Đêm khuya, trong quân doanh lập lòe ánh đuốc u ám, thỉnh thoảng quân tuần tra đi qua khiến quân doanh thoạt nhìn giống như vừa có cảm giác nghiêm ngặt lại vừa trật tự.
Bên ngoài quân doanh, giờ phút này cũng không có tiếng hát vang mà vô cùng yên tĩnh.
Rất nhiều doanh trướng đã tắt đèn, chỉ còn lại duy nhất mấy cái, dưới ánh đèn có thể thấy bóng người đang đi lại. Nhất là ở soái doanh lại càng sáng ngời, bốn phía có quân sĩ bảo vệ.
Trong soái trướng có một lão tướng đang đứng cạnh bản đồ, cau mày ngưng thần nhìn lại. Trong trướng chỉ còn mình hắn, bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng nến tí tách thỉnh thoảng vang lên.
- Nam Vương. Hừ người như vậy mà cũng xứng xưng là Nam Vương!
Lão tướng nhìn lên bản đồ cất giọng giọng cười lạnh, chính hắn cũng không biết vì sao đối với cách xưng hô Nam Vương này lại có một cảm giác kỳ dị.
Giống như là tất cả mọi người hôm nay đều không xứng xưng là Nam Vương vậy!
- Hả? Thế người thế nào mới xứng xưng là Nam Vương?
Một giọng nói mang theo ý cười từ phía sau lão tướng vang lên.
Thân thể lão tướng nọ sững lại nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, xoay người nhìn lại phía sau thấy một người thanh niên mặc bạch y mái tóc bạc trắng đang đứng không xa mỉm cười nhìn mình.
Khi lão phu chưa được phong vương thì danh hiệu Nam Vương này chẳng có ai xứng đáng.
Thần sắc lão tướng này không mang chút bối rối, ngược lại rất bình tĩnh ngồi ở đó.
- Ngồi đi.
Lão tướng chỉ một ngón tay nói.
Vương Lâm nhìn đối phương, trong mắt lộ ý than thở. Còn chưa mở ký ức, đối mặt với một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trong soái trướng mà có thể trấn định như vậy là cực khó.
Nhất là vẻ trấn định này lại không phải ra vẻ mà là bình tĩnh thực sự.
Vương Lâm mỉm cười, ngồi đối diện lão tướng.
- Có rượu không?
Vương Lâm cười nói.
- Trong quân sao lại có thể không rượu!
Lão tướng cười ha hả trước mặt Vương Lâm hướng về phía ngoài trướng quát khẽ.
- Người đâu lấy rượu tới!
Bên ngoài truyền tới tiếng thưa cung kính, sau đó có một đại hán mặc quân phục đi vào, sau khi nhìn thấy Vương Lâm thì thần sắc sửng sốt. Mấy thị vệ bên ngoài thần sắc lại càng đại biến.
Bọn họ không hề thấy có người tiến vào nơi này!
- Để rượu xuống rồi đi ra ngoài đi!
Thần sắc lão tướng như thường, phất tay nói.
Thị vệ trầm mặc đặt vài vò rượu xuống bên cạnh lão tướng và Vương Lâm lui ra phía sau.
- Định lực của tướng quân thật tốt
Vương Lâm cầm lấy một vò rượu, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
- Các hạ có thể vô thanh vô tức tới nơi này, đám quân binh mặc dù có ra tay thì cũng không có cách nào ngăn cản được ý đồ của ngươi, có tác dụng gì đâu.
Lão tướng nói, cũng cầm một vò rượu, mở nắp uống một ngụm lớn.
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm càng đậm. Hắn thật sự vui vẻ. Thậm chí có thể nói đây là một lần rất ít hắn vui vẻ thế này trên Tiên Cương đại lục. Lúc này hoàn toàn bất đồng với khi đạt được tàn hồn của Lý Mộ Uyển. Đây là cảm giác không nói lên lời khi gặp lại cố nhân.
Loại cảm giác này khiến hắn buông lỏng, rất cao hứng.
Ngoài trướng nhoáng lên những bóng người, hàng loạt tiếng bước chân truyền tới. Chỉ trong thời gian nói mấy câu này bên ngoài trướng bỗng đã có vô số quân binh vây chặt. Tất cả đại tướng đều tới nơi này giống như gặp đại địch nhưng cũng không dám tùy tiện tiến vào chỉ có thể vây chặt bên ngoài.
Bọn họ vô cùng khẩn trương, sát khí không ít nửa điểm mà ngược lại càng ngập trời, khiến vô số ngọn đuốc trong quân doanh như chịu áp lực vô hình ảm đạm đi.
Thời gian trôi qua chớp mắt đã sắp tới bình minh. Đám quân sĩ bên ngoài sắp thức trọn một đêm. Nếu không phải trong trướng thỉnh thoảng truyền tới một tiếng cười to thì e là bọn họ đã lo lắng vọt vào.
Chỉ là tiếng cười truyền tới khiến bọn họ càng nghi hoặc hơn.
- Thú vị, Vương tiên sinh đi nhiều nơi như vậy Sơn Hải lão phu cũng từng nghe qua đáng tiếc là quá mức xa xôi, phàm nhân chúng ta không thể tới được.
Lão tướng than khẽ bỏ một bầu rượu không xuống, cầm lấy bầu mới uống một ngụm.
- Nếu ngươi muốn thì ngươi cũng có thể.
Vương Lâm uống một ngụm rượu cay nồng, nhìn cố nhân cười nói.
- Hả? Vương tiên sinh hẳn là tu sĩ phải không.
Ánh mắt của lão tướng lóe lên.
Vương Lâm gật đầu không nói gì mà tiếp tục uống rượu.
Thời gian lại trôi qua, sau bình minh là lúc ban ngày xuất hiện từng tia nắng, màn đêm tiêu tán Vương Lâm và lão tướng này đã ngồi uống rượu một đêm. Trong đêm này Vương Lâm nói rất nhiều. Hắn kể lại tất cả kinh nghiệm của mình tại Tiên Cương đại lục, ở Thiên Ngưu Châu, Lục Ma Châu, cả ở trong Tổ Thành, thậm chí cả Cổ Tộc cũng đều nói hết.
Hắn nói chuyện mình tìm được tàn hồn của Lý Mộ Uyển, nước mắt chảy xuống, nói chính mình giết Đạo Cổ hoàng tôn lấy một mạng đền cho ân tình của sư tôn Thần sắc hắn lúc đó rất ảm đạm.
Hắn nói rất nhiều, cho tới khi hắn rời khỏi Cổ Tộc về tới mặt đất của Tiên Tộc.
Lão tướng nọ kinh ngạc ngồi nghe. Hắn không thể tưởng tượng được người này có thân phận gì. Nếu tất cả lời hắn là sự thật thì người này trên Tiên Cương đại lục nhất định là hạng người kinh người!
Nhưng người như vậy tại sao đêm khuya lại tới trong trướng của mình, cùng uống rượu với mình, nói tất cả chuyện này… Trong đầu lão tướng này chậm rãi hiện lên một hình bóng quen thuộc, giống như sự quen thuộc này vẫn luôn ẩn sâu trong ký ức của hắn giờ phút này hiển lộ ra.
Khi hắn nhìn thấy nước mắt và sự đau thương của đối phương, không biết vì sao hắn lại cũng cảm nhận được, giống như chuyện xưa của đối phương và Lý Mộ Uyển hắn cũng từng tận mắt nhìn thấy.
Ta không tìm được Lý Thiên Mai... Tư Đồ ta tìm rất lâu rồi nhưng cuối cùng vẫn không tìm được...
Vương Lâm thì thào, khổ sở uống rượu. Có một số lời một số việc hắn không thể nói với người khác nhưng lại có thể nói với Tư Đồ Nam.
- Tư Đồ... Là ai...
Thần sắc lão tướng có vẻ phức tạp. Cái tên này hắn đã nghe đối phương nhắc lại nhiều lần.
Vương Lâm buông vò rượu trống không xuống, lại cầm một vò khác. Một đêm này bọn họ đã gọi đưa lên mấy lần rượu rồi.
- Ta có một chí hữu. Tên hắn là Tư Đồ...
Vương Lâm thì thào, nhìn về phía lão tướng kia.
- Có thể trở thành chí hữu của ngươi, ta nghĩ người tên Tư Đồ này cũng là một tu sĩ rồi.
- Hắn là một tu sĩ, đã từng... Là một tu sĩ muốn làm vương gia. Chuyện xưa có liên quan tới hắn ngươi nếu muốn nghe thì phải nghe từ một nơi tên là Chu Tước Tinh, một tu chân quốc cấp ba tên là Triệu Quốc...
Trên mặt Vương Lâm lộ vẻ nhớ lại nhẹ giọng nói.
Giọng nói của Vương Lâm vang vọng trong trướng. Lão tướng yên lặng nghe, vẻ mờ mịt trong mắt càng nhiều.
Thời gian trôi qua, sáng sớm đi hết ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Trong trướng bỗng vẫn vang lên giọng nói của Vương Lâm.
Lý Thiên Mai, Tư Đồ Nam, Thanh Thủy... Bọn họ toàn bộ đều chuyển thế trên Tiên Cương đại lục... Ta để lại ấn ký trên người bọn họ. Đó là phương thức duy nhất để tìm được bọn họ.
Lão tướng trầm mặc. Thân hình hắn run rẩy. Hồi lâu hắn mới mở bừng đôi mắt.
- Ta là Tư Đồ Nam?
Hắn kinh ngạc nhìn Vương Lâm, giọng nói chần chừ do dự.
Vương Lâm nhìn lão tướng, chậm rãi gật đầu.
- Ngươi là Tư Đồ Nam ta là Vương Lâm...
- Vương Lâm…
Lão tướng thì thào một hồi. Một lúc lâu sau hắn đột nhiên cười ha hả, cười chảy nước mắt. Hắn vốn không tin chuyện này nhưng cảm giác tới từ linh hồn lại cho hắn biết người trước mặt này quen thuộc. Hơn nữa lời nói của đối phương về động phủ giới khiến hắn không thể không tin.
Mà hắn cũng nhận ra người này là một tu sĩ, chẳng cần lừa gạt một phàm nhân như hắn!
Nói như vậy ta ở Tiên Cương đại lục đã luân hồi nhiều lần rồi. Lần này luân hồi ta là Ti Nam đại soái Võ Hiên Quốc...
Trong tiếng cười, nước mắt của lão tướng càng nhiều. Hắn tin tất cả chuyện này nhưng bởi vì tin cho nên lại càng cảm thấy khó tiếp nhận.
Năm mươi vạn quân sĩ bên ngoài, có người tổ phụ cũng bắt đầu theo ta cho tới sau khi tổ phụ của bọn họ chết trận, phụ thân của bọn họ tiếp tục thành lính của ta thậm chí còn có không ít người phụ thân chết trận, bọn họ vẫn theo ta như trước.
Hôm nay ngươi lại nói cho ta biết ta là Tư Đồ Nam, là một Tư Đồ Nam muốn thành vương gia. Ta không phải là đại soái của Võ Hiên Quốc. Thế thì bọn họ phải là thế nào đây!
Giọng nói của lão tướng vang lên, cửa trướng đột nhiên mở ra. Quân binh định nhảy vào bị lão tướng quát khẽ một tiếng, toàn bộ bị đuổi ra ngoài.
- Luân hôi... luân hồi... Một lần luân hồi có bao nhiêu ràng buộc. Ta đã luân hồi mấy lần...
Lão tướng kia ngồi co quắp ở đó nhìn Vương Lâm đầy phức tạp từ từ cười khổ.
- Xin lỗi... Đây là lựa chọn năm xưa của ta. Ta đã lựa chọn chuyển thế tới Tiên Cương đại lục không có quan hệ tới ngươi.
Vương Lâm trầm mặc không ngừng uống từng ngụm rượu.
- Giúp ta mở ký ức kiếp trước đi!
Lão tướng không ngừng uống rượu. Cho tới khi uống xong ba bầu rượu, hai mắt có tơ máu, người cũng đầy hơi men thì mới nhìn Vương Lâm kiên định nói.
Lần này đã lại tới đêm khuya, Vương Lâm rời khỏi soái trướng. Thần sắc hắn mang theo vẻ phức tạp, ở giữa không trung quay lại nhìn thật sâu về phía soái trướng bên dưới. Hắn nhìn ấy cửa trướng bị nhấc lên. Lão tướng nọ đi ra ngẩng đầu nhìn hắn.
- Vương Lâm, chờ lão tử không còn tiếc nuối gì trong đời luân hồi này sau khi trở thành Nam Vương sẽ đi tìm ngươi!
Lão tướng đó cất giọng lớn tiếng nói, giọng nói tràn ngập khí phách và hào phóng.
Vương Lâm mỉm cười, tiếng cười càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng cười ha hả.
- Tư Đồ chờ ngươi làm vương gia đủ rồi, chờ ngươi tìm tới ta, ta và ngươi lại say một trận!
Vương Lâm xoay người, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất trong thiên địa.
- Đám tiểu tử, chỉnh binh. Trước tiên bắt cái thằng nhãi Nam Vương gì đó tới đây. Lão tử đã sớm thấy hắn không vừa mắt rồi. Bà nội nó, hắn mà cũng dám xưng là Nam Vương!
- Lão tử nghĩ kỹ rồi. Lão tử muốn làm Nam Vương!
Lão tướng giống như trẻ lại không ít cười vang, hét lớn.