Trong lúc di chuyển, Vương Lâm ở trong lòng đất đầu mày khẽ nhíu, bùn đất xung quanh có một tia chất nhầy chảy ra. Nếu không phải tiên lực Vương Lâm vờn quanh bên ngoài cơ thể, sợ là sẽ lập tức bị chất nhầy này dính lên người.
- Nơi đây rất là quỷ dị !
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thần thức chậm rãi tản ra càng xa, thỉnh thoảng hắn cũng cảm nhận được một số dao động mạnh. Mỗi lần như vậy thần thức của hắn đều vòng qua.
Theo hắn không ngừng xâm nhập, thần thức gần như lan tỏa toàn bộ tầng ngầm trong Vân Hà tinh. Bỗng nhiên ánh mắt Vương Lâm sững lại, tại chỗ sâu nhất trong Vân Hà tinh, hắn thấy được một mỏ quáng Kim Viêm kéo dài vô số dặm.
Mỏ quáng này ở sâu trong lòng đất, trong đó một đoạn ở mặt khác của Vân Hà tinh, giống như là phá đất chui lên. Năm xưa người của Huyễn gia chính là phát hiện mỏ Kim Viêm này ở nơi đó.
Lông mày Vương Lâm càng nhăn chặt, hắn vẫn chưa lập tức hành động, mà hơi trầm ngâm.
- Nếu là mỏ Kim Viêm này ẩn sâu thì cũng thôi, nhưng mà mỏ quáng này không có gì che giấu, chỉ cần một tu sĩ Vấn Đỉnh đến nơi đây hơi xem qua liền có thể biết được. Như vậy nơi này có vẻ kỳ quái.
Thần thức Vương Lâm cẩn thận điều tra ở trên mỏ quáng kéo dài vô số dặm kia, cuối cùng cũng không nhìn ra manh mối gì.
Sau khi suy tư thật lâu, Vương Lâm lộ ra vẻ quyết đoán, tay phải kéo trước người một cái, lập tức đẩy ra bùn đất trước người, cả người xuyên qua đi thẳng đến mỏ Kim Viêm ở chỗ sâu nhất.
Không lâu sau, hắn liền đi tới chỗ mỏ Kim Viêm. Hiện ra trước mắt chính là một mỏ quáng thật lớn phát ra từng hồi ánh sáng vàng. Mỏ quáng này giống như một con rồng khổng lồ, uốn lượn ở sâu trong lòng Vân Hà tinh.
Vương Lâm hơi trầm ngâm chậm rãi tiến đến. Hắn vẫn có cảm giác không phù hợp. Từ lúc nhìn đến Vọng Nguyệt, trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác u ám thủy chung không tan.
- Vọng Nguyệt vì sao lại xuất hiện ở nơi này. Mỏ quáng Kim Viêm vì sao lộ rõ như vậy mà không người khai thác…
Một tấm màn bí ẩn vẫn đang bao phủ. Vương Lâm nhìn chằm chằm mỏ quáng phía trước, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Nhiều năm cẩn thận khiến cho hắn tạo thành thói quen suy tư. Nơi này bí ẩn rất nhiều, nếu hơi chút không cẩn thận sợ là sẽ gặp phải nguy cơ khó thể tưởng tượng.
Vương Lâm áp chế ý tưởng muốn lập tức thu mỏ quáng Kim Viêm trong đáy lòng. Hắn bình tĩnh theo mỏ quáng mà đi, dần dần bí ẩn trong lòng hắn ngày càng đậm.
Hắn xem ra mỏ quáng Kim Viêm này thật sự rất chỉnh tề, lớn nhỏ, thô mịn từ đầu đến cuối không ngờ khá giống nhau.
- Nếu là mỏ quáng thiên nhiên hình thành tuyệt đối không có khả năng như thế. Mỏ quáng này thoạt nhìn lại càng giống như một bộ xương thật dài.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên thân hình Vương Lâm dừng lại, ánh mắt lộ vẻ cổ quái nhìn chằm chặp vào mỏ quáng, trong lòng như sóng cuộn trào.
- Xương cốt… Chẳng lẽ xương cốt này là một con mãnh thú không biết tên sau khi chết để lại !
Vương Lâm hít sâu một hơi, hắn tưởng tượng không được rốt cuộc loại mãnh thú nào xương cốt lại là Kim Viêm.
Hắn trầm ngâm một lát liền tiếp tục theo mỏ Kim Viêm mà đi. Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ tinh cầu run lên. Vương Lâm ở trong lập tức cảm nhận được từng đợt dao động theo bốn phương tám hướng truyền lại. Những dao động này toàn bộ hướng về phía trên.
Trong dao động này, toàn thần tiên lực Vương Lâm ngưng tụ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi. Thần thức hắn này vẫn đang trong trạng thái tản ra, rõ ràng thấy được một cây xúc tu theo phía trên mỏ quán vươn ra dung nhập vào trong bùn đất, kéo dài tới cuối cùng chuẩn xác tới một khe nứt trên mặt đất, trồi lên lay động đong đưa trên mặt đất.
Vương Lâm run lên một cái liền lập tức cúi đầu nhìn về phía mỏ Kim Viêm, vẻ cổ quái càng đậm trong mắt.
- Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc…
Vương Lâm nhìn chằm chằm mỏ Kim Viêm, trong mắt đột nhiên tuôn ra ánh sáng, hắn thì thào tự nói :
- Toàn bộ mặt đất đều có xúc tu kia thoạt nhìn như Vân Hà tinh này đầy lông…
Loại hình dạng thứ hai của Vọng Nguyệt đó là toàn thân xúc tu co rút lại như thế là nằm trong trạng thái ngủ say… Hay là… Vân Hà tinh mà ta đang đứng… Chẳng lẽ là một con Vọng Nguyệt khổng lồ !
Vương Lâm hít sâu một hơi kinh ngạc nhìn mỏ Kim Viêm cách đó không xa.
- Đây không phải mỏ quáng mà là xương cốt thực sự, nhưng cũng không phải xương cốt mãnh thú gì, mà là... xương cốt của Vọng Nguyệt này !
Vương Lâm trong lòng dâng lên một cỗ hơi lạnh.
- Nếu là vừa rồi trực tiếp thu mỏ Kim Viêm này chỉ sợ lập tức sẽ kích thích Vọng Nguyệt. Như vậy ta sẽ mất mạng ở đây. Con Vọng Nguyệt này thức tỉnh hoàn toàn khả năng không lớn, nhưng chỉ cần trong nháy mắt thức tỉnh thì có thể giết chết tất cả những người mưu toan lấy xương nó.
Vương Lâm rốt cục hiểu được vì sao mỏ Kim Viêm nơi đây không có bất kỳ tu sĩ nào tới lấy. Không phải họ không muốn mà là không dám.
- Nói vậy thì lúc trước cũng có người đến đây nhưng cuối cùng đều toàn bộ chết đi. Như thế người chết đi của Huyễn gia kia cũng là người khôn khéo. Người này chỉ nhặt một ít ở trên mặt đất liền lập tức rời khỏi. Nếu là hắn lấy nhiều hơn một chút sợ rằng lập tức sẽ đánh thức Vọng Nguyệt. Phương diện này cũng có liên quan tới vận may, có lẽ đổi lại là người nào khác có lẽ chỉ sợ đã làm thức tỉnh Vọng Nguyệt.
Lúc này trong đầu Vương Lâm hiện lên hàng trăm ý niệm. Hắn biết rõ lúc này hẳn là rời đi không thể xem xét mỏ Kim Viêm này nữa. Nhưng hắn nhìn mỏ quáng liên miên không dứt kia trong lòng cực kỳ không cam tâm.
- Ta nếu lấy hết xương cốt của con Vọng Nguyệt như vậy nó sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Đến lúc đó thân hình nó hoàn toàn thay đổi thành hình dạng tấn công, như vậy ta chắc chắn phải chết… Chỉ có điều như vậy bỏ cuộc thì thật không cam lòng !
Vương Lâm thở dài ánh mắt lóe ra, trong đầu nhớ lại tất cả những điều có liên quan tới Vọng Nguyệt trong trí nhớ Cổ Thần Đồ Ti.
- Không còn bất kỳ ai hiểu rõ loại ký sinh trong cơ thể Cổ Thần này hơn ta, đây là ưu thế của ta. Con Vọng Nguyệt này thích hút máu Cổ Thần……
Cũng như thế, mấu chốt trên người Vọng Nguyệt này là mấy xúc tu. Mấy thứ này là khí quan mẫn cảm nhất… có phương pháp nào có thể lấy xương cốt mà không làm nó thức tỉnh…
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm nói :
- Năm đó ta nuốt Thăng Tiên Quả kia liền cảm thấy có một cảm giác điên cuồng. Lúc đó mặc dù là có người lấy xương của ta sợ là cũng không có cảm giác. Nếu là có thể khiến cho con Vọng Nguyệt này trong lúc ngủ say lâm vào mê ảo, có lẽ đó là cách tốt nhất để lấy xương…
Vương Lâm trầm ngâm một chút quyến luyến nhìn mỏ Kim Viêm, hắn than nhẹ một cái giẫm chân biến mất. Lúc xuất hiện thân hình hắn đã ở trong không trung. Hắn Na di ra khỏi Vân Hà tinh, ở trong tinh không Tinh la bàn mang theo Vương Lâm nhanh chóng rời đi.
Vương Lâm ngồi trên tinh la bàn nhìn lại Vân Hà tinh xa xa, trong mắt lộ vẻ quyết đoán.
- Xương cốt của Vọng Nguyệt này ta nhất định phải lấy được ! Dược vật khiến cho Vọng Nguyệt hôn mê có thể tinh luyện từ trong Thăng Tiên quả ra. Chỉ có điều liều lượng thế nào mới có thể khiến cho con Vọng Nguyệt khổng lồ như thế bị hôn mê.
Nếu đổi là người khác cho dù là nghĩ tới phương pháp lấy được nhiều dược vật cũng không thể khiến cho con Vọng Nguyệt này hấp thu.
Vọng Nguyệt của Cổ Thần trừ khi có ấn quyết của Cổ Thần dẫn dắt nếu không nó sẽ không hấp thu bất kỳ vật chất gì ngoài máu của Cổ Thần.
Mà ấn quyết Cổ Thần chỉ có Vương Lâm có được.
Vương Lâm ngồi trên con rồng bạc bay trong tinh không, sắc mặt thủy chung âm trầm. Chuyến đi mấy tháng này coi như phí công, nguyên tưởng rằng có thể khiến cho hạt châu Thiên Nghịch viên mãn nhưng không ngờ kết quả như vậy.
- Mà thôi, Thiên Nghịch viên mãn đã đợi hơn tám trăm năm, chỉ cần lấy được lượng lớn Thăng Tiên Quả tinh luyện rồi lại đến.
Chỉ có điều thật không ngờ là có một con Vọng Nguyệt khổng lồ như vậy… Rốt cuộc là mấy tinh Cổ Thần mới có được Vọng Nguyệt như vậy… Hơn nữa nó rõ ràng đã ngủ vô số năm tháng, ở trên đó thậm chí có cả thành trì đổ nát.
- Vọng Nguyệt hình dạng hóa thành tinh cầu này một khi thức tỉnh sẽ có thực lực thế nào… Chỉ sợ cho dù là Lăng Thiên Hậu, Thiên Vận tử cũng sẽ trông thấy mất vía mà chạy. Đáng tiếc vật nầy trừ khi là chủ ký sinh, nếu không thì không ai có thể khống chế, cho dù là bổn tôn ở đó cũng vô dụng.
Nếu có thể khống chế nó mang về Liên Minh Tinh Vực đúng là một chuyện rất may mắn.
Vương Lâm cười khổ khống chế tinh la bàn đi thẳng tới Nhiễm Vân tinh. Theo ánh bạc lóe lên, khoảng cách hắn với Vân Hà tinh càng ngày càng xa.
Ba người Lão tổ Nhiễm gia, Tiêu Dao tán nhân, Tôn Tích ở trên Nhiễm Vân tinh nhìn về chân trời phía xa, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
- Tỏa tinh đại trận…
Tôn Tích vẻ chua xót nói.
- Huyễn gia ra tay tuyệt sẽ không chỉ vậy, bọn họ bố trí Tỏa tinh đại trận sẽ sớm trực tiếp giáng lâm Nhiễm Vân tinh.
Tiêu Dao tán nhân trầm giọng nói.
- Việc này chỉ sợ chuẩn bị cho Huyễn Mi con gái nuôi Lão tổ Huyễn gia mới thu, lập uy.
Lão tổ Nhiễm gia trầm ngâm hồi lâu nói.
- Huyễn gia đây là muốn diệt tộc ba chúng ta, dùng trận này đề phòng chúng ta chạy thoát.