Tiên Nghịch
Lời của Vương Lâm vừa dứt, sắc mặt của ba người Chu Tử Hồng lập tức biến
đổi lớn. Đặc biệt là Lâm Đào, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng lui ra
phía sau. Du hồn kia nghe được mệnh lệnh, không nói nhiều mà hướng về
phía Lâm Đào bay tới.
Chu Tử Hồng cắn chặt môi dưới, có ý muốn ngăn cản, nhưng chẳng biết mở
miệng thế nào. Tên sư huynh họ Dương thì lại than nhẹ một tiếng, vẻ phức
tạp trên mặt lập tức lóe lên. Lâm Đào dùng hết tốc độ, vẫn không thể
nào chạy đi xa được. Hắn chỉ hoảng loạn chạy qua chạy lại ở bốn phía,
muốn né tránh du hồn. Hắn tự biết mặc dù có chạy trốn, tốc độ cũng chẳng
nhanh bằng du hồn. Cho dù có gặp may mà chạy thoát, chiến trường ngoại
vực lớn như vậy, hắn có thể hoàn toàn khẳng định, mình cũng không thể
nào còn sống mà quay về truyền tống trận. Nghĩ đến đây, hắn vội vàng
nói:
-Tiền bối! Ta và Mã Lương không có một chút giao tình nào. Đồng môn mấy
năm nay, bọn tôi nói chuyện với nhau cũng rất ít. Tiền bối tha mạng,
ta…Ta nguyện trở thành nô tài của ngài. Tiền bối tha mạng.
Lâm Đào lo lắng nói. Lúc này du hồn đã đến rất gần hắn. Vương Lâm khẽ
cười nhìn hắn một cái, tay phải vung lên, du hồn lập tức ngừng lại. Trán
Lâm Đào ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn cũng chẳng dám lau, mà cung kính đứng ở
một bên, nói:
-Tiền bối, ngài…Ngài chắc chắn là cao thủ của thượng cấp tu chân quốc.
Lâm Đào may mắn trở thành nô tài của ngài, tuyệt đối sẽ không có nữa
điểm dối trá.
Nói xong, hai tay của hắn tạo thành một cái thủ ấn, trong giây lát đặt
lên trên trán của mình. Ngay lập tức một giọt máu trong suốt và lóng
lánh, từ giữa mi tâm của hắn chảy ra, từ từ bay về phía Vương Lâm.
Giọt máu kia sau khi xuất hiện, cả người Lâm Đào ngay lập tức rũ xuống,
bộ dạng suy yếu, khẩn trương nhìn Vương Lâm. Vương Lâm vung tay lên, sau
khi bắt được giọt máu thì ánh mắt chuyển lên trên người của sư huynh họ
Dương.
Lâm Đào sau khi thấy Vương Lâm nhận lấy giọt máu, lập tức thở phào nhẹ
nhõm. Hắn biết, cái mạng nhỏ của mình đã được bảo toàn. Lâm Đào rất
thông minh, có thể nói hắn là người đầu tiên phát hiện con người của
Vương Lâm có chút cổ quái. Đoán chừng Mã Lương chắc chắn đã chết. Sư đệ ở
trước mặt này, là bi người ta đoạt xá. Nhưng hắn không dám nói, lại
càng không dám đi nhắc nhở cho hai người Dương, Trương.
Lâm Đào biết, đi theo Vương Lâm, là con đường sống duy nhất của mình.
Cho dù Vương Lâm không giết hắn, chỉ cần đuổi hắn đi, hắn cũng chắc chắn
sẽ chết. Cho nên chuyện này căn bản là khỏi cần phải so sánh làm gì cho
mệt. Khi Vương Lâm ra lệnh cho du hồn giết chết mình, Lâm Đào đã hiểu,
đối phương rõ ràng đã sớm nhìn ra suy nghĩ của mình. Cho nên hắn cũng
chẳng cần chất vấn, bởi vì như vậy sẽ càng làm hắn chết nhanh hơn mà
thôi.
Đây là chỗ thông minh của Lâm Đào, cực kỳ dứt khoát mà tự nguyện làm nô
tài, hơn nữa còn lấy ra một bản mệnh tinh huyết của mình đưa cho đối
phương.
Khi lấy được máu của hắn, chỉ cần Vương Lâm có một cái ý nghĩ trong đầu,
hắn sẽ hồn bay phách lạc. Nhưng Lâm Đào cũng không có biện pháp khác,
vì được tiếp tục đi theo Vương Lâm, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Lúc này cơ thể của hắn khẽ động, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Lâm.
Phi kiếm sắc nhọn lóe lên, mũi kiếm chỉ về phía hai người Dương, Trương.
Khi làm chuyện này, hắn không chút do dự.
Biết rõ nếu đã trở thành nô tài, thì phải làm những chuyện nên làm, cho dù chỉ là ra vẻ như vậy cũng được.
Nam tử họ Dương cười khổ, thầm than một tiếng, không nói nhiều mà vỗ lên
trán. Từ mi tâm xuất ra ra một giọt bản mệnh tinh huyết, bay về phía
Vương Lâm.
Hắn phát hiện Vương Lâm có chút cổ quái, suy đoán có thể là vì đoạt xá.
Không dám chậm chạp như Lâm Đào, dọc theo đường đi trong lòng run rẩy.
Lúc này những gì mắt thấy đã được làm rõ, nếu so sánh, thì quyết định
trở thành nô tài của đối phương là tốt nhất. Dù sao so với sự sống chết,
danh dự cũng chẳng đáng gì. Huống hồ đối phương còn rõ ràng là tiền bối
của thượng cấp tu chân quốc, là cao thủ mà ngay cả những con du hồn kia
cũng phải e sợ. Mình đi theo hắn, nói không chừng sau này có có một số
cơ hội. Sau khi đưa ra giọt máu, hắn phức tạp nhìn thoáng qua sư muội
Chu Tử Hồng ở bên cạnh, an ủi nói:
-Sư muội, ngươi… …
Chu Tử Hồng khoát tay chặn lại, nhìn Vương Lâm, làn môi mọng đỏ giương lên, thấp giọng nói:
-Tiền bối! Ngài…Khi ngài đoạt xá, Mã Lương lúc đó là sống hay chết?
Nói xong, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
Những lời này, từ khi nàng phát hiện ra Vương Lâm không được bình thường, đã muốn hỏi rồi.
Vương Lâm đảo mắt nhìn nàng một cái, mở miệng nói:
-Chết.
Chu Tử Hồng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ đối phương nói thật hay giả, nàng
cũng chẳng muốn hỏi thêm nữa. Bằng vào trực giác, nàng cho rằng đối
phương không có nói dối. Hơn nữa ba người mình trong mắt đối phương, sợ
rằng cũng chẳng bằng con kiến hôi nữa, nên cũng chẳng cần gì phải nói
dối bọn họ. Vì vậy nàng cũng chẳng nói nhiều, đưa ra bản mệnh tinh huyết
của mình.
Ba giọt máu nhẹ nhàng bay trước người Vương Lâm. Hắn há miệng hút vào
bên trong. Trong thần thức lập tức xuất hiện ba cái điểm sáng yếu ớt.
Chỉ cần hắn muốn, ba người này sẽ hồn bay phách lạc.
Thật ra ở trên đường đi, Vương Lâm căn bản cũng không thèm che giấu. Chỉ
cần là người trước đây có quen với Mã Lương, sẽ phát hiện ra sự khác
thường. Hơn nữa lại có chuyện du hồn sợ sệt, chỉ cần nghĩ qua một chút,
lập tức có thể suy đoán ra rõ ràng.
Vương Lâm không phải là người hiếu sát, nhưng nếu ba người này không
thông minh, như vậy cũng không có biện pháp. Chuyện đoạt xá của mình,
quyết không thể để cho người khác biết. Còn chuyện khi ra ngoài chiến
trường ngoại vực, thì cũng có cách giải thích tốt. Dù sao trong năm mươi
năm, hoàn toàn có thể thay đổi được tính cách của một người.
Ba người Chu Tử Hồng, Dương Hùng, Lâm Đào sau khi trở thành nô tài, thần
kinh trước giờ luôn căng cứng, lập tức được giải khai mà đứng ở phía
sau Vương Lâm. Chu Tử Hồng nhìn Vương Lâm, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng biết tượng mạo của mình rất đẹp. Trước đây ở trong Chiến Thần điện,
có rất nhiều đồng môn theo đuổi, đều bị nàng từ chối từng người một.
Chu Tử Hồng từng thề, không đến Kết Đan Kỳ, tuyệt đối sẽ không chọn
người kết đôi. Nhưng bây giờ, mình đã trở thành nô tài. Nếu như đối
phương đưa ra yêu cầu hầu hạ giấc ngủ…Chu Tử Hồng nghĩ đến đây, lòng lại
càng hỗn loạn. Nàng không biết, Vương Lâm đối với nàng, không có một
chút hứng thú.
Sau khi lấy được bản mệnh tinh huyết của ba người, Vương Lâm nhìn chằm
chằm vào du hồn kia. Sờ sờ vào quai hàm, thần thức của hắn, lập tức liên
hệ đến ba người hàng xóm.
-Du hồn này, ta muốn dùng.
Ba người hàng xóm trầm mặc một hồi, rất lâu sau, mới truyền đến lời phúc đáp.
-Thân là thôn hồn, có một việc ngươi còn chưa biết được rõ ràng. Thân là hồn, thì không có cách nào rời khỏi chỗ này.
-Du hồn, cũng là một loại hồn, chẳng qua chỉ là đẳng cấp của nó không
thể cùng chúng ta so sánh được mà thôi. Nhưng nó vẫn là hồn, thì có đủ
sức mạnh của hồn. Hễ là sinh vật có linh hồn, đều là đồ ăn của bọn nó.
Cũng giống như vậy, chúng nó lại là đồ ăn của ta.
-Chúng ta nuốt hồn, cũng không có cách nào trực tiếp cắn nuốt hồn phách
của người khác. Chỉ có thể thông qua cắn nuốt du hồn mà lớn mạnh.
-Sự mạnh mẽ của du hồn, những người tu tiên cấp thấp này căn bản là
không có chút lực chống cự. Mặc dù người tu tiên cấp cao thì không e sợ,
nhưng nếu như du hồn số lượng đông, thì kết quả cũng là như vậy. Mà du
hồn, đối với ta, vừa là vũ khí vừa là nô lệ, đồng thời cũng là thức ăn.
Ngươi có bao giờ nghĩ, một ngày nào đó có hồn tiến vào trong không gian
sinh linh, vậy sẽ sinh ra cái hậu quả gì đây?
-Thân là thôn hồn. Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, một ngày nào đó du
hồn tiến vào không gian sinh linh. Nếu như số lượng không nhiều, như vậy
sẽ xảy ra một tràng tai họa. Ở bên trong sinh linh không gian, du hồn
được gọi là ma đầu.
-Nếu như là số lượng lớn, như vậy không gian sinh linh sẽ trở thành một
nơi mất hẳn sự sống. Ngay cả chúng ta trước kia, trong những du hồn đó,
tất nhiên sẽ có một con mà cuối cùng sẽ trở thành thôn hồn.
-Trong lúc mất đi sự sống, có một quy luật tồn tại. Hễ kẻ nào muốn vượt qua giới hạn, cũng sẽ bị giết chết.
Chuyện này, Vương Lâm chưa bao giờ được nghe. Hắn trầm mặc một lúc, nói:
-Chiến trường ngoại vực này, là không gian gì?
-Nơi đây là một chỗ hỗn loạn được những người có pháp lực mạnh trong
sinh linh giới xây dựng lên. Tồn tại giữa không gian sinh linh và tận
diệt. Dù vậy, du hồn vẫn không thể từ trong khe nứt không gian mà bay
ra. Chỉ có những khi gần sụp đổ, khi ta đi vào, bọn nó mới có thể đi
vào.
-Cho nên, ngươi căn bản là không có cách nào rời khỏi, lại càng không nói tới những du hồn kia.
-Du hồn kia nếu ngươi thích, ta có thể tặng cho ngươi. Nhưng cuối cùng,
ngươi có lẽ vẫn phải cùng ta trở về không gian tịch diệt, đây là sứ mệnh
của thôn hồn.
Ba âm thanh của hàng xóm, từ từ biến mất. Vương Lâm ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, vẻ mặt thất thần.
Ba người Chu Tử Hồng nhìn Vương Lâm không nói lời nào đứng một hồi lâu,
mặt càng ngày càng nặng, lòng đột nhiên rung lên, lập tức căng thẳng đứn
lên.
Đáy lòng Lâm Đào thầm nghĩ có phải là đối phương đã yên lòng rồi hay
không, nếu như muốn giết người bịt miệng, thật là chẳng biết làm thế
nào.
Chu Tử Hồng tưởng là chuyện có liên quan đến việc hầu hạ giấc ngủ, trên mặt lộ vẻ đấu tranh.
Dương Hùng lại càng sợ vỡ mật. Hắn nghĩ rất nhiều, không chỉ lo lắng
chuyện sống chết của mình, mà còn có một chút hoảng sợ. Hắn sợ đối
phương vứt bỏ Mã Lương, mà đoạt lấy thân thể của mình.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, cơ thể khẽ động, bay về phía trước, mục tiêu
là truyền tống trận. Ba người Chu Tử Hồng đưa mắt nhìn nhau, rồi vội
vàng đuổi theo. Còn con du hồn kia, lại dè dặt, đi ở rất xa phía sau.
Càng đi về phía trước, những thi thể của tu sĩ lại ngày càng nhiều.
Nhưng mỗi khi Vương Lâm đến gần, thì bên trong những thi thể này đều có
du hồn chui ra, rồi nhanh chóng tránh ra, không dám ngăn cản.
Cảnh tượng cổ quái như vậy, tất nhiên sẽ gây ra sự chú ý của những tu sĩ
đang hoảng sợ chạy đến nơi này. Cũng không biết người nào dẫn đầu, đi
theo sau bốn người. Vương Lâm cũng không thèm nhìn, tiếp tục bay đi.
Những con du hồn này do dự một hồi, rồi dè dặt đi theo sau người tu sĩ ở
sau cùng. Phát hiện Vương Lâm cũng không ngăn cản, vậy là lập tức bay
lên, trong nháy mắt liên tục vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết, các tu
sĩ lại ầm ầm tản ra, một lần nữa từng người ở trong hàng ngũ lại tiếp
tục chạy trốn.
Một ngày sau, truyền tống trận xuất hiện trong tầm mắt, xác khô nơi đây
lại càng nhiều, du hồn ở khắp nơi. Kể từ đó, nơi đây trở thành khu vực
cấm, căn bản không có một tu sĩ nào dám đến. Mặc dù cũng có một số vận
khí tốt, thẳng một đường xông vào. Trong nháy mắt khi tiến vào chỗ này,
bị du hồn xông tới.
Trong phạm vi mười dặm, ngoại trừ những người sống sót lúc đầu ở bên
trong truyền tống trận và bốn người Vương Lâm ra, cũng không còn bất kỳ
người nào còn sống. Đứng từ xa nhìn truyền tống trận, Vương Lâm có chút
trầm ngâm, nói với ba người Chu Tử Hồng:
-Ba người các ngươi đi vào trong truyền tống trận đi.
Ba người không dám từ chối, bất chấp khó khăn mà bay về phía trước. Cũng
may là du hồn dường như nhận được mệnh lệnh, cũng không ngăn cản ba
người. Sau khi thấy bọn họ thuận lợi đi vào bên trong truyền tống trận,
Vương Lâm lui người ra phía sau, tìm được một vị trí, khoang chân ngồi
xuống, nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, ánh mắt chớp động.
Hắn giơ bàn tay lên, lập tức một con du hồn từ xa bị hút lại run rẫy.
Vương Lâm đưa tay về phía truyền tống trận, con du hồn kia lập tức giãy
dụa, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Vương Lâm, đánh tới truyền tống
trận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.