Tiên Nghịch

Chương 1910: Q.12 - Chương 1910: Kiếp nạn của Đạo Ma Tông!






Hành động vừa rồi của Vương Lâm tạo thanh thế rất lớn nhưng trên thực tế với tu vi của hắn có thể hoàn thành mà không hề gây chút tiếng động. Giờ phút này tiếng bước chân của hắn không nhanh nhưng mỗi bước đều vượt qua mấy trăm trượng, lao thẳng vào mê vụ đại trận của Đạo Ma Tông, rất nhanh sẽ áp sát. Thân thể hắn không chút dừng lại, cất bước đi thẳng vào bên trong.

Trong nháy mắt khi thân thể hắn tiến vào trong đại trận, từ trong sương mù này liền truyền ra tiếng ầm vang kinh thiên. Tiếng động này truyền khắp bốn phía, cũng truyền vào bên trong Đạo Ma Tông.

Hơn ba vạn tu sĩ trong tông trong đó có hơn phận nữa đang đả tọa, giờ phút này bị tiếng ầm vang này làm cho chấn động, thần sắc đại biến, nhanh chóng rời khỏi vị trí, xuất hiện trên bầu trời.

Chỉ thấy vùng sương mù bao phủ bầu trời đang quay cuồng kịch liệt, bên trong giống như huyễn hóa ra mười tám hư ảnh khổng lồ, đang vờn quanh một người, vừa vây công vừa phát ra hàng loạt tiếng hí rống.

Kẻ địch tới! Tất cả môn nhân bước thứ ba bày trận!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên từ một ngọn núi phía bắc Đạo Ma Tông. Ngay sau đó một vùng mây đỏ nhanh chóng bay tới, trong đó có một nam tử trung niên mặc hồng bào.

Hắn sau khi hiện thân lập tức vung tay áo lên. Chỉ thấy mây đỏ bốn phía gào thét lao tới, bay thẳng lên sương mù trên bầu trời.

Cùng lúc đó, trong tiếng gầm nhẹ của hắn, bên trong Đạo Ma Tông bay ra hơn mười đạo cầu vồng, trong mỗi đạo cầu vồng đều là một bậc toàn năng bước thứ ba của Đạo Ma Tông.

Những người này có nam có nữ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, sau khi xuất hiện liền lập tức dung nhập vào trong sương mù trên bầu trời, chủ trì trận pháp, ngăn cản ngoại nhân phá trận.

Ngay sau đó, từ phía tây của Đạo Ma Tông, một đạo kim quang nhanh chóng bay tới, ở bên cạnh nam tử mặc hồng bào hóa thành một lão già thần sắc âm trầm, ngẩng đầu nhìn sương mù trên bầu trời, ánh mắt lộ hàn quang!

Lại dám xông vào hộ sơn đại trận của Đạo Ma Tông ta, lão phu muốn xem kẻ nào lại lớn gan như vậy!

Hắn vừa nói, thân thể nhoáng một cái liền bay thẳng vào sương mù trong bầu trời.

Bên trong sương mù, toàn thân Vương Lâm bao phủ trong bạch y, chậm rãi tiến về phía trước, ở trước người hắn có mười tám hư ảnh do sương mù biến thành, gào thét từ bốn phương tám hướng nhanh chóng vọt tới, tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng.

Trong nháy mắt khi mười tám hư ảnh này tới gần, khuôn mặt Vương Lâm bị áo bào che phủ, hai mắt lóe lên hàn quang, tay phải giơ lên, vung mạnh về phía trước.

Tê Thiên!

Vương Lâm bình tĩnh nói.

Trong nháy mắt khi lời nói truyền ra, tay phải vung lên, chỉ thấy bầu trời bị sương mù bao phủ của Đạo Ma Tông vốn ngàn dặm không mây nhưng vào lúc này lại truyền ra tiếng ầm vang kinh thiên.

Trong tiếng động này, bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái khe khổng lồ. Trong cái khe này bất ngờ có một đôi tay to lớn từ trong khe vươn ra. Đôi tay này to như hai trái núi, giờ phút này vươn ra, từ xa nhìn lại giống như là cánh tay của bầu trời giáng xuống, túm lấy cả vùng sương mù của Đạo Ma Tông.

Đám sương mù này vốn không phải là thực chất nhưng giờ phút này lại bị hai bàn tay khổng lồ túm được, giống như có hình thể thực, bị nắm lại.

Trong nháy mắt khi nắm lấy sương mù, hai cánh tay khổng lồ kia liền kéo mạnh ra ngoài một cái.

Một động tác này khiến tiếng nổ ầm ầm truyền khắp thiên địa. Chỉ thấy sương mù nọ bất ngờ bị hai cánh tay kia điên cuồng xé ra, tạo thành hai nửa phía trên Đạo Ma Tông!

Tiếng chấn động vang vọng, hai phần sương mù bị kéo đôi ra dưới sự lôi kéo của đôi tay liền hướng về hai hướng ầm ầm bay đi, khiến cho ánh sáng mặt trời chói chang trực tiếp chiếu xuống Đạo Ma Tông đã không còn sương mù bảo vệ!

Cảnh tượng này khiến cho hơn ba vạn tu sĩ Đạo Ma Tông nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, rung động tâm thần, bị dọa cho hồn phi phách tán.

Từ cổ chí kim, từ một khắc trận pháp này của Đạo Ma Tông xuất hiện đến nay, không phải là chưa có người nào xâm phạm. Cũng có mấy lần trận pháp hộ sơn này trong đại chiến bị hủy, nhưng chưa bao giờ lại bị người ta dùng phương thức khiến da đầu tê dại, rung động như hiện giờ phá vỡ!

Trong nháy mắt khi mê vụ đại trận bị đôi tay khổng lồ kia xé mở, trong hai nửa sương mù bị xé ra truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy mấy chục tu sĩ Đạo Ma Tông vừa rồi dung nhập trong sương mù đều nhanh chóng bay ra, đồng loạt phun máu tươi, thậm chí còn mấy người trong nháy mắt bay ra thân thể còn nổ tung, hóa thành huyết nhục, hiển nhiên là không thể thừa nhận lực lượng giằng xé của đôi tay khi xé tan đại trận!

Còn có lão già mặc kim bào thần sắc âm trầm vừa rồi nhảy vào trong sương mù, lúc này cũng ở trong đoàn người lao ra, bộ dáng vô cùng chật vật, thần sắc hoảng sợ nhìn lên bầu trời, hai mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Hắn hiểu rõ lực lượng phòng hộ của đại trận này, đủ để chống được một kích toàn lực của Kim Tôn. Nhưng giờ phút này trận pháp này lại đơn giản bị hủy diệt, kéo thành hai nữa. Ý nghĩa của cảnh tượng này khiến lão già mặc kim bào run rẩy tâm thần.

Hắn... hắn có tu vi gì!

Dưới ánh mặt trời rạng rờ, có một thân ảnh mặc áo bào trắng đang yên lặng đứng trên bầu trời, đôi mắt từ trong áo bào nhìn như lóe lên hàn quang, nhìn đám người đang chấn động trong Đạo Ma Tông!

Các hạ là ai! Vì sao lại xông vào Đạo Ma Tông ta, hủy đại trận của Đạo Ma Tông ta!

Lão già mặc kim bào nén rung động trong lòng, lớn tiếng gầm lên.

Đạo Ma Tông ta là một trong cửu tông thập tam môn của Đông Châu, lão tổ là Thiên Tôn, các hạ giấu đầu ấn mật, rốt cục là ai, có cừu oán gì với Đạo Ma Tông ta!

Trừ lão già mặc kim bào này, nam tử trung niên mặc hồng bào cũng chấn động tâm thần. Tu vi của hắn đạt tới Không Kiếp hậu kỳ nhưng tự hỏi nếu bản thân vào trong mê vụ đại trận thì quyết không thể xông ra được, cũng không thể dùng phương thức kinh người này để hủy diệt hộ tông đại trận này!

Hai người bọn hắn đã thế, càng không nói tới mấy chục tu sĩ suýt tử vong, vừa trốn ra được kia. Đám người nhìn về phía Vương Lâm trên bầu trời, mang theo vẻ hoảng sợ tràn ngập.

Tất cả ba vạn tu sĩ còn lại của Đạo Ma Tông cũng như quên cả hô hấp, ngơ ngác nhìn bầu trời, toàn thân tràn ngập sợ hãi, trở nên run rẩy.

Quên ta rồi sao... Nhưng Vương mỗ vẫn nhớ rõ các ngươi...

Vương Lâm đứng trên bầu trời, ánh mắt đảo qua đám người phía dưới, cuối cùng rơi vào đảo nhỏ trong hồ nước phía xa xa.

Lời nói vừa thốt ra, tay phải Vương Lâm giơ lên, lật mũ trùm, để lộ khuôn mặt lạnh lùng của hắn ra dưới ánh mặt trời.

Hơn một trăm năm mà thôi, các người hắn còn nhớ rõ trận chiến ở biên giới Mạnh Thổ Châu. Hiện giờ đã nhận ra Vương mỗ chưa!

Trong nháy mắt khi Vương Lâm lật mũ trùm, lão già mặc kim bào nhìn Vương Lâm, hai mắt lộ vẻ không thể nào tin nổi.

Vương Lâm!

Hắn liếc mắt một cái là nhận ra Vương Lâm. Hắn không thể nào quên trận sát phạt kinh người bên biên giới Mạnh Thổ Châu năm xưa. Trong trận chiến ấy Đạo Ma Tông xuất động ra rất nhiều tu sĩ, nhưng bị lực lượng một người giết hơn phân nửa, cuối cùng nếu không có tông chủ ra tay thì sợ rằng rất khó lưu lại được người này!

Là ngươi?

Nam tử trung niên mặc hồng bào cũng hít sâu một hơi, nhận ra Vương Lâm! Hắn cũng tham gia trận chiến năm đó, tận mắt thấy sự điên cuồng kinh khủng của Vương Lâm, thấy đám đồng môn tử vong, thấy ánh mắt sát lục ngập trời của Vương Lâm.

Vương Lâm! Là hắn!

Hắn không phải hơn trăm năm trước đã bị tông chủ bắt đi. Đưa tới Hạt Miếu rồi sao! Hắn không ngờ lại không chết!

Không ngờ là hắn, hắn năm đó ở biên giới Mạnh Thổ Châu giết chóc máu chảy thành sông. Đạo Ma Tông ta năm đó xuất động rất nhiều tu sĩ, hơn nữa tông chủ ra tay mới bắt được người này!

Nhận ra Vương Lâm không chỉ có hai tu sĩ Không Kiếp mà còn có rất nhiều người ở bốn phía. Hễ những người nhận ra hắn toàn bộ đều tham gia trận chiến năm xưa!

Ta năm đó đã từng nói...

Vương Lâm thu hồi ánh mắt nhìn đám tu sĩ phía dưới, tay phải đau đớn. Từ lòng bàn tay chậm rãi lan ra âm khí cực điểm!

Nếu ta có ngày có thể thoát khốn...

Vương Lâm thì thào, trong âm khí bao phủ, một thanh cốt đao sắc bén từ từ chui ra khỏi huyết nhục trong lòng bàn tay hắn.

Ta sẽ khiến Đạo Ma Tông này...

Thanh cốt đao nhanh chóng chui ra, trong chớp mắt liền hóa thành thanh đao dài hơn mười trượng, nhưng vẫn chưa chấm dứt mà tiếp tục kéo dài ra!

... Từ nay về sau trên Tiên Cương đại lục. Đạo thống bị hủy diệt, giết sạch toàn môn, xóa tên tông môn này!

Vương Lâm cúi mạnh đầu, cốt đao trong tay bất ngờ dài tới hơn ba mươi trượng, thanh đao còn dài hơn thân thể hắn. Tay phải hắn giơ lên, thanh cốt đao lóe lên dưới ánh mặt trời, tỏa ra cốt quang trắng bệch, âm khí ngập trời từ trong cơ thể Vương Lâm khuếch tán ra.

Trong nháy mắt khi thanh cốt đao kia vung lên, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái liền từ

trên bầu trời lao thẳng xuống đám tu sĩ phía dưới. Tốc độ của hắn cực nhanh, như tia chớp tiến tới. Hắn cản bản không cần dùng đại thần thông, chỉ cần thanh đao này đã đủ giết sạch cả tông môn này!

Dùng tông môn này tạo thành tháp đầu người!

Sắc mặt lão già mặc kim bào đại biến. Hắn có thể cảm nhận được khí tức kinh khủng trên người Vương Lâm, cũng cảm nhận được một luồng khí thế khiến tâm thần hắn run rẩy. Nhưng giờ phút này hắn không thể lui lại phía sau. Thân là Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ của Đạo Ma Tông, hắn biết mình không thể tránh khỏi một trận chiến này!

Giờ phút này trong tiếng gầm nhẹ, hắn cùng với nam tử trung niên mặc hồng bào bên cạnh hóa thành hai đạo cầu vồng lao thẳng về phía Vương Lâm trên bầu trời. Hai người liên thủ tiến hành chống cự đối phương!

Với tu vi của Vương Lâm ngày nay, hắn không cần mặc Hồn Khải vẫn có thể uy hiếp Đại Tôn Không Kiếp hậu kỳ. Trong nháy mắt khi hai người này bay tới, cốt đao trong tay Vương Lâm bỗng nhiên chém mạnh về phía trước!

- Sát!

Miệng Vương Lâm truyền ra tiếng gầm kinh thiên.

- Sát!

Phía sau hắn, ngũ hành chân thân biến ảo ra, cũng giơ lên cốt đao, phát ra tiếng gầm giống hệt Vương Lâm.

- Sát!

Phía sau ngũ hành chân thân, lôi đình bản nguyên chân thân biến ảo ra, cốt đao lập lòe tia chớp vung lên, truyền ra tiếng gầm thứ ba!

Ba tiếng gầm giết chóc này dung hợp. Hóa thành một cơn sóng âm kinh thiên, thay thế tất cả âm thanh trong thiên địa, chấn động tâm thần tất cả tu sĩ Đạo Ma Tông, cũng hấp dẫn ánh mắt của bọn họ ngưng tụ trên ba thân ảnh đang lao xuống dưới ánh mặt trời kia!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.