Tiên Nghịch

Chương 33: Q.1 - Chương 33: Khẩu quyết






Vương Lâm không hề có hứng thú với Tạo Hóa Đan. Thấy giá cả đã bị đẩy

lên cực cao, hắn không khỏi tiếc cho Vương Hạo. Xem ra khỏa Tạo Hóa Đan

này Vương Hạo không lấy được rồi.

Đang suy nghĩ thì Vương Hạo đứng bên cạnh hét lên: "Đoạt Linh Đan, 230 khỏa! Đây là cực hạn của ta, nếu hơn lão tử bỏ!"

Cả hội lập tức yên tĩnh lại. 230 khỏa Đoạt Linh Đan đã là một cái giá

quá cao rồi, hiếm có người nào hơn được. Nhưng Tạo Hóa Đan đúng là quá

ít, khiến không ít người có chút không cam lòng.

Đúng lúc này người rao bán Tạo Hóa Đan bỗng cười khành khạch, nói với

giọng cuồng ngạo: " 230 khỏa mà muốn đổi Tạo Hóa Đan của ta sao. Nằm mơ

đi. Ít nhất cũng phải 2000 viên Đoạt Linh Đan. Nếu không ta không đổi!"

Vương Lâm nghe ngữ khí đối phương cảm thấy rất quen thuộc. Sau khi nghĩ

kỹ một lúc thì hắn thầm nghĩ, tên này tám chín phần mười là Vương Trác.

Bất quá hắn cũng không dám khẳng định, dù sao bất kể là dáng người hay

là giọng nói đều được giấu trong lớp sương mù đậm đặc kia.

Vương Hạo choáng váng cả nửa ngày không thốt lên được câu nào. Cả giao

dịch hội cũng bị câu cuồng vọng của đối phương làm cho ngơ ngác.

Người chủ trì vội ho khan một tiếng nói: "được rồi. Nếu không có ai đổi

Tạo Hóa Đan thì bỏ qua đi. Chúng ta tiếp tục tiến hành giao dịch."

Lập tức có người lại tiến lên xuất ra vật phẩm, ra giá. Không lâu sau

thì đến lượt Vương Lâm. Hắn tiến lên phía trước, lấy ra một bình không

lớn không nhỏ, nói: " Chất lỏng thần bí này, một giọt có thể sánh bằng

một viên Đoạt Linh Đan. Trong này có 100 giọt. Chỉ đổi khẩu quyết Ngưng

Khí kỳ tầng ba trở lên." Nói xong hắn liền mở nắp bình ra, lập tức một

luồng linh khí nhẹ nhàng phiêu tán bay ra.

Rất nhiều người khẽ động tâm. Đoạt Linh Đan dù sao cũng là đan dược

thành phẩm. Tuy nói là có sẵn linh khí nhưng chỉ có thể sử dụng bằng

cách nuốt vào. Mà loại chất lỏng này lại không như vậy, nó có rất nhiều

tác dụng. Ví dụ như dùng để luyện chế đan dược thì nhất định sẽ có tác

dụng kỳ diệu.

Thậm chí là khi luyện chế pháp bảo, phi kiếm cũng có thể gia tăng linh tính.

Hắn vừa nói xong lập tức có người hô: "Ta đổi khẩu quyết Ngưng Khí kỳ tầng bốn!"

Vương Lâm hơi nhíu mày, nói: "CHỉ có tầng bốn?"

"Ta dùng khẩu quyết ba tầng bốn, năm, sáu đổi chất lỏng thần bí của

ngươi. Thế nào?" lại có người hô lên. Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi

lại lắc đầu: " Ta muốn tất cả khẩu quyết từ tầng ba đến tầng 15."

"Sư đệ. Thế này không phải làm khó chúng ta sao. Đệ tử trong môn phái,

kể cả là nhị sư huynh là người điên cuồng nhất cuộc tỉ thí năm ngoái

cũng chỉ mới đạt tến Ngưng Khí kỳ tầng thứ sáu và có khẩu quyết ba tầng

bảy, tám, chín thôi. Còn khẩu quyết từ tầng thứ 10 đến 15 thì trừ một số

sư thúc ra thì chẳng ai có đâu." Người nó lập tức khẽ cười.

Vương Lâm ngẩn ra, đang do dự thì một gióng nói từ xa truyền đến.

"Nếu ngươi có 200 giọt chất lỏng này, ta sẽ cấp cho ngươi tất cả khẩu quyết từ tầng 4 đến tầng 9!"

Toàn bộ mọi người đều nhìn loại. CHỉ thấy một nam tử thân vận tử y đang

đi tới. Hắn ước chừng 28 -29 tuổi, vẻ mặt lạnh như băng, không hề sử

dụng Hóa Hình Hóa Thanh Đan. Khi bị ánh mắt hắn đảo qua, toàn bộ mọi

người nhất thời im re, cung kính nói:

"Tham kiến nhị sư huynh!"

Nam tử mặc tử y không hề để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm Vương Lâm nói: "Ngươi có 200 giọt không?"

Vương Lâm trong long chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Khí tức

từ trên người đối phương tản mát ra khiếm hắn có cảm giác cực kỳ nguy

hiểm,hơn xa những người hắn đã từng gặp tại Hằng Nhạc phái.

Bất kẻ là sư phụ Tôn Đại Trụ hay là Trương sư huynh đều không thể so sánh với người này.

"Chất lỏng này là ta may mắn có được. Trừ một trăm giọt này ra chỉ còn

lại mấy chục giọt để ta sủ dụng. Vì thế ta không có nhiều như vậy."

Vương Lâm cung kính nói."

Nam tử mặc tử y trầm ngâm một chút rồi vung tay ném ra một khối ngọc

giản: "Thôi, ngươi đưa ta toàn bộ số chất lỏng còn lại. Khẩu quyết này

là của ngươi!"

Vương Lâm nhận lấyngọc giản, đảo thần thức qua. Sau khi xác định không

có nhầm lẫn gì mới lấy tiếp trong túi trữ vật một cái bình nhỏ nữa. Cộng

thêm cả bình lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất chứ không đến gần đối

phương.

Nam tử mặc tử y liếc mắt nhìn qua Vương Lâm một cái, không nói gì bống

vươn tay ra, cách không chụp lấy hai cái bình rồi khẽ đảo thần thức qua,

gật đầu nói: "Nếu tìm thấy thêm chất lỏng này thì hãy đến hậu sơn tìm

ta. Bất kể là Tạo Hóa Đan hay phi kiếm, ngọc phù, thậm chí là khẩu quyết

Ngưng Khí kỳ tầng thứ mười trở lên ta cũng có cách đưa cho ngươi." Nói

xong hắn phất tay xoay người rời đi.

Mắt Vương Lâm híp lại, thoáng hiện hàn quang. Câu này của đối phương

thật quá thâm độc. Nếu là người khác thì trong thời gian ngắn không thể

phát hiện ra điều gì. Nhưng hắn từ nhỏ đã thông minh hơn người, trong

lòng biết rõ rất nhiều truyện, chẳng qua là không nói ra miệng thôi.

Đối phương nói vậy cũng có nghĩa là bất cứ kẻ nào, chỉ cần có chất lỏng

này thì đều có thể tới tìm hắn trao đổi. Chỉ một câu này đã đẩy Vương

Lâm tới bờ vực nguy hiểm. Tuy không không nhìn thấy ánh mắt người khác

nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị kim châm. Hiển nhiên đã có người chú ý

tới hắn.

Bất quá khi Vương Lâm quyết định xuất ra Linh Khí Tuyền Thủy thì trong

lòng hắn đã tính tới những tình huồng ngoài ý muốn. Vì thế hắn vẫn không

hoảng hốt mà vẫn bình tĩnh đánh giá bốn phía.

Mọi người lại tiếp tục tiến hành giao dịch. Cuối cùng giao dịch hội cũng

chấm dứt. Người đổi được thứ vừa lòng thì vui vẻ, chưa đổi được thì

buồn bã. Mỗi người đều có một tình cảm riêng, rời khỏi nơi này.

Vương Lâm vẫn không cùng Vương Hạo rời đi mà ngầm dán lên chân hơn mười

tầm tiên phù, rồi lập tức phóng đi như một thanh lợi kiếm, trong nháy

mắt đã biến mất. Vương Hạo vốn là người thông minh, nhìn thấy Vương Lâm

như vậy cũng lập tức bỏ chạy/

Mấy tên có tâm với chất lỏng thần bí của Vương Lâm thấy Vương Lâm bất

thình lình chạy mất liền choáng váng, muốn đuổi theo nhưng không thấy

bóng dáng đối phương đâu nữa, không khỏi mắng vài câu rồi rời đi.

Mấy đệ tử có tu vi cao thâm cũng không tiện trắng trợn đuổi theo. Dù sao

giữa giao dịch hội của đệ tử trong môn phái mà dám giết người đoạt bảo,

một khi bị Phương sư phụ biết được thì chắc chắn sẽ không xong.

Vương Lâm bỏ chạy thật nhanh, không nhưng dám tiên phù lên chân. Tiên

phù này có thể chồng lên nhau để tăng tốc độ, dùng liền một lức mấy chục

tấm phù khiến tốc độ của hắn nhanh vô cùng, chẳng bao lâu sau thì về

tới môn phái.

Người hắn kiêng kị nhất chính là nam tử mặc tử y kia. Sau khi trở lại

môn phái, hắn không lập tức tới chỗ nơi ở của tạp vụ mà cẩn thận tìm

một gian phong bỏ không nấp đi.

Đợi khi sắc trời dần tối, Hóa Hình Hóa Thanh Đan mất dược diệu lộ ra mặt

thật, thì hắn mới cẩn thận ra ngoài. Cũng may dọc đường không phát hiện

ra được cái gì bất thường. sau khi trở vể chỗ ở của tạp vụ, hắn lập tức

bế quan tu luyện, không để ý tới bất cứ việc gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.