Tiên Nghịch
Đến trước toà nhà, Hoàng Long chân nhân dừng lại, thấp giọng nói với
Vương Lâm: “Đây chính là Tàng Kinh Các, ngươi tiến vào đi, tầng thứ nhất
là các loại pháp thuật dành cho Ngưng khí kỳ, ngươi có thể tuỳ ý tham
khảo. Tầng thứ hai là trọng tâm của nơi này, chứa các loại pháp thuật
của Trúc cơ kỳ. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Trong lòng Vương Lâm cũng có đôi chút khẩn trương, hít sâu một hơi, cất
bước đi vào. Toà nhà này có bốn tầng, tầng thứ nhất chứa mấy trăm cái
ngọc giản đang phát ra nhũ bạch sắc quang mang.
“Không cần quan tâm, toàn bộ số này đều là hạ giai công pháp, cơ bản ta không cần liếc mắt.” Tư Đồ Nam cười nhạo nói.
Vương Lâm lại không nóng lòng tiến nhập tầng hai, cũng không nghe Tư Đồ
Nam nói, mà ở tầng thứ nhất này xem qua tất cả các ngọc giản này. Ở nơi
này, hầu như có tất cả các loại pháp thuật của Ngưng khí kỳ. Vương Lâm
dần chìm đắm vào trong đó, vừa nhìn tay hắn vừa biến hoá các loại pháp
quyết thử tập luyện.
“Tiên pháp đính giai – hoả vân thuật.” Vương Lâm cầm lên một cái ngọc giản, đọc nhãn ghi phía trên.
“Đính giai cái con khỉ, đây chỉ có thể là hạ giai khống hoả thuật mà
thôi, hồn hoả thuật của lão tử mới là đính giai chân chính!” Tư Đồ Nam
lập tức lên tiếng.
Vương Lâm ngẩn ra, đặt nó xuống rồi lại cầm lên một cái khác.
“Tiên pháp đính giai – Địa độn thuật”
“Đáng chê cười, thật đáng chê cười, thứ này ở chỗ chúng ta có đầy cả một
đống, lại còn bảo là đính giai, đại ngũ hành độn thuật của lão tử mới
là đính giai.”
“Tiên pháp đính giai – Phong nhận phá”
“Quả thực nực cười, cuồng phong túng vân thuật của lão tử còn mạnh hơn nó gấp trăm lần.”
“Cửu thiên hoá lôi thuật.”
“Nực cười quá đi mất, rõ ràng không phải chân chính lôi điện thuật lại đặt một cái tên kêu như thế!”
“Hoán tiên thuật.”
“Này tiên pháp coi như có chút đặc sắc, nhưng vẫn chỉ là đồ bỏ, đại hoán tiên thuật của lão tử còn lợi hại hơn nó gấp ngàn lần!”
Trong khi Tư Đồ Nam phê phán gay gắt những loại tiên thuật này, Vương
Lâm cũng nhíu hết da đầu, cuối cùng thật sự không thể tu luyện được đành
trực tiếp tiến lên tầng hai.
Số ngọc giản ở tầng hai này cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn 10 cái phiêu phù tại không trung.
“Đều là đê cấp công pháp, không cần phải xem đâu!” Tư Đồ Nam lại khinh bỉ nói.
Vương Lâm cười khổ thầm nghĩ: Ngài là tiền bối của lục cấp tu chân quốc,
tự nhiên là không coi trọng những loại pháp thuật này rồi.
“Vương Lâm à, ngươi không cần phải quan khán những cái này đâu, nhanh
tìm được một nơi yên tĩnh để bế quan, đột phá đến Trúc cơ kỳ rồi rời bỏ
cái tiểu môn phái này đi thôi.” Tư Đồ Nam thúc giục hắn.
Trải qua những gì Tư Đồ Nam nói, tâm lý chờ mong của Vương Lâm đã tan tành mây khói, Vương Lâm cau mày rời khỏi Tàng Kinh Các.
Hoàng Long chân nhân thấy Vương Lâm đi ra, ngẩn người một lúc rồi hỏi:
“Nhanh như thế mà ngươi đã chọn được công pháp như ý rồi sao? Hãy suy
nghĩ cẩn thận, nơi đây chứa tất cả các loại tiên pháp đính cấp của Triệu
quốc Tu chân giới, người ngoài muốn cũng không có tư cách để tiến vào
đây, ngươi không nên vội vã quá mà có điều sơ suất đó!”
Vẻ mặt Vương Lâm có chút cổ quái, Tư Đồ Nam thì khinh thường còn chưởng
môn nhân lại trọng thị, hắn đành gật đầu nói: “Đệ tử đã chọn được rồi.”
Hoàng Long chân nhân nhíu mày, đang muốn hỏi hắn lựa chọn được loại tiên
pháp nào thì đột nhiên cả ngọn Thương Tùng Phong rung lên rầm rầm giống
như bị động đất.
“Lão phu Phác Nam Tử của Huyền Đạo Tông, mấy tên tiểu bối Hằng Nhạc phái nhanh nhanh tiến ra đây.”
Hoàng Long chân nhân sắc mặt đại biến. Ngay lúc đó, hơn mười thân ảnh
nhanh chóng từ các toà nhà bên trong phóng ra. Đặc biệt là hai người dẫn
đầu rất là bắt mắt, trong đó có một người ánh mắt hữu thần, hạc phát
đồng nhan.
Bên cạnh hắn còn có một lão phụ nhân. Trên mặt bà đã có nhiều nếp nhăn,
thần sắc âm trầm, lãnh đạm liếc qua Hoàng Long chân nhân và Vương Lâm,
rồi sau đó nhìn lên bầu trời, trầm mặc không nói.
Phía sau hai người có mười lão giả, vẻ mặt đều mang nét già cỗi, khổ sáp.
“Vương Lâm, bên ngoài có một vị cao thủ nguyên anh kỳ. Hằng Nhạc phái
lần này gặp phiền toái lớn rồi. Ngươi tìm cơ hội thoát ra đi, có lão phu
ở đây, tạm thời có thể làm cho hắn không phát hiện ra ngươi. Hừ, nếu
lão phu còn nhục thể, làm sao có thể sợ hãi một tên nguyên anh kỳ nho
nhỏ được.” Tư Đồ Nam vội nói, hiếm khi thấy hắn có ngữ khí nghiêm túc
như thế.
Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, trên mặt hiện lên nét âm tình bất định.
Hạc phát đồng nhan lão giả cao giọng nói: “Phác Nam Tử tiền bối, không
biết ngài đến Hằng Nhạc phái của chúng ta là có chuyện gì, mời ngài nói
rõ?”
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trên bầu trời, tai to mặt lớn, nhìn qua
rất là uy nghiêm. Hắn trầm giọng nói: “Nếu là 500 năm trước, lão phu
còn có chút cố kỵ Hộ san đại trận của Hằng Nhạc phái các ngươi. Nhưng
bây giờ thì không hẳn, đợi lão phu phá trận xong sẽ cùng đán tiểu bối
các ngươi trực tiếp đối diện đàm thoại.”
Hắn nói xong, hai tay vung lên, một toà hắc sơn xuất hiện, đón gió phóng
to lên, trong nháy mắt đã hoá thành một ngọn cự phong. Hai tay hắn kết
thành thủ quyết, trong miệng phát ra mấy câu chú ngữ cổ quái.
Cự sơn đó ngay lập tức nện xuống. Ầm một tiếng, một đạo quang mạc xuất
hiện ở phía trên Thương Tùng phong và Hằng Nhạc phong. Quang mạc này bảo
vệ cả Hằng Nhạc phái, ngăn cản cự sơn.
Không hỗ là thương thiên đại phái của 500 năm về trước, đại trận vô hình
hoá hư này thật sự có thể phân hoá được tất cả công kích. Tuy thế, lão
phu thực muốn nhìn xem nếu không có nguyên anh kỳ tu sỹ toạ trấn, trận
pháp này có thể thừa nhận được mấy lần công kích của lão phu?!” Phác Nam
Tử cười lạnh, tiếp tục thúc giục của pháp quyết cự, phong lại xoay
tròn, không ngừng nện xuống.
Sắc mặt của hác phát đồng nhan lão giả đại biến. Giữa không trung, một
trảo của hắn xé mở một đạo liệt ngân, rồi nhanh chóng bước vào, mấy
người phía sau cũng nhanh chóng tiến vào.
Hoàng Long chân nhân vội thấp giọng nói: “Vương Lâm, nhanh đuổi theo.”
Nói xong, thân thể như một mũi tên rời khỏi cung, nhanh chóng tiến vào
bên trong khe nứt.
Vương Lâmcũng bước tới, nhanh chóng đuổi kịp.
Lúc này cự phong lại nện xuống, quang mạc phát ra những tiếng nổ long
trời lở đất. Thất thải quang mang lại kịch liệt loe lên, khó khăn lắm
mới ngăn cản được cự sơn.
Vương Lâm theo vết rách tiến vào, thì đã tiến đến thạch thai trên Thương
Tùng phong. Lúc này hạc phát đồng nhan lão giả, lão phụ nhân khoanh
chân đả toạ trên 2 trong số 8 khối bạch ngọc, thủ ấn pháp quyết liên tục
biến hoá.
Mà 6 vị trưởng lão trúc cơ kỳ khác chia nhau ngồi trên 6 khối bạch ngọc còn lại, trên mặt họ cũng lộ ra thần sắc bất an.
“Hoàng Long, nhanh đi gọi tất cả bổn môn đệ tử đến đây. Hôm nay chắc
chắn là trường hạo kiếp lớn nhất trong 500 qua của Hằng Nhạc phái chúng
ta.” Nói xong lão phụ nhân vội vàng hướng bạch ngọc thạch phun ra một
ngụm chân khí, thủ ấn pháp quyết lại biến hoá càng nhanh.
Thân thể Hoàng Long chấn động, lập tức lao ra, theo thạch kiều trực chỉ Hằng Nhạc phong bay đi.
“Hừ, thật sự có thể thừa nhận đến hai lần công kích của lão phu, lần thứ
3 này hãy phá cho ta!” Phác Nam Tử hừ lạnh một tiếng, phun ra một ngụm
nguyên anh khí, ngay sau đó ngọn cự sơn rung lên, phóng to đến gấp mười
lần, tựa như có thể che kín bầu trời, hung hăng nện xuống.
Ầm một tiếng, một trong số 8 khối bạch ngọc vỡ tan, vị trưởng lão Trúc
cơ kỳ ngồi trên khối đó thất khiếu đổ máu, thân thể run lên, đổ xuống
nền đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.