Tiên Nghịch

Chương 1570: Q.10 - Chương 1570: Lá rụng về cội






Đứng trên cái thang nối đất trời này, Vương Lâm nhìn về Chu Tước Tinh phía dưới. Tu chân tinh này đã trở nên xa lạ, sơn hà dường như cũng thay đổi không ít, lờ mờ không còn giống như trong hồi ức của hắn.

Mặt đất xanh lục một màu, cỏ xanh tràn ngập, theo gió nhẹ lay động mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát tràn ngập thiên địa.

- Chơi hay quá. Nơi này sao lại đẹp như vậy. Ngươi nhìn bức tượng trên ngọn núi kia đi. Ha ha, bức tượng đó làm chưa đẹp nhé, rất thô tháo. Còn không bằng người đất bổn vương nặn.

Người điên vỗ tay cười ha hả.

Bốn sư đồ phía trước lúc này thần sắc vốn nghiêm trang, đứng ở trên thang hướng về phía bước tượng đá vái một cái, thấy lời nói và tiếng cười người điên, ngoài lão già ra thì mấy đệ tử đều căm tức nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.

Núi này chính là ngọn núi đỡ cái thang, là ngọn núi cao nhất Chu Tước Tinh, được mấy người có đại thần thông dùng núi làm gốc rễ, từ đó xuất ra một pho tượng khổng lồ. Pho tượng này khắc một tu sĩ mặc trường bào, tay trái bắt quyết, tay phải nắm Khai Thiên Phủ thật lớn, ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc lộ ra một sự uy nghiêm vô hình, giống như đang muốn đánh với trời cao!

Ngay dưới cầu thang chính là chỗ của pho tượng. Do vậy hễ là tu sĩ tới Chu Tước Tinh triều thánh đều thấy bức tượng lớn như núi này. Mà khi bước vào tu chân tinh này, do tu vi cao thấp, theo khoảng cách gần xa mà cảm thấy uy áp khác nhau. Có những tu sĩ vừa gặp đã thấy tâm thần chấn động, đi tới cúng bái.

Pho tượng đó đúng là khắc Vương Lâm!

Đây là lần đầu tiên Vương Lâm hiện thân trong trận chiến ở Vân Hải tinh vực!

Chẳng qua bộ mặt pho tượng này không biết vì sao lại hơi mơ hồ, do đó người ngoài rất khó có thể nhìn rõ ràng.

- Tượng này chính là mô tả phong thái của Phong Tôn trong trận chiến đầu tiên ở Vân Hải tinh vực, chém chết Lão tổ Hỏa Tước Tộc, Nam Chiếu Thượng Nhân, sau đó đứng ở lỗ hổng của Phong Giới Đại Trận, lấy sức một người ngăn cản đại quân tu sĩ giới ngoại xâm lấn, khiến cho vạn người không dám bước vào!

Lời nói của lão giả lộ vẻ tang thương, khiến cho ba người đệ tử phía sau đều quay lại, hướng về phía pho tượng vái lạy.

- Sau trận chiến đầu tiên, tên tuổi Phong Tôn nổi lên hiển hách, mọi người đều biết được người đến từ Chu Tước Tinh, do đó tu sĩ giới nội chúng ta mới tự phát mà làm, dưới sự dẫn dắt của mấy tiền bối có đại thần thông, có quen biết với Chu Vũ Thái của Chu Tước Tinh đem ngọn núi cao nhất này biến thành pho tượng của Phong Tôn.

Tiếng nói lão già vang vọng.

Vương Lâm yên lặng nhìn pho tượng, nhẹ lắc đầu, thầm than một tiếng. Hắn mơ hồ nhớ ra ngọn núi này năm đó là thuộc về Chu Tước Quốc, chính là thánh địa của Chu Tước Quốc, nhưng hôm nay lại biến đổi rồi.

Loại thay đổi này Vương Lâm không muốn thấy. Hắn đi về phía trước nửa bước, mang theo người điên rời khỏi nơi này, biến mất trước mặt bốn sư đồ kia. Cho tới khi bọn họ đã rời đi, một trong ba người thanh niên mới cười rộ.

- Người thô tục như vậy mà cũng xứng tớii triều thánh cố hương của Phong Tôn!

Hai đồng môn bên cạnh gật đầu, căm tức nhìn bóng lưng Vương Lâm đang biến mất.

- Hai người này ở ngoài Chu Tước Tinh nói lời không hay, tất nhiên sẽ bị trừng phạt. Chúng ta chờ xem bọn họ sẽ bị đuổi khỏi nơi này chật vật tới mức nào.

Vương Lâm chậm rãi đi trên không trung, nhìn xuống dưới mặt đất, càng cảm thấy xa lạ, khiến cho thần sắc hắn càng cô độc hơn, giống như cả thiên địa cũng đều biến đổi. Chỉ có trái tim hắn vẫn như xưa, nhưng dưới ảnh hưởng của sự đổi thay này lại khiến cho hắn càng cô tịch...

- Thay đổi nhiều quá...đã không còn cảm giác của quê nhà nữa...

Vương Lâm trầm mặc, cố gắng để tìm lại một chút cảm giác quen thuộc năm xưa. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về mặt đất vẫn tìm không thấy.

Bao nhiêu tu chân quốc trên Chu Tước Tinh năm xưa cũng đã thay đổi toàn bộ. Cả Chu Tước Tinh lúc này trở thành một quốc gia, ngay cả tông phái hỗn tạp năm nào cũng đã trở thành cửu đại tông môn của Chu Tước Tinh.

Cửu đại tông môn chiếm đại bộ phận của Chu Tước Tinh.

Vương Lâm đi về phía trước, tìm lại Luyện Hồn Tông năm xưa, nhớ lại vẻ mặt hiền lành của Độn Thiên. Nhưng Luyện Hồn Tông năm xưa đã không còn nữa.

Ngọn núi đó đã biến mất từ lâu, hình thành một hồ nước, bốn phía có rất nhiều lầu các. Linh lực dao động truyền ra không ngớt, chứng tỏ sự tồn tại của một tông phái.

Tư Đồ Nam năm đó thức tỉnh, nói một câu bá đạo không cho trời đổ mưa vẫn vang vọng bên tai Vương Lâm. Nhưng lúc này hắn không tìm được chút khí tức quen thuộc nào.

Cự Ma tộc trong hồi ức, khi Vương Lâm bước qua, xuất hiện trong mắt hắn cũng đã thay đổi. Cả khu vực của Cự Ma tộc đã trở thành một vùng thảo nguyên. Bên trên thảo nguyên còn có ít dân du mục, quần áo đơn sơ hoặc quấn da thú trên người, trong tiếng hát vui vẻ mang đàn dê di chuyển.

Bên cạnh đàn dê còn có vài con chó lớn vừa chạy vừa sủa vang, lọt vào trong khúc hát lại không hề tạo vẻ không hài hòa, ngược lại dung nhập hoàn hảo, khiến ca khúc càng cuốn hút.

- Nơi này...cũng thay đổi rồi...

Vẻ buồn bã của Vương Lâm càng đậm. Thiên địa hôm nay đã biến đổi. Người điên đi phía sau Vương Lâm, lộ vẻ trầm mặc hiếm thấy. Hắn có thể từ bóng lưng của Vương Lâm nhận ra nỗi cô độc nồng đậm. Trong mơ hồ, hắn cũng thấy nhớ nhà.

Tuyết Vực quốc rất lâu sau xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Tuyết trắng đầy hồi ức giống như một tấm chăn màu bạc phủ kín mặt đất giờ phút này cũng không còn nữa.

Tuyết đã bị hòa tan từ lâu, trở thành một vùng cây cối rậm rạp, không còn chút gì của năm xưa. Ngay cả những thành trì năm đó cũng đã bị san bằng, trở thành một đống đổ nát bên trong đám cây cối.

Bị chôn vùi trong đó còn có một thành trì đặc thù của phàm nhân mà Vương Lâm đã ở đó gần trăm năm, còn ngắm nhìn đứa bé tên gọi Tằng Ngưu dần dần lớn lên.

Kinh ngạc nhìn đám cây cối phía dưới, trái tim Vương Lâm vô cùng khó chịu, có cảm giác không nói lên lời. Hắn mơ hồ cảm thấy nơi này đã không còn là quê hương của mình nữa...

Chu Tước Tinh này hắn đã không còn tìm được chút gì quen thuộc nữa.

Đã không còn quen thuộc, chỉ còn những ký ức, giống như một đứa con xa nhà đã lâu, khi tuổi già trở lại quê hương thì phát hiện ra nơi này mọi vật đều xa lạ. Xa lạ khiến hắn muốn khóc, xa lạ khiến hắn bi ai, xa lạ làm cho hắn không còn tìm thấy... nhà….

Vương Lâm trước kia cũng đã từng trở lại Chu Tước Tinh, cũng đã thấy sự thay đổi nhưng không như ngày nay, thay đổi lúc này nghiêng trời lệch đất, thay đổi quá bất ngờ, khiến cho hắn không kịp thích ứng. Hắn thậm chí không dám tỏa thần thức ra, nhìn toàn bộ Chu Tước Tinh, tới Triệu quốc tìm mộ cha mẹ...

Hắn sợ hãi nếu cứ tiếp tục đi, tiếp tục chứng kiến thì khiến cho hắn càng cô độc hơn. Lúc này hắn chỉ còn ký ức, chỉ có nỗi tịch mịch của kẻ không nhà.

Hắn cũng sợ hãi không dám tới sơn động trong Tu Ma Hải nơi hắn cùng ở với Lý Mộ Uyển, sợ hãi đi về sơn cốc ấm áp kia. Hắn sợ ngay cả những nơi đó cũng đã biến mất.

Nhìn đám cây cối này, Vương Lâm yên lặng đi tới, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng trong khu rừng rậm rạp, hắn vạt đám lá cây trước mặt, thấy được một phế tích của một thành trì.

Vài con thú nhỏ ở trong đám cỏ mọc cao ngút nơi phế tích, ở xa xa có thể nhìn thấy nhà cửa san sát một thời. Vương Lâm đi tới nơi này khiến cho những con thú bị kinh sợ, đều bỏ chạy cả.

Vương Lâm đi vào bên trong phế tích, tìm kiếm. Hắn mơ hồ tìm thấy một tia quen thuộc, mơ hồ muốn nắm bắt lấy. Nhưng một lát sau, một tia quen thuộc này không chút tiếng động mà tan nát. Hắn kinh ngạc nhìn về phía một cái hố lớn. Chính là cái hố này năm đó là đoạn đường mà hắn ở.

Đứng lặng ở nơi đó hồi lâu, Vương Lâm than nhẹ, xoay người rời đi.

Hắn đi tới Tu Ma Hải. Cả Tu Ma Hải nay đã không còn nữa. Sương mù năm đó giờ đã tiêu tan, chỉ còn lại mảnh đất khổng lồ bằng phẳng, ngày nay đã bị người ta ở kín, trở thành một khu vực thuộc cửu đại tông môn.

Sơn động năm đó hắn và Lý Mộ Uyển sống hiển nhiên đã không còn. Vương Lâm đứng trong thiên không nhìn hết thảy, trong lòng đau đớn. Hắn vốn định đi tới nhìn sơn động kia một cái, muốn nhìn cái thân rồng khổng lồ kia, muốn nhìn lại nơi mà Lý Mộ Uyển đã lưu lại tâm huyết năm đó.

Vương Lâm buồn bã xoay người rời đi.

Không ai hay biết, Vương Lâm trở lại những nơi mà hắn cảm thấy ấm áp, sơn cốc có Lý Mộ Uyển chậm rãi già đi, nơi Chu Như lớn lên.

Chẳng qua ngay cả những nơi này cũng đã bị san bằng, trở thành một vùng biển rất đẹp, rất đẹp, nhưng lại khiến Vương Lâm đau đớn...

- Nơi này cũng không còn nữa...

Đủ loại biến hóa trên Chu Tước Tinh, thoạt nhìn đẹp hơn năm đó vô số lần nhưng sự đẹp đẽ này chỉ là bề ngoài. Chu Tước Tinh này không phải là thứ Vương Lâm muốn!

Thế nhân chỉ biết nơi này là cố hương của Phong Tôn, muốn cải tạo nó thành một thánh địa, nhưng bọn họ nào biết, thánh địa này trống rỗng, không phải là thứ Vương Lâm cần...

Hết thảy mọi thứ đều chỉ là khói mây. Vương Lâm cũng không phải là loại người để ý tới bên ngoài, là tu sĩ coi trọng tiếng tăm. Hắn chỉ là một người bình thường, một người dù có là Phong Tôn cũng vẫn muốn giữ phong cách của một tiểu tiểu tu sĩ như xưa.

Hắn chỉ muốn có quê nhà, muốn có một nơi khiến mình bình tâm lại, có thể yên lặng mà nhớ nhung. Hắn chỉ muốn đi tìm một chút, dù chỉ là một chút quen thuộc, một chút khiến hắn ấm áp suốt hai ngàn nãm tu đạo lạnh lùng, một chút mà thôi...

Nhưng hôm nay sự ấm áp đó đã trở thành thứ xa xỉ. Hắn muốn tìm nhưng cả đoạn đường đi lại không hề tìm được dù chỉ một chút.

Cô độc, tịch mịch, Vương Lâm xoay người, nhìn người điên đang mê mang đi phía sau, nhẹ giọng nói:

- Tại sao lại như vậy...

- Bổn vương cảm thấy nơi này rất đẹp nhỉ, ha ha...

Người điên nhếch miệng cười ngốc nghếch.

Vương Lâm trầm mặc. Hắn nhìn bầu trời, hồi lâu thở dài một tiếng, bước về phía trước, mang theo người điên rời khỏi nơi này, đi tới nơi hắn không dám đi nhất, không dám nhìn... gia đình thực sự của hắn, Triệu quốc trong ký ức của hắn!

Trên bầu trời, Vương Lâm nhìn Triệu quốc phía dưới, đôi mắt trờ nên mơ hồ.

- Nơi này không còn nữa...

Trước mặt người đời, hắn là Phong Tôn, là người được ngàn vạn tu sĩ kính ngưỡng. Nhưng giờ phút này hắn trở lại làm một kẻ xa quê trở về. Hắn chỉ muốn tìm lại chút dấu vết thân quen của cố hương...

Phía dưới hắn, bên trong Triệu quốc cũng có bốn tu sĩ lúc trước đã đi tới nơi này.

- Nơi này chính là nơi Phong Tôn lớn lên sao...

Một giọng nói già nua vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.