Tiên Nghịch

Chương 1957: Q.12 - Chương 1957: Một lần hành động, thiên hạ chấn kinh (7)






Tại Thiên Tôn Niết, trong kim quang tầng thứ mười một đang khuếch tán ra, thân ảnh Vương Lâm từ trong đó bước ra. Sắc mặt hắn tái nhợt, sau khi xuất hiện lập tức khoanh chân ngồi trong kim quang, trong đầu hiện ra cảnh tượng trong tầng thứ mười một.

Lục Ma Hạt là sinh linh đầu tiên xuất hiện, sau đó còn tám sinh linh thiên ngoại nữa, hầu như không ngừng nghi chút nào. Nếu không phải Vương Lâm mặc Hồn Khải toàn lực ứng phó thì sợ là rất khó có thể vượt qua được tầng thứ mười một này!

Nhất là sinh linh cuối cùng lại là một con voi lớn vô cùng, to như một tu chân tinh. Lực lượng của con voi này mạnh mẽ vô cùng!

Vương Lâm có thể cảm nhận được chín sinh linh xuất hiện này rất hư ảo, thực lực sợ rằng không bằng được bản thể nhưng lại vẫn cực kỳ cường đại, hầu như mỗi một sinh linh đều đạt tới Thiên Tôn đỉnh phong. Thậm chí bốn sinh linh cuối cùng còn đủ để đánh với Dược Thiên Tôn tầm thường một trận!

Vương Lâm không lãng phí thời gian. Thời gian hắn mặc Hồn Khải có hạn, sau khi giao chiến xong liền lập tức cởi bỏ, tranh thủ thời gian sử dụng lớn nhất.

Trong nháy mắt khi đại điện tầng thứ mười một này tỏa ra kim quang, trong não hải của Vương Lâm đột nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm.

Nhưng giọng nói này người khác không nghe được, chỉ có mình hắn là nghe thấy.

Ta là Liên Vân Quyết, lưu lại cảm ngộ tại Thiên Tôn Niết này, còn có cả thần thông Bát Cực Đạo một đời ta hóa thành. Hậu nhân nếu ai có cơ duyên thì ở Thiên Tôn Niết xông qua khảo nghiệm của ta có thể được ban cho Cực Hỏa Đạo! Thuật này không thuộc về thần thông, không thuộc về bổn nguyên, cũng không phải là pháp thuật, cũng không phải bản thân ta nghĩ ra mà được truyền thừa từ Thái Cổ thần cảnh...

Giọng nói này vang vọng trong đầu Vương Lâm, lại có một hình ảnh mà hắn đã từng nhìn thấy. Trong hình ảnh này có một bàn tay không ẩn chứa chút lực lượng hỏa diễm nào, nâng lên hướng lên không trung nhấn một cái, bất ngờ có một làn khói màu xanh bao phủ ngón tay, cuốn thành chín vòng liền huyễn hóa ra chín vòng khói màu xanh, lan ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng!

Vương Lâm khoanh chân ngồi trong kim quang, nhắm mắt theo dõi hình ảnh trong đầu. Theo tiếng nói vang vọng kia, hơn nữa thuật này năm đó hắn đã từng nhìn một lần, cũng có chút cảm ngộ, thậm chí còn có thể mượn lực lượng của phân thân trong hư vô để thi triển một chút.

Nhưng lúc này hắn không cần mượn lực lượng của phân thân, vừa nhắm mắt đả tọa. Theo tiềm thức liền vung tay phải lên. Một luồng khói màu xanh bất ngờ xuất hiện, lượn quanh bốn phía một ngón tay của hắn!

Cảnh tượng này khiến đám tu sĩ phía dưới trợn mắt há mồm!

Hắn thật sự xông qua tầng mười một rồi!

Trong Dược Thiên Tôn, người xông qua được tầng mười một không nhiều. Hắn từ tầng thứ năm, trong thời gian ngắn ngủi trực tiếp xông qua tầng mười một!

Ta đã không thể đoán được cực hạn của hắn rồi...

Vương Lâm sau khi xông qua tầng thứ mười một này đã hoàn toàn thoát ly khỏi tu sĩ Thiên Tôn, thậm chí tu sĩ Thiên Tôn phía dưới cũng không nhận ra làn khói xanh trên ngón tay Vương Lâm lúc này.

Nhưng ba người Tuyết Vũ lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng!

Thần sắc bọn họ phức tạp nhìn Vương Lâm, trong khoảnh khắc ngẩn ra đó.

Lần đầu tiên đã xông qua tầng mười một. Làn khói xanh trên tay hắn ta đã từng thấy trên người Tài Vi Tôn. Đây rõ ràng là Cực Hỏa Đạo trong Bát Cực Đạo của Tiên Tổ...

Ta vừa rồi còn cho rằng hắn giống ta, không ngờ hắn lại có thực lực xông qua tầng thứ mười một... Trong Dược Thiên Tôn mỗi một tầng chênh lệch cực lớn!

Ba người trầm mặc, trong lòng thầm than. Nhưng so với ba người thì Tử Dịch Dược Thiên Tôn lúc này thần sắc biến hóa bất định. Hắn nhìn Vương Lâm trong kim quang, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Tầng thứ mười một... Đáng chết. Tầng thứ mười một này năm đó ta rất lâu mới vượt qua, hắn không ngờ chỉ một lần đã vượt qua được. Hơn nữa hắn lại còn đạt được thần thông của Tiên Tổ! Mà ta sau khi vượt qua thì chẳng có... tầng mười một nhất định đã là cực hạn của hắn rồi. Hắn tuyệt đối không thể vượt qua tầng thứ mười hai. Vô số năm qua trong số Dược Thiên Tôn, ngay cả Tài Vi Tôn năm xưa khi mới trở thành Dược Thiên Tôn cũng phải dừng lại ở tầng thứ mười hai! Chỉ có Minh Đạo Tôn mới có thể vượt qua được!

Người này tuyệt đối không thể!

Đôi măt Tử Dịch Dược Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang ngồi khoanh chân trong kim quang, trong lòng tràn ngập ghen ghét!

Hồi lâu Vương Lâm mở hai mắt. Hắn nhìn một vòng khói xanh trên ngón tay mình, hai mắt lóe lên hàn quang. Khói xanh tiêu tán, Vương Lâm đứng dậy, không nhìn phía dưới mà trong sự chấn động tâm thần của tất cả tu sĩ và Tử Dịch Dược Thiên Tôn nọ, ngẩng đầu nhìn về phía tầng đại điện thứ mười hai trên cao!

Tuyết Vũ Dược Thiên Tôn từng nói từ tầng mười một trở lên, mỗi một tầng đều có cơ duyên... quả nhiên là như thế. Mà Bát Cực Đạo này vốn ta cho rằng do Tiên Tổ nghĩ ra, không ngờ lại là hắn được truyền thừa từ Thái Cổ thần cảnh!

Thái Cổ thần cảnh này rốt cục là nơi nào, theo dấu hiệu của Thiên Nghịch Châu thì giống như là tới từ nơi này. Tu vi của Đại Thiên Tôn cũng đạt được từ đó...

Thậm chí thần thông của Tiên Tổ cũng được truyền thừa từ Thái Cổ thần cảnh. Nơi đó rốt cục là không gian thế nào!

Vương Lâm trầm ngâm, hai mắt bừng sáng.

Thiên Tôn Niết này không chỉ đạt được thanh danh hiển hách mà còn có cả cơ duyên do Tiên Tổ lưu lại... Liên Vân Quyết... tên của Tiên Tổ quả là như vậy.

Vương Lâm hít sâu một hơi, thân thể nhoáng lên một cái, trong tiếng kinh hô truyền tới từ phía dưới, bay thẳng lên tầng thứ mười ba!

Hắn mơ hồ nghe được tiếng kinh hô phía dưới mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn, còn có cả sự chờ mong rất sâu. Nhưng giờ phút này hắn không để ý tới những điều đó. Đó là mục đích ban đầu của hắn khi tới Thiên Tôn Niết này!

Hắn muốn một lần hành động, thiên hạ chấn kinh!

Hắn cảm thấy chỉ xông qua tầng thứ mười một cũng chưa đạt được điều này! Hắn lúc này không muốn đứng thấp hơn Minh Đạo Tôn năm xưa, dừng lại ở tầng mười một. Dù là bản thân bằng đối phương thì cũng không thể tính là khiến thiên hạ chấn kinh!

Hắn cảm thấy cường giả mạnh nhất trong Dược Thiên Tôn - Minh Đạo Tôn này có lẽ mới có thể miễn cưỡng coi là khiến thiên hạ chấn kinh!

Càng huống chỉ tầng mười một Thiên Tôn Niết này đã tồn tại cơ duyên như vậy, đối với Bát Cực Đạo mà Tiên Tổ được truyền thừa từ Thái Cổ thần cảnh, Vương Lâm cực kỳ có hứng thú!

Điên rồi, điên rồi. Hắn quả nhiên xông lên tầng thứ mười hai!

Tầng thứ mười hai. Ta không biết Dược Thiên Tôn đã có bao nhiêu người xông qua được nhưng nhân vật như vậy tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy!

Hắn nhất định có thể thành công. Lúc này ta tuyệt đối không cho rằng hắn sẽ thất bại!

Hành động của Vương Lâm khiến cho ba người Tuyết Vũ ngơ ngác nhìn thân ảnh hắn biến mất trong mây mù trên bầu trời. Một lúc lâu sau, sự ngây ngẩn này của họ biến thành sự phức tạp và kính nể!

Thế nhân từng nói, gà vịt sao biết được chí hướng của phượng hoàng. Xem ra hôm nay ta đã minh bạch, chí hướng của hắn chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn lại..

Tuyết Vũ. Ngươi nghĩ hắn có thể xông qua tầng thứ mười hai hay không?

Có thể! Ta và hắn tuy mới lần đầu gặp mặt nhưng người này hiển nhiên không đi làm chuyện mà hắn không nắm chắc. Hắn đã có can đảm bước vào tầng thứ mười hai thì nhất định có lòng tin!

Khả năng này không lớn. Phải biết rằng chỉ có Minh Đạo Tôn năm đó sau khi lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn mới có thể xông qua tầng mười hai này. Hắn nếu xông qua được thì chẳng phải cũng gây lên chấn động như Minh Đạo Tôn năm đó sao?

Năm đó Minh Đạo Tôn lần đầu trở thành Dược Thiên Tôn, xông lên tầng thứ mười hai, khiến cho Đại Thiên Tôn tự mình tới quan sát, thậm chí hầu như toàn bộ Dược Thiên Tôn cũng tới đây. Lúc đó mấy vị Đại Thiên Tôn đều mời chào Minh Đạo Tôn, cùng cho hắn những điều kiện mê người. Cuối cùng hắn lựa chọn Tiên Hoàng...

Ngay lúc ba người Tuyết Vũ nói chuyện thì trong Truyền Tống Trận phía xa xa bất ngờ tỏa ra ánh sáng vô cùng mãnh liệt. Trong ánh sáng này, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh gào thét lao ra.

Đám thân ảnh khiến đám tu sĩ Thiên Tôn phía dưới thần sắc lập tức trở nên cung kính nhưng không bất ngờ vì sao những người mà ngày thường vô cùng khó gặp lại đồng thời xuất hiện ở nơi đây!

Thiên Viêm Dược Thiên Tôn!

Trần Phàm Dược Thiên Tôn!

Toái Mộng Dược Thiên Tôn.

Đó là Hàn Đan Dược Thiên Tôn!

Đám tu sĩ Thiên Tôn phía dưới lập tức nhận ra những tu sĩ Dược Thiên Tôn mà họ đã từng gặp.

Không gian hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Chỉ thấy gần ba mươi Dược Thiên Tôn bất ngờ từ các nơi trong đại lục của Tiên Tộc dùng thần thức vọt tận chín tầng trời, xuất hiện trong Thiên Tôn Niết này. Bọn họ sau khi xuất hiện lập tức ngẩng đầu, thần sắc cực kỳ nghiêm túc nhìn tới!

Thiên Tôn Niết xuất hiện nhiều Thiên Tôn và Dược Thiên Tôn như vậy là một chuyện cực kỳ hiếm thấy. Vô số năm qua chỉ có năm đó khi Minh Đạo Tôn trở thành Dược Thiên Tôn mới được như vậy!

Mặc dù là Tài Vi Tôn năm xưa cũng không thể gây chấn động tới mức này.

Sau một vài nhịp thở nữa, từ Truyền Tống Trận phía xa xa lại lan ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này càng lúc càng đậm, trong chốc lát liền có một thân hình cao lớn đi ra.

Thân ảnh này vừa xuất hiện liền khiến cả Thiên Tôn Niết này im bặt. Dù là Thiên Tôn hay Dược Thiên Tôn trong nháy mắt này cũng đều hướng về thân ảnh cao lớn này vái một cái.

Tham kiến Võ Phong Đại Thiên Tôn!

Thân ảnh cao lớn này bất ngờ chính là Võ Phong Đại Thiên Tôn trong năm Đại Thiên Tôn! Hắn sau khi xuất hiện thần sắc bình tĩnh, bước tới đứng trên không trung, không để ý tới mọi người đang bái kiến mà nhìn về phía tầng cung điện thứ mười hai trên bầu trời, nhìn thấy Vương Lâm đang trầm ngâm bên ngoài!

Vương Lâm, dù ngươi có xông qua được tầng thứ mười hai hay không, nếu ngươi đi theo ta thì ta sẽ cho ngươi một điều kiện, tùy ý cho ngươi lựa chọn!

Giọng nói của Võ Phong Đại Thiên Tôn không lớn nhưng lại vang vọng trong khắp Thiên Tôn Niết này, cũng xuyên tới cả tầng thứ mười hai, truyền vào trong tâm thần Vương Lâm.

Vương Lâm ở bên ngoài tầng thứ mười hai, thân thể sững lại, ôm quyền hướng về phía dưới.

Tạ ơn Đại Thiên Tôn. Nhưng lúc này Vương mỗ cần toàn lực xông lên Thiên Tôn Niết, chuyện này xin bàn sau có được không?

- Được!

Võ Phong Đại Thiên Tôn không để ý chút nào, nhìn Vương Lâm, càng nhìn càng cảm thấy phải mời chào cho được!

Cảnh tượng này khiến tất cả tu sĩ đang chứng kiến thần sắc biến hóa, trong lòng tồn tại những ý nghĩ kỳ dị. Mà cảnh tượng này đối với các Dược Thiên Tôn cảm thấy Vương Lâm có được sự coi trọng như Minh Đạo Tôn năm xưa!

- Vương Lâm, còn nhớ rõ ước định của chúng ta năm xưa hay không.

Đúng lúc này thì một giọng nói khiến Võ Phong Đại Thiên Tôn nhíu mày đột nhiên vang lên, từ trong Truyền Tống Trận cổ xưa kia.

Chỉ thấy trong Truyền Tống Trận lóe lên ánh sáng, Đạo Nhất Đại Thiên Tôn chậm rãi đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.