Tiên Nghịch

Chương 149: Q.2 - Chương 149: Kết đan (6)






Vương Lâm vẫn ngồi xuống thổ nạp, chốc chốc lại mở mắt nhìn ra ngoài

phủ, ánh mắt ẩn chứa hàn mang. Dần dần, một cỗ dược hương từ đan phòng

phiêu tán ra. Vương Lâm hít sâu một hơi, bình tĩnh mở túi trữ vật, sửa

sang lại những thứ bên trong.

Khi xuất ra Long cân, ánh mắt hắn nheo lại. Pháp bảo Long cân này tác

dụng không lớn, tuy nó có thể phân tán ra vô số nhánh khác nhau, theo

tâm niệm của hắn bao trùm lấy mọi vật, nhưng, nếu gặp phi kiếm sắc bén

Long cân này vẫn sẽ bị chém đứt.

Ngay cả một ít hỏa cấm chế pháp thuật lợi hại cũng có thể thiêu cháy nó.

Vương Lâm vuốt ve Long cân, trong mắt hắn hàn mang càng dày. Hắn cười

lạnh, trong lòng tính toán rằng một khi kết đan thành công, Long cân

này sẽ hữu dụng.

Bên ngoài oanh kích quá mạnh, cảm giác như ngay trước mắt hắn. Vương Lâm

nhìn về phương đan phòng của Lý Mộ Uyển, lòng trầm xuống, thầm than

nhẹ một tiếng.

Lý Mộ Uyển cắn môi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống, nước mắt chực

trào ra, viên Thiên Ly đan bán thành phẩm thất bại trong gang tấc.

Thân là luyện đan sư, những lần thất bại không ít, nhưng chưa bao giờ

thấy khó chịu như vậy. Lúc này đây nhất định phải thành công một lần,

nhưng đáng tiếc là thiên ý khó dò, thành bại chỉ trong chớp mắt.

Lý Mộ Uyển nghiêng người nhìn thoáng qua Vương Lâm đang ngồi ở bên

ngoài, nước mắt rơi lã chã, lúc này, nàng tỏ vẻ yếu đuối khác thường.

Một lát sau, nàng cắn răng, từ trong túi trữ vật xuất ra ma huyết đằng

rồi để vào lò luyện đan. Nếu thiên ly đan lần thứ nhất thất bại, thời

gian gấp gáp, phải dùng ma huyết đằng luyện chế thêm lần nữa.

Thời gian dần trôi qua, động phủ có dấu hiệu sụp xuống, một số hòn đá

nhỏ dần dần bị tróc ra. Bên ngoài sương mù cũng dần tan biến, như thể

động phủ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt Vương Lâm vốn vẫn luôn bình thản nhưng dần thay đổi, ẩn chút lo

lắng. Đang lúc này, bỗng nhiên Lý Mộ Uyển tóc tai bù xù từ đan phòng lao

ra. Hai mắt chứa đầy những tơ máu, thần sắc mệt mỏi dị thường, ném cho

Vương Lâm một viên hồng sắc đan dược. Một tia linh khí sung mãn từ đan

dược tràn ra, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần tràn đầy.

- Đây là Thiên Ly đan được luyện chế từ ma huyết đằng, hiệu quả hơi giảm xuống.

Vương Lâm không nói hai lời, hai ngón tay kẹp lấy đan dược, liếc mắt

nhìn Lý Mộ Uyển, không cần nghĩ ngợi lập tức bỏ vào trong miệng. Đan

dược vừa vào trong miệng đã ngay lập tức tan ra, một cỗ hảo nhiệt từ

trong bụng dần nóng lên.

Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra linh khí dịch thể. Uống lấy vài ngụm,

sau đó thở sâu, nhắm mắt ngồi xuống , trùng kích Kết Đan kỳ.

Thạch phủ chấn động mạnh, đất đá rơi xuống ngày một nhiều. Bên ngoài

sương mù dày đặc chỉ còn lại một ít. Lý Mộ Uyển ngơ ngác nhìn, cắn môi,

xuất phi kiếm và thủ ở cửa động, hộ pháp cho Vương Lâm. Đồng thời đánh

nát tất cả hòn đá đang rơi xuống, không cho chúng rơi trên người Vương

Lâm.

Tiễn Khôn huy động cự phong, không ngừng ập xuống. Hắn đưa mắt đảo qua

tình hình bên dưới lộ trên mặt sát khí càng lúc càng mạnh. Những tu sĩ

xung quanh cũng mang vẻ mặt hưng phấn, khống chế pháp bảo, triển khai

cường công vào trận pháp trên ngọn núi này.

Khóe miệng hắn nhúc nhích, âm trầm nói:

- Đại đầu tọa tử ( đầu to người lùn), có thể cho ngươi con tiểu nha đầu

kia. Nhưng sau khi trận pháp bị phá ngươi phải để cho chúng ta chơi đùa

trước một chút. Ngươi có bằng lòng hay không?

Đại đầu tu sĩ phân vân một chút, chua xót cười nói:

- Đại trưởng lão, ngài đã nói thế, ta nào dám không đồng ý?

Tiễn Khôn cười nhạt, huy động cự phong, rồi nói:

- Tiểu tử này mới chỉ đạt đến cảnh giới giả đan, nhưng thực lực của hắn

không đơn giản, đã có thể giết được Kết đan kỳ tu sĩ. Tuy nhiên, hôm nay

hắn chết chắc rồi.

Nói xong, ánh mắt hắn lóe ra, lòng thầm nhủ: “Ngọn lửa màu lam kia nhất định là một bảo bối a.”

Đại đầu tu sĩ trong lòng buồn bực, vội vàng liếc nhìn tiểu nương tử kia,

trong lòng dâng lên một cảm giác, lập tức nói mấy câu. Hắn vốn tưởng

rằng không ai tranh giành với hắn, nhưng ngay cả Đại trưởng lão, vốn ít

chú ý đến nữ sắc, không ngờ cũng thốt ra lời này. Pháp bảo trong tay hắn

càng thêm cuồng mãnh phát tiết bực tức trong lòng.

Mê vụ trên trận pháp thưa dần, mười con giao long cao đến trăm trượng

được ảo hóa ra, cũng chỉ còn đến hơn ba mươi trượng nữa. Tay phải Tiễn

Khôn vung lên, lập tức cự phong thu nhỏ lại, hóa thành thạch ấn dừng lại

trong tay Côn Tang.

Ném cự phong lại phía sau, Tiễn Khôn khẽ quát một tiếng, nhảy ra bên

cạnh giao long. Hai tay hắn hợp nhất, phát ra một đạo điện võng, ấn

xuống đầu giao long. Tiễn Khôn quát lớn:

- Phá!

Mê vụ giao long rên lên một tiếng, thân mình lập tức tiêu tan, dần biến

mất. đó cũng là đám mê vụ cuối cùng của Cửu Ly Thi Cốt trân. Cửu Ly Thi

Cốt trận uy lực tuy lớn, nhưng không chịu được sự công kích ba ngày liên

tục của mười tên Kết Đan kỳ tu sĩ.

Nếu như Lý Mộ Uyển vẫn chưa luyện đan, mà đứng ra chủ trì trận này, thì đại trận này sẽ không dễ dàng bị phá như thế.

Đại trận vừa bị phá vỡ, lộ ra một hang động đang sắp sụp đổ bên sườn

núi, những tên ma tu Đấu Tà Phái này lập tức bao vây lấy nó. Nhưng vừa

tiến vào trong được hơn hai mươi trượng, từng trận sấm sét đánh đến. Tuy

rằng uy lực không lớn nhưng có số lượng rất nhiều, trong quảng thời

gian ngắn cũng tạo ra cảnh tượng có chút đồ sộ.

Những trận pháp cơ sở Vương Lâm bố trí trước đó lúc này biểu lộ ra uy

lực của nó. Nhưng cũng chỉ là những trận pháp cơ sở nên uy lực có hạn.

Dưới sự giận dữ của mấy tên Kết Đan kỳ ma tu này, chúng liên tiếp bị phá

hủy.

Ánh mắt Tiễn Khôn lạnh lùng, vẫn chưa ra tay, vì mục tiêu của hắn là tên

giả đan tiểu bối. Một đoàn điện võng trong tay hắn dâng lên, Tiễn Khôn

đã tính toán kĩ, với khoảng cách hiện tại, chỉ cần tiểu bối kia lộ diện

là ngay lập tức hắn sử dụng tiên võng vây khốn hắn lại.

Lúc trận pháp cuối cùng trong mấy trăm cái trận pháp cơ sở này bị phá hủy, thạch phủ đã không còn tầng phòng ngự nào nữa.

Một hình ảnh nổi bật bỗng nhiên xuất hiện ở cửa động. Với trang phục

thanh nhã thoát tục, đôi môi đỏ thắm, nàng đẹp tựa mĩ nhân, khiến cho

người ta rung động và không kiềm nổi lòng mình.

Mặc dù là Tiễn Khôn cũng phải nhíu mày lại. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn

nhìn vào phía sau nàng, tập trung vào sâu bên trong động. Ở đó bao phủ

một màu đen kịt, không rõ nội tình.

Lý Mộ Uyển quan sát mấy tên Kết Đan kỳ ma tu trước mặt, ngọc thủ vừa

nhấc, trong tay xuất hiện bách thú đan lô, nàng lạnh giọng nói:

- Các ngươi muốn vật này?

Tiễn Khôn nhếch mép mỉm cười. Lúc này, tên Côn Tang, vốn truy kích Vương

Lâm đầu tiên, lập tức nhìn chằm chằm vào bách thú đan lô, cười khặc

khặc:

- Ta không nghĩ một tên tiểu tạp chủng như ngươi lại thật sự có luyện

đan lô. Hơn nữa, lại là Bách Thú Linh lô đáng gía đến mười vạn khối

thượng phẩm linh thạch. Không sai, hai người lão phu và Phác Thụ chính

là vì luyện đan lô này mà đến, nha đầu kia, đưa chiếc luyện đan lô này

cho ta!

Nói xong, lập tức bàn tay hắn duỗi ra, luyện đan lô trong tay Lý Mộ

Uyển lập tức bay đến tay hắn. Giá trị của luyện đan lô này tất cả mọi

người đều biết. Lúc này Côn Tang trực tiếp thu đến.

- Đại trưởng lão, luyện đan lô này thuộc về hai chúng ta đi, sau này hai người chúng ta ắt có hậu lễ trọng tạ. Được không?

Côn Tang và Phác Lâm đứng chung một chỗ, ôm quyền nói. Ánh mắt Tiễn Khôn

đảo qua luyện đan lô, gật đầu không nói. Lúc này ánh mắt dâm tà của đại

đầu tu sĩ sáng lên, hướng về Lý Mộ Uyển, miệng cười nói:

- Tiểu nương tử, từ nay về sau trong những người hầu hạ lão phu, ngươi chính là lô đỉnh của ta.

Sắc mặt Lý Mộ Uyển tái nhợt, thoáng một chút thê lương, nhìn trảo thủ

của đối phương lao đến, đang định tự đoạn tâm mạch. Tuy nhiên ngay lúc

này, tên đại đầu tu sĩ bỗng nhiên hét lên, thanh âm cực độ thê thảm.

Máu ở mũi và miệng hắn phun ra, thất khiếu cũng lập tức ứa máu, thân

mình hắn giống như bị chạm thật mạnh, bị hất văng ra xa. hắn còn chưa

kịp rơi xuống đã bị một cổ lực lượng vô hình kéo trở lại. Phịch một

tiếng, đầu hắn đã bị chặt đứt, chỉ lưu lại một cỗ thi thể không đầu,

thần thức tiêu tán. Kim đan của hắn lướt qua bên người Lý Mộ Uyển, bay

vào trong động.

- Từ lúc này, Vương mỗ chính là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ. Nếu

trong số các ngươi không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì các ngươi có thể coi

như đã chết!

Một thanh âm lạnh như băng từ trong động truyền ra. Ngay sau đó, một

bóng đen to dần, từ từ ở trong động hiện lên, và dần xuất hiện trước mặt

mọi người.

Với đầu tóc đen nhánh, diện mạo lạnh lùng, đôi mắt vô tình, tất cả như là một khối huyền băng sừng sững đứng ở giữa đất trời.

Một cảm giác giống như gặp được thiên địch xuất hiện, giống như có con

sóng giận dữ đang ập đến tâm thần của mỗi tên tu ma. Đây là cảm giác run

rẩy xuất phát từ linh hồn. Khoảnh khắc này, trước mắt chúng, người này

như hoá thân thành một con hồng hoang cự thú.

Từng trận linh hồn dao động, làm cho ý thức hải cũng dậy sóng, thậm chí

xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, quay cuồng như sấm chớp mùa xuân xuất hiện

trong cơ thể bọn chúng, hai tai như đồng thời bị nổ vang.

Trong cơ thể Phác Lâm vốn còn thương thế, trước đó thần thức đã bị cực

cảnh thần thức làm cho dao động, tuy có thể ngăn chặn nhưng vẫn chưa có

thời gian khôi phục. Lúc này, trong thức hải hắn như dậy sóng, từng trận

sóng lớn làm cho thức hải vỡ nát, miệng mũi phun huyết, lui về phía sau

vài bước. Đầu hắn gập xuống, thân thể không ngừng run rẩy, mỗi lần co

giật lại khiến máu tươi tù thất khiều trào ra càng nhiều.

Thần sắc Tiễn Khôn đại biến, tâm thần chấn động, điện võng trong tay

phát ra tiếng ba ba, dần tiêu tan. Hắn lộ ra vẻ hoảng hốt, lui vài bước

ra phía sau, không chút do dự hóa thành một đạo ánh sáng nháy mắt bay

đi. Ý muốn cướp lấy băng diễm đã sớm tan tành, không nửa điểm dũng khí

nữa. Hắn sợ hãi. Bản thân là Kết Đan Trung kỳ tu vị, trong phạm vi Nam

Đẩu thành, hắn chưa từng quá sợ hãi. Tu vị Kết Đan hậu kỳ tu sỹ hắn cũng

đã từng gặp qua không ít lần. Hàng năm, nội hải đều phái các sứ giả đến

thu tài liệu, sứ giả chính là Kết Đan hậu kỳ tu sỹ, tuy đánh không lại

nhưng hắn cũng chưa bao giờ thấy quá e ngại.

Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất hắn thực sự sợ hãi. Vì thế, hắn

không chút do dự lập tức bỏ chạy. Nếu như là ngày trước, mặc dù trốn

chạy, nhưng hắn tuyệt đối không lựa chọn là người chạy đầu tiên, hắn sẽ

chờ người những người khác chạy trước rồi mới chọn một hướng an toàn mới

chạy.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ có một cảm giác là nếu không bỏ chạy lập tức, thì hắn chỉ có con đường chết.

Một đám kết đan tu sĩ còn lại thần sắc ngay lập tức cũng biến hóa, nhất

là Phác Lâm, cũng không hề có nửa điểm dấu hiệu đã ngã xuống bỏ mình,

Đại trưởng lão Tiễn Khôn đã bỏ chạy không chút do dự. Sau đó, đám còn

lại cũng lập tức xuất ra toàn bộ linh lực, tỏa về bốn phương tám hướng

cấp tốc chạy trối chết, sợ mình chậm hơn một chút sẽ thành người bị giết

đầu tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.