Tiên Nghịch
Một luồng nhiệt khí cực nóng lập tức lan tràn toàn bộ bên trong quả cầu
đất. Hỏa đoàn lại ‘ngựa quen đường cũ’ lập tức hướng chính giữa trực
tiếp chui vào. Nhưng đúng lúc này Thiên Nghịch Châu Tử bỗng nhiên lao
ra, hỏa đoàn bỗng khựng lại, không chút do dự định quay đầu chạy…
Nhưng đã quá chậm, Thiên Nghịch Châu Tử không hề bị quả cầu đất cản trở,
lao như tia chớp đâm vào hỏa đoàn. Trong hỏa đoàn truyền tới một tiếng
thét kinh hãi, lập tức giãy dụa nhưng không đến mấy chốc nó đã bị hạt
châu hấp thu hết.
Bên ngoài Thiên Nghịch Châu Tử nguyên bản vốn điêu khắc vài miếng lá cây
giờ phút này đã biến mất, chuyển thành hình một đoàn hỏa diễm. Từng
đoàn từng đoàn hỏa diễm không ngừng xuất hiện trên Thiên Nghịch Châu Tử.
Hỏa đoàn càng ngày càng mờ , cuối cùng hoàn toàn mất đi độ sáng, tiêu
tán hoàn toàn. Lúc này hỏa diễm trên Thiên Nghịch Châu Tử đã xuất hiện
đoàn hỏa diễm thứ 10. Lập tức toàn bộ hạt châu bỗng phát ra quang mang
sáng bừng, mặc dù là ở trong quả cầu đất nhưng quang mang này cũng vẫn
khuếch tán từ trong ra ngoài.
Lúc này cùng với sự biến mất của hỏa đoàn, bên ngoài quả cầu hỏa hoàn và
các sợi tơ mỏng màu đỏ li ti đột nhiên ảm đạm dần và sau đó các sợi tơ
cũng đứt đoạn.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt. Không chỉ mình hắn ngẩn
người ra mà cả đám hỏa thú trong sơn động cũng không hiểu biến cố xảy ra
bất thình lình này là thế nào.
Thiên Nghịch Châu Tử lúc này lại bay đến bên Vương Lâm, một lần nữa dung
nhập vào trong mi tâm của hắn. Vương Lâm không kịp nhìn kỹ, thân mình
run lên, Dẫn lực thuật nhất thời khống chế quả cầu đất trong giây lát
phóng về phía trước, chui vào trong một cái thông đạo.
Tất cả chỉ phát sinh trong một thời gian ngắn. Mãi cho đến khi Vương Lâm
cùng quả cầu đất bay ra ngoài, đám hỏa thú mới kịp phản ứng. 16 con hỏa
thú khổng lồ rống giận lao lên, phá tan thông đạo đuổi theo.
Ở phía sau chúng nó, ngàn vạn con hỏa thú phát lên tiếng rống khàn giọng đuổi sát theo sau.
Thân thể Vương Lâm nằm trong quả cầu đất, chạy nhanh ngược chiều dòng
dung nham nóng chảy trong thông đạo. Phải biết rằng dòng dung nham này
đang chảy từ trên xuôi xuống dưới, vốn là hướng về cái hồ dung nham ở
phía dưới. Còn Vương Lâm giờ đang chạy ngược dòng lên trên, tốc độ căn
bản không thể quá nhanh được.
Nhưng đám hỏa thú đuổi theo phía sau thì lại không thế. Chúng nó vốn
sinh là ở trong dung nham, có thể nói là hỏa linh trời sinh. Càng ở
trong dung nham, tốc độ của chúng nó lại càng nhanh.
Vương Lâm mặc dù không biết hỏa đoàn kia rốt cục là vật gì, nhưng lại có
thể hỏa thuộc tính của Thiên Nghịch Châu Tử đạt tới cảnh giới đại viên
mãn, qua đó cũng đủ thấy được giá trị. Hơn nữa từ việc đám hỏa thú vừa
rồi tôn kính hỏa đoàn đó, giờ lại đang rống giận đuổi theo thì hắn trong
lòng cũng đại khái đoán được hỏa đoàn này cực kỳ quan trọng đối với đám
hỏa thú, thậm chí rất có thể là hỏa thú vương.
Vương Lâm đã đoán đúng. Hỏa thú này vốn sinh ra từ trong dung nham nóng
chảy, là một loại linh thú có cấp bậc khá cao nữa. Căn cứ theo liên minh
tu chân thống nhất xưng hô thì nó hẳn được gọi là Hỏa Linh Thú. Ngay
lúc sinh ra nó đã có trí tuệ nhất định, ở trong dung nham nóng chảy ngầm
dưới Hỏa Phần Quốc dốc lòng tu luyên, hàng ngày phun ra nuốt vào nham
thạch nóng chảy, tu vi ngày càng thâm hậu.
Nó trong quá trình vô số năm tháng, tổng cộng đã trải qua 5 lần lột xác.
Nếu có thể lột xác 9 lần, nó có thể từ linh thú biến thành hoang thú.
Chỉ là mỗi lần lột xác nó lại có một thời kỳ suy yếu kéo dài cả 500 năm.
Trong thời gian này nó không có chút linh lực nào cả.
Vì tự bảo vệ mình, mỗi lần đến thời kỳ suy yếu nó đều đem toàn thân linh
lực tán ra ngoài, sinh ra vô số hậu đại, lấy lực lượng của bọn chúng để
bảo vệ bản thân mình.
Cùng với số lần lột xác tăng lên, nó dần phát hiện ra một phương pháp có thể giảm bớt sự suy yếu, đó là cắn nuốt tu sĩ.
Nó không cần phải cắn nuốt nhiều lắm, thường thì cách một ngày chỉ cần
nuốt một người là có thể. Cho nên phàm là tu sĩ chẳng may lạc vào sâu
trong động núi lửa sẽ bị con cháu của nó bắt lại, đưa đến cho nó cắn
nuốt.
Vì sợ những tu sĩ này trong quá trình bị cắn nuốt có thể xúc phạm tới
hỏa linh đang suy yếu nên tất cả các tu sĩ bị bắt tới đều bị quả cầu đất
vây khốn, hơn nữa lại dùng dong dịch gia tăng sự trói buộc, do đó hỏa
linh thú có thể thoải mái thưởng thức bữa tiệc cực lớn.
Nhưng bây giờ, hỏa linh thú đang suy yếu cũng không thể ngờ được nó cũng
có ngày bị vật khác cắn nuốt. Ngay lúc nó bị tiêu tán, tất cả đám hỏa
thú con cháu đã giận đến phát điên.
Ở trong suy nghĩ của bọn chúng, hỏa linh không chỉ là vua mà còn là cha của chúng.
Cha bị giết chết ngay trước mặt, con cháu sao lại không nổi giận chứ. Cả
đám điên cuồng giận dữ đuổi theo, càng ngày đuổi càng gần. Mười sáu con
hỏa thú khổng lồ gần nhất có một con há mồm thét lên một tiếng, phun ra
một đạo viêm dịch nóng bỏng.
Ở giữa đám dung nham nóng chảy màu đỏ quạch, viêm dịch này có vẻ vô cùng
bắt mắt. Trong nháy mắt nó đã phun lên quả cầu đất của Vương Lâm, cả
quả cầu bỗng rút nhỏ đi một vòng.
Vương Lâm ở trong quả cầu đất thất khiếu chảy máu. Đối phương công kích
lần này mặc dù hắn có cực cảnh thần thức nhưng cũng chỉ có thể ngăn trở
một chút thôi. Hắn cắn chặt răng, dùng toàn bộ linh lực xông ra phía
trước.
Đám hỏa thú phía sau một đường phá vỡ thông đạo, liều mạng đuổi theo.
Gần..càng ngày càng gần, cuối cùng tám con hỏa thú khổng lồ cùng nhau
phun ra viêm dịch bắn lên trên quả cầu đất. Trong nháy mắt, Vương Lâm
thân thể run lên, từ trong quả cầu đất lao ra, dùng thần thức bao lấy
thân thể, cố chịu sức nóng kinh khủng lao ra ra ngoài. Cũng may đã đến
gần phía ngoài rồi nên Vương Lâm có thể từ trong dòng dung nham nóng
chảy nhảy ra.
Sau khi xuất hiện, hắn dừng chân và lập tức xuất ra pháp bảo thiết phiến
từ trong túi trữ vật. Vừa bắn ra ngoài nó đã hóa thành một đạo cầu vồng
dưới chân hắn, rồi trực tiếp bay theo cửa ra ngoài.
Nếu nhìn từ bên ngoài có thể thấy một bóng người toàn thân phát ra khói
đen, quần áo rách rưới từ trong một miệng núi lửa lao ra ngoài.
Ở phía sau hắn, 16 con hỏa thú khổng lồ đuổi đến cạnh miệng núi lửa,
không cam lòng rít lên điên cuồng, nhưng lạ thay lại không dám đuổi theo
ra ngoài.
Vương Lâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn lại phía dưới, nhất
thời phát run lên. Chỉ thấy trên miệng núi lửa có 16 con hỏa thú khổng
lồ và vô số ánh mắt hình tam giác, tất cả mục tiêu của chúng chính là
Vương Lâm ở giữa không trung.
Đám hỏa thú đó tùy tiện một con cũng có thể chống lại được cực cảnh thần
thức của hắn. Cái này căn bản là không thể xảy ra. Nếu thật sự như thế
chỉ có thể giải thích là đám hỏa thú này không có linh hồn, cũng không
có thần thức.
Vương Lâm sắc mặt âm trầm, mắt nhìn đám đông hỏa thú dưới miệng núi lửa,
không nói lời nào vội bay đi xa xa. Dần dần sắc mặt hắn càng thêm âm
trầm, bởi vì trên đường đi nếu tình cờ gặp miệng núi lửa nào, hắn có thể
thấy rõ trong đó toàn là hỏa thú, cả đám ánh mắt đang lạnh lùng nhìn
hắn chằm chằm, dường như chỉ đợi lệnh là toàn bộ lao ra khỏi miệng núi
lửa vậy.
Cả người Vương Lâm phát run, gãi gãi đầu âm thầm quyết định phải mau lấy
bản đồ lập tức rời khỏi Hỏa Phần Quốc, từ nay về sau không bao giờ quay
lại nơi này nữa…
Nghĩ đến đây thân mình hắn ngừng lại, cực cảnh thần thức tán xuất ra
ngoài. Cảm ứng một lát sau, ánh mắt hắn chợt lóe lên, chuyển hướng quay
về phía Bắc bay đi.
Mặc dù dọc theo đường đi hắn không nhìn núi lửa trên mặt đất nữa, nhưng vẫn có thể cảm giác được có ánh mắt dõi theo.
Giờ phút này, tứ đại thủy tổ Nguyên Anh Kỳ của tứ đại tông phái ở Hỏa
Phần Quốc từ bế quan đi ra, đều đứng ở đỉnh của giới tu chân trong nước.
Nhưng bọn họ giờ này có thể cảm nhận rõ ràng thấy một luồng nhiệt khí
cuồng bạo đang điên cuồng ngưng tụ trên không trung của Hỏa Phần Quốc.
Quá khứ đã từng xảy ra chuyện như vậy nhiều lần, đại biểu cho việc các
núi lửa lớn nhỏ ở Hỏa Phần Quốc chuẩn bị bùng nổ. Mỗi lần như vậy bọn họ
đều tự mình phong ấn những ngọn núi lửa mà mình phụ trách để ngăn cản
núi lửa bùng nổ.
Bởi vì một khi núi lửa bùng nổ, đối với Hỏa Phần Quốc mà nói là một hồi
kiếp nạn khủng khiếp. Phàm nhân có thể tránh sang nước khác, hơn nữa
cũng không bị cản trở lắm. Dù cho bị quốc vương nhân gian ngăn cản nhưng
cũng sẽ có tu sĩ trong nước đứng ra khuyên bảo.
Dù sao đối với những tu sĩ này mà nói thì phàm nhân mặc dù giống như con
kiến, nhưng nếu có nhiều phàm nhân hơn thì đương nhiên có thể dễ tuyển
ra được đệ tự tu tiên thích hợp.
Phàm nhân có thể đi, nhưng tu sĩ lại không thể, bởi vì một khi có đại
lượng tu sĩ đi đến nước khác tất nhiên sẽ có một tràng đại chiến xảy
ra. Ở trong giới tu sĩ, kiêng kị nhất chính là chuyện cả nước phải di
chuyển. Bởi vì khi di chuyển cũng đại biểu cho linh khí bị tiêu tán số
lượng lớn, đại biểu cho các tu chân môn phái bản địa bị đại loạn, đại
biểu cho linh thạch pháp bảo xuất hiện dao động lớn.
Số lượng quốc gia tu chân trên toàn bộ Chu Tước tinh là cố định. Một khi
núi lửa ở Hỏa Phần Quốc bùng nổ, sau đó kết quả nhất định là tràn ngập
linh khí hỏa thuộc tính bạo ngược. Linh khí này căn bản không thể hấp
thu để tuy luyện. Kể từ đó về sau một thời gian dài, tu sĩ ở trong Hỏa
Phần Quốc sẽ không thể nào sinh tồn được.
Chẳng qua cũng may chuyện như vậy chưa hề xảy ra lần nào. Núi lửa ở Hỏa
Phần Quốc tuy nhiều nhưng mỗi lần đều được phong ấn kịp thời, mặc dù
bùng nổ nhưng cũng chỉ trong phạm vi nhỏ, không ảnh hưởng lớn đến đại
cục.
Ba canh giờ sau, Vương Lâm dừng lại ở một chỗ trên quan đạo. Khuôn mặt
hắn vốn đang âm trầm, giờ thấy cảnh trên quan đạo bỗng chuyển thành
xanh mét.
Trên quan đạo đang nằm ngổn ngang mấy chục thi thể, bên cạnh còn có mấy
chiếc xe ngựa, mấy thớt ngựa ngã trên mặt đất nằm im không hề nhúc
nhích.
Những người này phần lớn là nam, mỗi người vẻ mặt đều lộ vẻ thống khổ,
trong tay hầu như đều đang cầm vũ khí. Rõ ràng là trước khi chết đang
đánh nhau sống chết.
Ở một chỗ ngoài xe ngựa, Vương Lâm dừng bước, tay phải vung lên, toàn
bộ xe ngựa dường như bị cuồng phong tập kích , bất kể là bánh xe hay là
trần xe đều bị nhấc lên. Một thân thể hạ xuống, trong nháy mắt một đạo
hồng quang từ giữa bay ra, ở giữa không trung hóa thành hình dáng một ma
đầu. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng
ngay sau đó liền biến thành dữ tợn, khàn giọng quát:
- Ngươi tới vừa lúc, ta đang muốn đi tìm ngươi, những người phàm tục
hồn phách quá mức vô vị, không biết của ngươi hương vị như thế nào.
Nói xong, hắn bổ nhào về phía trước, hướng về Vương Lâm đánh tới.
Vương Lâm trước đã tính toán kỹ. Hắn sở dĩ có thể tìm được ma đầu kia
bởi vì lúc trước đưa dã thú cho tên này cắn nuốt, mỗi con Vương Lâm đều
lưu lại một ít thần thức trên đó. Cứ như vậy nuôi nấng mỗi ngày, mặc dù
ma đầu có thể trở nên mạnh hơn nữa thì hắn vẫn có thể khống chế tự
nhiên. Nhưng hiện giờ thời gian ngắn ngủi, hắn chỉ có thể ở trong phạm
vi nhất định cảm ứng được vị trí của đối phương mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.