Thần sắc Lữ Anh Kiệt có chút âm trầm, nhìn chằm chằm Lô Vân Tử. Hắn còn nhớ rõ một ngàn năm trước, chính là người trước mặt này mang theo Tử Đạo Tông từ tầng tinh vực thứ năm, sau khi trở thành đệ nhất phân tông của tầng thứ năm, đã muốn khiêu chiến với đệ nhất phân tông của tầng thứ sau Tiên Âm Môn.
Tuy cuối cùng khiêu chiến thất bại, nhưng đây đúng là sỉ nhục đối với Tiên Âm Môn. Người này triệt để lợi dụng một trận chiến với Tiên Âm Tông để tạo nên uy danh của Tử Đạo Tông, còn làm cho ba chứ Lô Vân Từ này danh chấn trong toàn bộ Vân Hải.
Tại đại hội của Vô Cực Tông lần này, sự ngang ngược của Lô Vân Từ này so với một ngàn năm trước còn lớn hơn không ít, chỉ sợ cuối cùng sẽ lựa chọn cơ hội để khiêu chiến với Tiên Âm Môn bọn họ!
Nếu liên tục bị một phân tông ở tầng thứ năm khiêu chiến hai lần, Tiên Âm Tông kia có thể nói là không còn chút mặt mũi nào, thắng là chuyện đương nhiên, nhưng nếu có một chút hơi yếu thế, thì cho dù là vẫn thắng, nhưng cũng sẽ bị người ta âm thầm đàm tiếu.
- Lô Vân Tử, miệng lưỡi của ngươi thật là lợi hại, chỉ là không biết Lữ huynh mà ngươi nói, làm thế nào để giết chết ta như giết một con kiến đây!
Thần sắc của Lữ Anh Kiệt dần dần trở nên bình thản, hắn là người ầm trầm, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, chỉ trong vài hơi thở, liền có thể đem lửa giận vừa rồi đè nén xuống.
Lô Vân Tử trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn Lữ Anh Kiệt. Hắn hiển nhiên biết được tính tình của người này, nhưng càng nhìn, trong lòng lại càng thấy ghét.
- Nếu hắn có thể đến, ngươi sẽ có cơ hội biết được!
Thanh âm Lô Vân Tử lạnh như băng, lần này hắn tơi Vô Cực Tông, ngoài tham dự đại hội các phân tông, chuyện quan trọng nhất chính là muốn gặp lại Vương Lâm, cho nên đối với Quy Nguyên Tông cực kỳ chú ý.
Nhưng ngay khi Lô Vân Tử nói ra lời này, đột nhiên ở xung quanh chỗ này liền có một thanh âm nam không ran am, nữ không ra nữ, như thể phát ra từ kẽ răng, vang vọng khắp bốn phía.
- Mỗ gia cũng sẽ chờ người họ Lữ mà Lô Vân Tử nói.
Thanh âm này vừa truyền đến, Lô Vân Tử lập tức biến sắc. Không chỉ có hắn mà người của Quy Nguyên Tông bao gồm cả Lữ Yên Phỉ thần sắc cũng đều biến đổi.
Thanh âm này tưởng như mềm yếu vô lực, nhưng ngay khi truyền tới cũng dẫn dắt nguyên thần của mọi người, theo sự lên xuống của thanh âm xuất hiện những dao động kịch liệt. Nếu là người tu vi không đủ, thậm chí dưới thanh âm này sắc mặt cũng tái nhợt, nguyên thần rối loại lập tức sẽ bị tổn thương!
Chỉ có Lữ Anh Kiệt kia thần sắc vẫn như thương, vẻ sợ hãi lẫn vui mừng lóe lên trong mắt. Hắn xoay người nhìn về phía sau, ôm quyền cực kỳ cung kính nói:
- Tham kiến Triệu tiền bối.
Hư không phía sau Lữ Anh Kiệt lúc này xuất hiện gợn sóng quanh quẩn, dần dần hiện ra một người. người này là một nam tử trung niên, đặc điểm nổi bật của hắn là một cái mũi khoằm, đôi môi hơi mỏng cùng với ánh mắt âm trầm, khiến cho người này thoạt nhìn cực kỳ độc ác.
Sắc mặt Lô Vân Tử biến đổi, hồi lâu sau mới ôm quyền trầm giọng nói:
- Lô mỗ tham kiến Triệu tiền bối từ Tầm Loan Tông của tầng thứ bảy.
Lời nói của hắn đã chỉ ra thân phận của nam từ trung niên tướng mạo độc ác này, nhưng cũng là để nhắc nhở đám người Lữ Yên Phỉ. Trên mặt Lữ Yên Phỉ hiện lên vẻ đau khổ, cùng với đám tu sĩ của Quy Nguyên Tông vội vàng cung kính tham kiến.
Sự xuất hiện của người này dường như khiến cho bốn phía trở nên u ám, những người đứng quanh quan sát vội vàng lui lại phía sau, còn có một vài người lập tức rời khỏi, tránh xa nơi này. Nơi đây vốn đang xoay quanh chuyện của Quy Nguyên Tông, nhưng dường như đang chậm rãi thay đổi, trở thành chuyện của Tử Đạo Tông, Tiên Âm Tông và Tầm Loan Tông.
Cái mà bọn họ chú ý tới, chính là người thần bí có thể được bịa ra trong lời nói của Lô Vân Từ.
Nam tử trung niên họ Triệu kia cất bước đi tới bên cạnh Lữ Anh Kiệt, hướng về hắn hơi gật đầu. Thần sắc Lữ Anh Kiệt lại càng cung kính hơn.
- Nếu người khác đã nói người họ Lữ nào đó có thể giết ngươi như giết một con kiến, thì ngươi cứ chấp nhận như vậy đi, Triệu mỗ cũng muốn biết người họ Lữ này rốt cuộc là thật hay giả.
Nam tử trung niên họ Triệu kia chậm rãi mở miệng, thanh âm vẫn như trước.
Lữ Anh Kiệt trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, gật đầu nói:
- Nếu như vậy, tại hạ cũng phải xem người họ Lữ thần bí này có thần thông gì. Nhưng nếu người này thật sự là bịa đặt, hoặc sau khi xuất hiện lại không giống như lời Lô đạo hữu nói, vậy thì phải nên như thế nào, xin Triệu tiền bối chỉ điểm.
- Nếu như vậy, Triệu mỗ nhất định phải làm chứng, chuyện này có lớn có nhỏ, đâu thể nói như trò đùa được!
Lô Vân Từ thần sắc âm trầm, nửa ngày không nói gì. Tầm Loan Tông trong tầng thứ bảy cũng không phải là phân tông mạnh nhất, nhưng Triệu Long này cũng là trưởng lão ngoại sự của Tầm Loan Tông, có mối thâm giao với Tiên Âm Tông, dựa vào những lời nói vừa rồi cũng có thể đoán được.
Lữ Yên Phỉ cắn môi dưới, nàng nhìn ra sự khó xử của Lô Vân Từ, giờ phút này nhẹ giọng nói:
- Việc này không liên quan đến Lô đạo hữu, đây là chuyện của Quy Nguyên Tông ta, nếu…
Không đợi Lữ Yên Phỉ nói xong, nam tử trung niên họ Triệu kia hai mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Yên Phỉ một cái. Một cái liếc mắt này giống như thực chất hóa, giống như một đạo kiếm quang ầm ầm xuất hiện, trực tiếp rơi vào trong mắt của Lữ Yên Phỉ.
Lữ Yên Phỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nguyên thần ầm vang, thân thể không thể khống chế được lui ra phía sau mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, cả người trở nên suy yếu.
- Ở đây trẻ con như ngươi không có tư cách nói chuyện!
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh, đám người của Quy Nguyên Tông thần sắc lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng không dám nói một lời nào, chỉ có thể đem sự nhục nhã này nuốt xuống, biến thành sự đau khổ tràn ngập toàn thân.
- Nếu Lữ sư huynh không tới, hoặc là không như Lô mỗ nói có thể giết Lữ Anh Kiệt như giết một con kiến, như vậy Lô mỗ sẽ hoàn toàn chịu sự dạy bảo của Triệu tiền bối!
Lô Vân Từ trầm ngâm trong chốc lát, nhìn chằm chằm Triệu Long, trầm giọng nói.
Triệu Long kia trên mặt lộ ra nụ cười âm trầm, tiếng cười cực kỳ chói tai, không thèm trả lời, xoay người định rời khỏi. Lữ Anh Kiệt ở bên cạnh hướng về Lữ Yên Phỉ cười có ý xin lỗi, cũng không nhìn Lô Vân Tử, đi theo Triệu Long rời khỏi nơi này.
Chỗ của bọn họ cùng với đám người xung quanh đài cao khổng lồ giống như là một biển người, đúng lúc này, đột nhiên trên tu chân tinh nơi có đài cao diễn ra cuộc so tài giữa các phân tông Vô Cực Tông, một đạo cầu vồng màu trắng gào thét tới gần. Đạo trường hồng này che phủ bầu trời, truyền ra từng trận tiếng xé gió ầm ầm, chưa tới gần nhưng lập tức đã thu hút sự chú ý của tất cả những tu sĩ ở xung quanh đài cao trên tu chân tinh.
Một luồng khí tức Toái Niết bỗng nhiên từ trên đạo bạch quang tràn ngập ra, bao phủ bốn phía. Lập tức trong Vô Cực Tông trên tu chân tinh này liền có mấy đạo thân ảnh lóe ra, đi tới nghênh đón.
Đạo bạch quang kia sau khi tới gần tốc độ không nhanh, khiến cho ánh mắt của những tu sĩ tập trung lại, liếc mắt nhìn một cái có thể nhìn thấy được ở bên trong đó là thân ảnh một nữ tử. Thấy được rõ ràng hơi là một mái tóc màu lam cực kỳ đặc biệt, mà toàn bộ Vân Hải này chỉ một người có! Lý Thiến Mai! Phá Thiên Tông của tầng thứ chín!
Tiếng xôn xao đột nhiên trong lúc này vang lên, giờ phút này dường như hơn mười vạn tu sĩ ở nơi đây toàn bộ đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra được thân phận của nữ tử tóc màu lam này!
- Quả nhiên là Lý Thiến Mai của Phá Thiên Tông, không ngờ lại có thể đến tham dự đại hội các phân tông so tài lần này của Vô Cực Tông!
- Nghe nói nữ tử này đang ở Yêu Tông chiến với Văn Thú triều, giờ phút này lại rời khỏi chiến trường đi tới nơi này!
- Nghe đồn trong trận chiến với Văn Thú Triều nghiêm cấm không cho phép bất cứ một tu sĩ tham dự nào rời khỏi, Lý Thiến Mai này chắc đã được sự đồng ý của Yêu Tông mới đi tới Vô Cực Tông!
Những tiếng nghị luận theo sự xuất hiện của Lý Thiến Mai lập tức dậy lên như sóng lớn. Ngay cả hai tông phái đang giao chiến trên đài cao lúc này cũng không hề được mọi người chú ý.
Lữ Anh Kiệt hiển nhiên cũng nhìn thấy được Lý Thiến Mai ở phía trên không trung, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt cùng với sợ hãi. Hắn đã nhận ra Lý Thiến Mai, năm đó đối phương đã hỏi hắn ba vấn đề.
Triệu Long ở bên cạnh Lữ Anh Kiệt thần sắc cũng biến đổi. Đối với Lý Thiến Mai của Phá Thiên Tông từ tầng thứ chín này hắn vô cùng cung kính, nữ tử này bất luận tu vi hay tông phái, còn xa hắn mới có thể sánh bằng.
Người của Vô Cực Tông hôm nay phụ trách đại hội các phân tông so tài là một lão già có tên là Phùng Hải, cùng với hắn có sáu trưởng lão của Vô Cực Tông. Ngay khi phát hiện ra Lý Thiến Mai, bảy người bọn họ lập tức bay tới, phía sau còn có mười đệ tử của Vô Cực Tông. Ở tiếp phía sau, mấy trăm môn nhân của Vô Cực Tông phụ trách đại hội lần này giờ phút này cũng cùng nhau bay ra. Đoàn người trùng trùng điệp điệp nghênh đón Lý Thiến Mai đi tới.
- Lý đạo hữu có thể đến Vô Cực Tông ta, quả thật là vô cùng vinh hạnh. Lão phu Phùng Hải tham kiến Lý đạo hữu.
Phùng Hải cười ha hả, thần thái có vẻ nhiệt tình, đứng từ xa ôm quyền.
Sáu trưởng lão phía sau cũng lần lượt mỉm cười, ôm quyên thi lễ. Những đệ tử ở phía sau thần sắc còn cung kính hơn, không ít người hướng ánh mắt nhìn Lý Thiến Mai, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và kính trọng.
Ngoài những người này, giờ phút này ở phía xa trên tu chân tinh, còn có hơn mười đạo cầu vồng gào thét bay tới. Chỉ thấy một bộ phận những người chủ chốt của Vô Cực Tông đang nhanh chóng tiến tới, có thể thấy được sự coi trọng đối với Lý Thiến Mai.
- Lý đạo hữu chắc là mới từ chiến trường Văn Thú Triều trở về, xin mời theo lão phu về sơn môn của Vô Cực Tông nghỉ ngơi một lát. Chắc tông chủ cũng đã biết việc Lý đạo hữu tới đây, đây quả thật là một vinh hạnh cho Vô Cực Tông ta.
Phùng Hải kia trong lúc ôm quyền, tiếng cười vang vọng.
Mặc dù trở thành trung tâm sự chú ý của mọi người, nhưng thần sắc Lý Thiến Mai vẫn bình tĩnh như cũ. Nàng không hề lỗ mãng tản ra thần thức tự mình tìm kiếm, mà ánh mắt đảo qua đám người chi chít ở bên dưới, cuối cùng nhìn Phùng Hải, nhẹ giọn nói:
- Nghỉ ngơi cũng không cần vội vàng, Phùng đạo hữu, đại hội của quý tông lần này, không biết Quy Nguyên Tông ở tầng thứ năm đã tới chưa?
- Quy Nguyên Tông?
Phùng Hải kia ngẩn người ra, ở phía sau hắn liền có một đệ tử bay tới, ở bên tai hắn nói vài câu.
- Quy Nguyên Tông đó đã tới rồi.
Sau khi Phùng Hải nghe xong, lập tức cười nói, nhưng trong lòng cũng nổi lên sự nghi hoặc, không hiểu Quy Nguyên Tông nhỏ nhoi đó chẳng lẽ lại có quan hệ với Lý Thiến Mai. Lý Thiến Mai kiềm chế tâm thần, nhẹ giọng nói:
- Bọn họ ở chỗ nào?
Phùng Hải trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng thần sắc cũng không lộ ra một chút nào, nhìn về đệ tử ở phía sau lúc trước vừa mới nói vào tai hắn. Người này là một thanh niên, vội vàng cung kính nói:
- Ở phía bắc của võ đài… ngoài rìa.
Hắn vừa mới nói tới đây, thần thức của Lý Thiến Mai đã tản ra, ngay lập tức bao phủ toàn bộ phía bắc, trong phút chốc đã tìm thấy chỗ của đám người Quy Nguyên Tông. Nơi đó so với những chỗ khác xung quanh võ đài thật không đáng kể, nhưng thân mình Lý Thiến Mai sau khi tìm thấy Quy Nguyên Tông liền như một tia chớp bay thẳng đến nơi đó!