tu sĩ đã bị thương lúc trước, lại càng điên cuồng phun ra một ngụm
máu tươi lớn, hai mắt đỏ hồng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nếu không phải
ở bên cạnh có người giữ lại được, chắc chắn sẽ rơi xuống khỏi phi kiếm.
-Hắn tuyệt đối không phải đơn giản là Trúc Cơ Kỳ, phải là loại chỉ còn kém một chút thì có thể trở thành tu sĩ Kết Đan Kỳ!
Hắn thở sâu, cố gắng áp chế thần thức đang rung động mạnh, rồi nói với hai người bên cạnh.
-Phải giết chết hắn, nếu không với bản lĩnh của tên này, một khi hắn Kết Đan thành công, ba người chúng ta chắc chắn sẽ chết!
-Ta đã thông báo cho trưởng giáo, sẽ nhanh chóng có người đến chi viện thôi.
Vương Lâm chau mày, cực cảnh thần thức chịu ảnh hưởng của tu vi, vốn là
đối với Kết Đan kỳ thì không hiệu quả. Nhưng bây giờ Hoàng Tuyền Thăng
Khiếu Quyết ở bên trong cơ thể đã đại thành, tam đan hợp nhất tạo thành
đan phôi, đã sinh ra một tia hiệu quả, nhưng cũng chỉ có thể đả thương
chứ không thể giết được bọn chúng.
Thương thế này thoạt nhìn thì rất nặng, nhưng đối với tu sĩ Kết Đan mà nói, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, thì có thể hồi phục.
Nếu như đối phương chỉ có một người, mượn toàn lực của Ma Đầu, giết chết
một người cũng không ngại. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể chạy!
Trong lòng Vương Lâm thầm than, nhanh chóng bay về phía trước.
Sau tám canh giờ, sắc trời dần tối, Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm đã
sử dụng mấy lần, mỗi lần sử dụng chỉ có thể trì hoãn được một chút. Thần
thức của hắn quét mạnh qua khoảng không, đột nhiên ngừng cơ thể, xoay
người lại nhìn quân địch đã đuổi theo mình hai ngày một đêm.
Ba người cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không thể không đuổi
theo. Bằng không thì một ngày nào đó đối phương Kết Đan, ba người bọn
hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Lúc này đột nhiên nhìn thấy Vương Lâm
dừng lại, ba người đều có chút nghi ngờ trong lòng.
Đúng lúc này, chỉ thấy tay phải của Vương Lâm duỗi lên cao giống như
chống trời vậy, trong mắt lấp lánh hàn quang, tóc bay theo gió, quần áo
trên người lại càng phát ra âm thanh phần phật.
Phi kiếm Thủy Tinh ở dưới chân hắn, lấp lánh những tia sáng lạnh lẽo.
Rất nhanh, một tia lam sắc hỏa diễm xuất hiện ở trên tay phải của hắn,
ngọn lửa này vừa xuất hiện, bầu không khí ở bốn phía lập tức trở nên
lạnh lẽo. Ngoại trừ Cực Cảnh thần thức là đòn sát thủ của Vương Lâm ra
thì lam sắc hỏa diễm này cũng được tính đến . Nếu Cực Cảnh thần thức còn
có thể sử dụng, thì lam sắc hỏa diễm này hắn cũng chẳng muốn dùng. Khi
còn ở bên trong sơn cốc thứ mười bốn, Vương Lâm phát hiện hỏa diễm này
sau mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một lần. Nhưng bây giờ đối phương đã
từng bước áp sát, không để cho hắn băn khoăn thêm nữa.
Ngọn lửa băng vừa hiện ra, ba người tu sĩ Kết Đan sắc mặt có biến đổi
lớn, không đợi bọn họ có hành động, tay phải của Vương Lâm đã được huy
động, ngọn lửa băng lớn bằng nắm tay, được thổi từ từ về phía bọn họ.
Nhìn tốc độ có vẻ chậm, nhưng thật sự lại rất nhanh, những ngọn gió từ
bốn phía trên không trung thổi tới, lập tức trở thành gió băng, giống
như một con dao nhỏ, nhanh chóng ngưng tụ lại trở thành vật thể, bay về
phía ba tên kia.
Ba tên kia không chút do dự, lập tức phân tán ra bốn phía, nhưng tốc độ
của ngọn lửa băng đột nhiên tăng mạnh, lấy một góc độ khó tin, nhiều lần
đánh lên cánh tay của tu sĩ bị thương kia. Trong nháy mắt, tên tu sĩ
kia thậm chí kêu cũng chẳng kịp, cả người đều bị ngọn lam sắc hỏa diễm
bao phủ, khoảnh khắc đã tiêu tan chẳng còn gì.
Ngọn lửa băng mỏng manh vẫn tiếp tục bay về phía một người tu sĩ. Nhưng
đúng lúc này, đột nhiên từ phương xa truyền đến từng đợt tiếng sấm nổ,
ngay sau đó bảy tám đạo cầu vồng phá không bay đến.
Vương Lâm biến sắc, tay phải hóa thành trảo, ngọn lửa băng lập tức được
thu vào bên trong cơ thể, không nói nhiều lại quay đầu bỏ chạy. Lúc này,
hắn xuất linh lực ra một trăm phần trăm, bất chấp mọi thứ mà liều mạng
bỏ chạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.