Tiên Nghịch

Chương 1526: Q.9 - Chương 1526: Nam Chiếu Vong






Đây mới chân chính là gầm thét, mới chân chính là vinh quang của chủ nhân phong giới!

Cũng có thể nói, đây là một luồng hào khí, một sự bi tráng mà khiến người ta ngàn vạn lần kính nể!

Vô tận tu sĩ giới ngoại xâm lấn phía trước Vương Lâm đồng loạt hoảng sợ lùi lại phía sau. Tốc độ của Vương Lâm đã đạt tới cực hạn, cất bước khiến tinh không ầm vang, mỗi bước hạ xuống đều như khiến cả tinh không run rẩy, vang lên tiếng sấm kinh thiên!

Nhất là Khai Thiên Phủ vừa giết chết Lão tổ Hỏa Tước Tộc trong tay Vương Lâm lại mơ hồ truyền ra những tiếng gào thét. Tiếng gào thét này mang theo sát âm, mang theo một sự quyết tâm điên cuồng, hoàn toàn làm sụp đổ chiến ý của tu sĩ giới ngoại!

Trận chiến này mới vừa bắt đầu, đây mới là trận đánh đầu tiên! Nhưng chỉ trận đánh mở màn này giới ngoại đã chết một tu sĩ bước thứ ba. Hắn không phải là bị người ta dùng thủ đoạn hèn hạ giết chết, cũng không phải là bị cường giả bước thứ ba Hồng Sam Tử của giới nội đánh chết, mà là bị Vương Lâm, Phong Tôn của giới nội, trước mặt tu sĩ giới ngoại, dùng một phương thức cực kỳ rung động tâm thần, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc dùng một búa chặt đứt!

Không còn phương thức nào có thể làm tan rã niềm tin của dân chúng giới ngoại hơn là phương thức này!

Vương Lâm dùng lực lượng của một người làm được điểm này, kích phát niềm tin của giới nội vào Phong Tôn, chính thức dương danh trong trận chiến đầu tiên này, cũng là ở một lần chém giết này!

Thủy Đạo Tử chết đi cũng không có gì đáng nói, chỉ là giết một tên nô bộc mà thôi. Nhưng lúc này cái chết của Lão tổ Hỏa Tước Tộc lại hoàn toàn bất đồng. Đây là chiến công hiển hách, chém giết một đại tướng của đối phương trong chiến tranh!

Đây là ánh sáng vụt lên giữa lúc tu sĩ Vân Hải tinh vực đang tử thương thảm trọng!

Mười vạn tu sĩ giới ngoại bắt đầu yên lặng lùi bước, ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ vẻ hoảng sợ

và kính nể. Không chỉ có bọn họ, ngay cả ánh mắt đồng tử mặc hàn y và tiên phi cũng lóe sáng, đồng loạt nhìn lại!

Tiếng cười dài của Hồng Sam Tử lúc này vang lên kinh thiên động địa!

-Phong Tôn chém chết tu sĩ bước thứ ba của giới ngoại, cuộc chiến này chúng ta không thể bại được!

Trong tiếng cười, Hồng Sam Tử vung tay áo lên, hồng quang trong cơ thể lóe lên lao thẳng tới hàn y đồng tử, vây khốn chặt chẽ tu sĩ bước thứ ba này của giới ngoại.

Nam Vân Tử lúc này cũng cười vang, ngăn cản tiên phi kia, bắt đầu chiến đấu!

Giống như không còn ai có thể ngăn cản Vương Lâm. Vương Lâm cầm Khai Thiên Phủ một đường không ngừng lao tới. Đám tu sĩ giới ngoại không ngừng lui lại phía sau nhưng không cản nổi tốc độ của hắn. Từ xa nhìn lại, hắn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào bụng của đại quân tu sĩ giới ngoại, thế như chẻ tre lao về phía trước!

Tiếng ầm vang quanh quẩn chưa tan lại nổi lên!

Sắc mặt Vân Lạc đại ti vô cùng tái nhợt, theo tiềm thức lui lại phía sau. tay phải bắt quyết muốn tính ra một đường sinh cơ, bàn tay phải hóa thành tàn ảnh. nhanh chóng bấm quyết.

-Ngăn hắn lại!!

Vân Lạc đại ti vừa lui lại vừa lần đầu trong trận đánh này phát ra tiếng nói cao vút. Tiếng nói này lộ vẻ hoảng sợ vô cùng, âm thanh vì sợ hãi mà đã lạc cả đi.

Rất nhiều tu sĩ bước thứ ba đánh với Hồng Sam Tử đều bị hắn ngăn cản. Nhưng hàn y đồng tử kia có thần thông tương xứng, tay phải vung lên liền có một mảng khí băng hàn ầm ầm tràn ra, trực tiếp lan tới Nam Chiếu Thượng Nhân, đánh văng hắn ra khỏi thần thông của Hồng Sam Tử.

-Giết Phong Tôn!

Hàn y đồng tử gầm nhẹ một tiếng kinh thiên, hóa thành chấn động ầm ầm lan ra! Hắn lúc này đã nhận thấy tâm thần cư dân giới ngoại đang chấn động, bị cảnh tượng vừa rồi làm tan rã lòng ham chiến, nảy sinh ý niệm sợ hãi.

Loại chuyện này là chuyện trí mạng trong đại chiến, quyết không thể để tiếp tục kéo dài. Nếu

thật sự như vậy thì Vương Lâm đánh thẳng vào trong đại quân, giết chết Vân Lạc đại ti, trận chiến này giới ngoại cho dù thắng thì trên thực tế cũng là đại bại!

Chuyện này hắn thấy giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần giết chết Vương Lâm nọ là xong!

Hắn Không chỉ đánh văng Nam Chiếu Thượng Nhân ra mà còn đánh văng ra một tu sĩ bước thứ ba từ trong đợt đại quân thứ hai cũng chạy tới đây. Đây là một người đến từ Bạch Lặc tộc của giới ngoại. Hắn là một lão già mặc lam bào, lúc này sau khi bị đánh văng ra thân thể liền nhoáng lên, lao thẳng về phía Vương Lâm!

Tốc độ của Nam Chiếu Thượng Nhân kia vượt xa lão già mặc lam bào, trong nháy mắt khi bị đánh văng ra liền hóa thành một đạo hắc mang, mang theo sát niệm nồng đậm, lao thẳng tới Vương Lâm!

Giờ phút này Vương Lâm đang lao đi trong đại quân. Những kẻ phía trước không kịp tránh, Hư hỏa trong cơ thể liền thiêu đốt, thân thể sụp đổ trong tiếng kêu thảm thiết. Khoảng cách giữa Vương Lâm và Vân Lạc đại ti không còn tới năm trăm trượng!

Bốn trăm trượng, ba trăm trượng, hai trăm trượng!

Ngay lúc khoảng cách chỉ hai trăm trượng thì Nam Chiếu Thượng Nhân bất ngờ hiện ra phía sau Vương Lâm. Lúc này vẻ mặt hắn âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, tay phải giơ lên liền có khói độc năm màu biến ảo ra!

Khói độc năm màu này chính là độc tố bổn mạng của Nam Chiếu Thượng Nhân, do hắn thu thập luyện hóa cả vạn năm, trở thành bảo vật bất hủ của hắn, đủ để sánh với độc công của Đại Hoang Thượng Nhân!

-Vương Lâm tiểu bối. Cuộc chiến này phải kết thúc thôi!

Ánh mắt Nam Chiếu Thượng Nhân lóe lên hàn quang, vừa cất bước liền vung tay phải chụp về phía trước một cái. Khoảng cách của hắn tới Vương Lâm hơn trăm trượng, lúc này một trảo đánh ra liền khiến khói độc năm màu phát ra tiếng gào thét kinh thiên, từ phía sau bộc phát lao tới, từ xa nhìn lại giống như năm vòi rồng lao thẳng vào trong tinh không vô tận!

Trong tiếng ầm ầm vang vọng khắp tinh không, một trảo của Nam Chiếu Thượng Nhân đánh ra khiến năm vòi rồng phóng vọt về phía trước, áp sát Vương Lâm!

Ngay trong nháy mắt này, Vương Lâm đang phóng tới liền xoay vụt lại, hai mắt đỏ bừng, sát khí tràn ngập. Giờ phút này ai ngăn cản hắn hắn liền giết kẻ đó! Một hơi này không thể dừng lại nửa điểm. Trong nháy mắt khi Vương Lâm xoay người lại, tinh điểm trên mi tâm xoay chuyển, Thiên Hoàng Lô ầm ầm biến ảo ra!

Trong nháy mắt khi nó hiện ra, phía trước người Vương Lâm liền đột nhiên xuất hiện mười giọt độc dịch!

-Độc, Vương Lâm Cũng có! Giết ngươi ba giọt là đủ!

Tay trái Vương Lâm vung về phía trước. Cuồng phong ầm ầm vang lên. Ba giọt độc dịch lao thẳng về phía năm vòi rồng!

Trong khoảnh khắc khi độc dịch xuất hiện, đồng tử trong hai mắt Nam Chiếu Thượng Nhân co rụt lại.

-Độc của Đại Hoang Thượng Nhân. Nếu Đại Hoang Thượng Nhân thi triển thì thôi, người này không hiểu tại sao lại có vật này, còn dám xuất ra.

Nam Chiếu Thượng Nhân cười lạnh, cất bước theo sát năm vòi rồng tới gần Vương Lâm, khoảng cách không tới năm mươi trượng.

Đúng lúc này thì ba giọt độc dịch kia liền va chạm với năm vòi rồng đang gào thét lao tới, ầm ầm nổ tung. Trong nháy mắt khi ba giọt độc dịch tới gần, chúng liền nổ tung, bất ngờ hóa thành một biển nước độc bao phủ trời đất!

Biển độc này giống như hư ảo mà không phải hư ảo, biến ảo ra liền giống như một bàn tay khổng lồ trực tiếp vỗ vào năm vòi rồng kia, độc tố trong đó điên cuồng tràn ra, trong nháy mắt liền dung nhập vào trong năm cái vòi rồng!

Khi năm màu kia hoàn toàn là do khói độc ngưng tụ lại, bên trong ẩn chứa độc tố kinh thiên. Nhưng giờ phút này, trong tích tắc khi biển độc chạm vào, độc tố bên trong đó dường như bị thứ mạnh hơn hẳn cắn nuốt, dung hợp!

Một vòi rồng do khói độc tạo thành lập tức tiêu tán, bị biển độc hấp thu trong nháy mắt. Không đợi cho Nam Chiếu Thượng Nhân kịp phản ứng từ trong hoảng sợ, lại có hai vòi rồng ầm ầm sụp đổ!

-Đây không phải là độc của Đại Hoang Thượng Nhân!!!

Sắc mặt Nam Chiếu Thượng Nhân đại biến. Hắn cả đời làm bạn với độc. đối với độc tố trong thiên địa hiểu rất rõ. Nhưng lúc này biển độc do ba giọt độc dịch của Vương Lâm hóa thành lại là thứ độc tố hắn chưa từng gặp bao giờ!

Độc này rất giống thứ độc trên người Đại Hoang Thượng Nhân mà hắn hiểu nhưng lại có một loại biến hóa quỷ dị bất đồng, khiến cho Nam Chiếu Thượng Nhân vừa rồi mới không phát hiện ra. Chỉ trong nháy mắt khi thứ độc này bộc phát ra uy lực thì hắn mới hoảng sợ cảm nhận được.

Hết thảy mọi chuyện nói thì dài như vậy nhưng trong thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. Vòi rồng do khói độc tạo thành sụp đổ, bị biển độc kia hấp thu, sóng lớn ngập trời trùm lên tinh không, lao tới Nam Chiếu Thượng Nhân!

Khoảng cách song phương quá gần, không còn mấy chục trượng, do vậy biển độc kia đánh thẳng tới, dù là Nam Chiếu Thượng Nhân cũng không thể tránh được hoàn toàn. Ngay khi hắn biến sắc, đang lùi lại, thân thể lập tức mơ hồ, dường như sắp biến mất thì biển độc kia ầm vang trùm lên người hắn.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong biển độc. Thân thể mơ hồ của Nam Chiếu Thượng Nhân lập tức bị bức ra, da thịt toàn thân thối rữa. Những trận khói độc không ngừng bốc lên từ thân thể hắn.

Ánh mắt hắn lộ sự hoảng sợ không cách nào hình dung nổi, điên cuồng lui lại phía sau, muốn giãy dụa thoát ra khỏi biển độc này.

-Đây là thứ độc gì!!! Cho dù là Đại Hoang Thượng Nhân cũng tuyệt đối không thể luyện ra được loại độc này!!

Thần sắc Nam Chiếu Thượng Nhân thê lương, trong nháy mắt khi lui lại phía sau hai chân không ngờ bị hòa tan thành máu, ngay cả xương cốt cũng nát vụn!

Những tiếng kêu thảm thiết chấn động tâm thần truyền khắp tinh không, cuối cùng hóa thành tiếng cầu cứu kinh thiên!

-Cứu ta!!

Nửa người dưới của Nam Chiếu Thượng Nhân hoàn toàn tiêu tan, hai tay muốn giơ lên

nhưng cũng hóa thành máu rơi xuống. Ngay cả nửa người trên của hắn lúc này cũng đã bị hòa tan, bị biển độc gào thét cuốn đi. Chi có tiếng kêu thảm thiết của hắn là còn vang vọng! Tất cả mọi chuyện kết thúc, biển độc cuốn trở lại bên cạnh Vương Lâm. Hồn phách của Nam Chiếu Thượng Nhân không biết sống chết kia đã bị Vương Lâm thu vào trong Thiên Hoàng Lô.

Chỉ còn lại tiếng kêu thê lương của hắn là vẫn đang vang vọng, quanh quẩn trong tâm thần của hơn mười vạn tu sĩ, hóa thành nỗi sợ hãi tới cực hạn trong mắt bọn họ! Nhất là lão già mặc áo lam kia lập tức hoảng sợ dừng bước. Trong nháy mắt khi Vương Lâm quay đầu lại, trán lão già toát mồ hôi lạnh đầm đìa, nhanh chóng lui lại phía sau.

Vương Lâm trầm mặc, tay trái vung lên. Sáu giọt độc dịch còn lại trước người hắn liền hoàn toàn dung nhập vào trong biển độc kia, vờn quanh thân thể hắn, hình thành một dòng xoáy khổng lồ.

Bất chấp phải sử dụng bảo vật này, Vương Lâm gầm nhẹ, tay trái hướng về phía bầu trời điểm một chỉ. Trong tiếng ầm vang, dòng xoáy do biển độc hình thành này đột nhiên lan về tám hướng!

Vương Lâm lại chụp vào hư không một trảo. Từ trong khe không gian, vô số Văn thú dữ tợn điên cuồng lao ra!

Biển độc cũng tốt, Văn thú cũng được, lúc trước Vương Lâm không dùng. Đây chính là quân bài sát thủ trong quần chiến của hắn. Giới ngoại hiển nhiên là còn nhiều dư lực, nếu không nắm được thời điểm mấu chốt thì một khi thi triển ra rất có khả năng không phát huy được toàn bộ uy lực đã bị ngăn cản lại!

Lúc này dù không phải thời điểm tốt nhất nhưng Vương Lâm không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Mà u Minh thú kia sau khi nuốt cơn lốc màu vàng, trong trận chiến này Vương Lâm nhiều lần muốn gọi ra nhưng đều yên lặng, mất đi toàn bộ phản ứng.

Biển độc ngập trời tràn ra, Văn thú gào thét vù vù khắp nơi. Vương Lâm cầm trong tay Khai Thiên Phủ, lao thẳng về phía Vân Lạc đại ti sắc mặt đã trắng bệch, tay phải giơ lên, trong tiếng gầm vang, khi còn cách trăm trượng liền chém xuống...

Chém!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.