Tiên Nghịch

Chương 369: Q.2 - Chương 369: Nguyên nhân






Linh lực trong cơ thể Vương Lâm nhờ sự trợ giúp của Sất Hổ đã được khôi phục. Hắn lập tức bay nhanh chạy trốn. Đối với mối thâm tình cứu giúp của Sất Hổ, hắn mãi khi tạc trong tim!

Trong lúc bay đi, Vương Lâm đưa tay phải điểm thử vào giữa lông mày một cái, lập tức thầm than. Đối phương không biết bày ra cái trận pháp gì, chẳng những không thể xé mở không gian mà phép thuấn di cũng không thể sử dụng. Tiến nhập vào không gian thiên nghịch cũng bị một tầng lực đạo cản trở, trong thời gian ngắn không thể tiến vào.

Trận pháp này vô cùng kỳ diệu. Trên thực tế không chỉ có Vương Lâm không thể thuấn di, mà chính người bày ra trận pháp là lão tổ Cự Ma tộc cũng không thể thuấn di trong này.

- Tiên kiếm bị đoạt… Hôm nay nếu có thể thoát khỏi nơi này, ngày sau nhất định sẽ cướp về!

Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia hận ý.

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên của Tuyết Vực kia thân ảnh như tia chớp, phá không truy kích. Gần như trong chớp mắt hắn đã đuổi theo Vương Lâm, lạnh giọng nói :

- Ngươi chạy không thoát đâu, để lão phu đưa ngươi về trời!

Người này nâng tay phải lên, ngón tay cái nhấn xuống dưới một cái. Lập tức một luồng lực đạo mạnh mẽ từ bên trên hiện ra. Khi đến sát bên trên thân thể Vương Lâm, liền có một luống ý cảnh khủng khiếp gào thét mà đến.

Ý cảnh này là một luồng hương khí. Hương khí này bắt nguồn từ trà hương, đem cả thể xác và tâm hồn nhập để thưởng thức trà, từ đó cảm ngộ nhân sinh, lấy trà làm bạn.

Sinh tử luân hồi ý cảnh của Vương Lâm lập tức xuất hiện. Đối mặt với đại thành ý cảnh của một tu sĩ Anh Biến Kỳ, hiển nhiên hắn không thể chống cự. Trong chốc lát, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải, nguyên thần lại bị thương.

Thân mình Vương Lâm từ giữa không trung hạ xuống, ngã trên mặt đất.

Trên mặt hắn xuất hiện hàng loạt những dấu ấn hình lá trà. Những dấu ấn này lóe lên không ngừng, mỗi một lần lóe lên, thân thể Vương Lâm lại yếu đi một phần, nguyên thần cũng dần dần tiêu tan.

Lúc này, lão tổ Cự Ma tộc đuổi theo tới nơi, cúi đầu liếc mắt nhìn Vương Lâm trên mặt đất một cái.

- Thật là mất thời gian. Sau khi giết hắn, lão phu còn có chuyện quan trọng. Lý đạo hữu, hãy động thủ đi.

Người đàn ông trung niên ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói :

- Ngươi không muốn ra tay, chẳng lẽ là sợ Chu Tước Sơn truy cứu. Thôi, việc này là do ta khởi xướng, để ta ra tay!

Nói xong, hắn đưa tay phải lên điểm về phía trước một cái, đang định kết liễu tính mạng của Vương Lâm.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một tia sét từ phía chân trời đánh tới. Ngay sau đó, không trung bỗng nhiên bị xé rách tạo ra một vết nứt thật lớn. Một cỗ quan tài màu tím đen từ trên trời giáng xuống.

- Phong Ma Càn Khôn trận này nếu lão phu không biết rõ được vị trí của trận nhãn thì muốn tiến vào cũng có chút khó khăn!

Một tiếng hừ lạnh từ trên quan tài kia truyền đến.

Chỉ thấy một lão già áo đỏ đứng ở phía trên quan tài, ánh mắt chớp động, chăm chú nhìn ba người trên mặt đất. Sau khi nhìn đến lão tổ Cự Ma tộc và người đàn ông trung niên kia, lão già sắc mặt trầm xuống, mắng :

- Tằng Ngưu, ngươi ăn no rồi chọc quấy, thế nào mà lại chuốc lấy phiền toái lớn như vậy! Ta nói hai lão bất tử các ngươi, giết một vãn bối Hóa Thần Kỳ, liệu có mất mặt không?

- Thi Âm Tông!

Người đàn ông trung niên thu tay phải lại, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm lão già.

Lão già áo đỏ này đúng là đại trưởng lão của Thi Âm Tông, Tôn Thái!

Tôn Thái sắc mặt âm trầm, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái, cuối cùng nhìn đến lão tổ của Cự Ma Tộc, trong lòng thầm mắng. Lão biết lão tổ Cự Ma tộc này mặc dù nói là Anh Biến Sơ Kỳ, nhưng Cự Ma tộc chỉ cần đạt tới Anh Biến Kỳ sẽ có thiên phú thần thông xuất hiện. Mặc dù chính mình là Anh Biến Trung Kỳ cũng không phải dễ dàng mà trêu trọc được.

- Lão phu muốn mang người này đi!

Tôn Thái trầm giọng nói.

- Đạo hữu… …

Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc nói.

- Ngươi con mẹ nó cút đi, mới có Anh Biến Sơ Kỳ nhỏ mọn, lại còn bị cưỡng ép thăng cấp, ngươi không có tư cách nói chuyện với lão phu!

Tôn Thái trừng mắt, quát.

Người đàn ông trung niên sắc mặt lập tức biến đổi bất định, căm tức Tôn Thái vô cùng. Hắn từ sau khi tu vi lên tới Anh Biến, ở Tuyết Vực quốc chính là nhân vật chí tôn, cho dù là gặp tu sĩ Anh Biến Kỳ đồng cấp cũng không ai nói với hắn như thế.

Tôn Thái hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía lão tổ Cự Ma tộc.

Lão tổ Cự Ma tộc ánh mắt âm trầm, nhìn chằm chằm Tôn Thái, trầm mặc một chút, lắc đầu nói :

- Không được, người này phải chết. Hơn nữa thi thể hắn phải thuộc về ta!

Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc ngẩn người ra, hắn liếc mắt nhìn lão tổ Cự Ma tộc một cái. Đối với việc liên quan đến thi thể này, đây là lần đầu tiên hắn nói ra.

- Ngươi cũng không phải là người của Thi Âm Tông ta, dùng thi thể làm gì!

Tôn Thái hừ nhẹ một tiếng, quát.

- Lão phu tự có việc dùng đến!

Lão tổ Cự Ma tộc nhìn chằm chằm Tôn Thái, nói dứt khoát.

Hắn đúng là có việc dùng đến. Trên thực tế nếu Tông chủ của Tuyết Vực quốc không nhờ hắn ra tay bày trận, hắn cũng sẽ bí mật động thủ, giết chết Vương Lâm này.

Hắn biết Tằng Ngưu vốn tên là Vương Lâm.

Tinh La Bàn chẳng qua chỉ là cái cớ để che mắt người khác mà thôi. Mục đích thật sự của hắn chính là Thiên Nghịch Châu. Vốn là từ năm trăm năm trước, hắn sai tộc nhân đến Triệu quốc mở một thông đạo vào chiến trường ngoại vực để mang tin tức về!

- Ngày đó, tu chân liên minh đều muốn tranh đoạt bảo vật này. Nếu Cự Ma tộc ta có thể đoạt được rồi dâng lên cho tu chân liên minh, chắc chắn sẽ được ban cho thân phận lục cấp. Lúc đó có thể rời khỏi Chu Tước Tinh, thành lập Cự Ma Tinh. Cũng từ đó, chi nhánh Cự Ma của ta sẽ có thể có được tư cách đứng đầu toàn tộc!

- Nhưng năm đó tên Vương Lâm này lại đoạt được!

Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu lão tổ Cự Ma tộc. Ánh mắt lão lộ ra vẻ kiên định, hôm nay, hắn tuyệt đối không cho phép Vương Lâm bị người khác cướp mất.

Cũng năm đó, tộc nhân Cự Ma tộc báo cho hắn việc này đã bị hắn lập tức xử tử, rút hồn phách ra cẩn thận xem xét, xác định hắn vẫn chưa kể ra với bất cứ kẻ nào. Hơn nữa, người biết việc này cũng không nhiều, hắn cũng sợ làm cho người khác chú ý, nên cũng không dám hành động khinh suất giết tất cả những người biết chuyện này mà âm thầm chuẩn bị tìm kiếm Vương Lâm.

Chỉ có điều, pháp lực của hắn mặc dù cao cường nhưng Vương Lâm này lại như là đã bốc hơi. Chu Tước Tinh quá lớn, hắn không thể nào tìm kiếm được. Căn cứ vào manh mối cuối cùng của tộc nhân kia thì Vương Lâm đã biến mất vào trong một cái khe ở ngoại chiến trường.

Vì thế hắn đã tự mình đi một chuyến tới ngoại vực chiến trường, tìm bên trong cái khe mấy trăm năm. Nhưng thủy chung không có thu hoạch gì.

Việc này dần dần hắn đã dấu trong lòng, trở thành nỗi tiếc nuối. Hắn nghĩ rằng Vương Lâm có lẽ đã hoàn toàn tử vong, không để lại một nửa dấu vết, thiên nghịch châu lại không còn tung tích.

Nhưng sau khi Tằng Ngưu xuất hiện, hết thảy đều chuyển biến. Sất Hổ sau khi trở về trong lời hắn nói có chút kỳ quái, lão lấy thân phận lão tổ bức ép, Sất Hổ rốt cục phải nói ra sự thật.

Người này lập tức trong lòng nghi hoặc, điều tra rõ ràng. Lập tức điều tra ra thân phận của Tằng Ngưu chính là Vương Lâm năm đó!

Do đó, lão lập tức mừng rỡ, nhưng ngại Chu Tước Quốc nhúng tay vào nên không tiện ra tay khiến cho Chu Tước quốc chú ý, hết thảy lại trở thành hư ảo.

Tuy nhiên, lão lại đem sứ giả của tu chân quốc cấp bốn Triệu quốc là người biết được việc này bí mật giết đi, rút ra hồn phách. Lão phát hiện được người này vì không chắc chắn nên năm đó không đem tin tức này báo lên trên. Lão xem như hoàn toàn an tâm, chờ thời cơ hạ sát Vương Lâm.

Vừa hay lúc này, Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực lại tìm đến, nhờ lão bố trí trận pháp, giết chết Tằng Ngưu. Lão tổ Cự Ma tộc lập tức nhận lời và nói là muốn lấy lại Tinh La Bàn.

Như vậy, cho dù Chu Tước quốc sau này có truy ra thì cũng sẽ chỉ tìm đến Tuyết Vực quốc, còn lão thì thần không biết quỷ không hay, có thể lấy được Thiên Nghịch Châu! Đến lúc đó cho dù Vương Lâm có chết, chỉ cần có thi thể hắn, lão có thể dùng bí thuật tra ra chỗ của Thiên Nghịch Châu.

Tôn Thái ánh mắt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng, thân mình chớp động, hướng về chỗ Vương Lâm bay tới.

Người đàn ông trung niên của Tuyết Vực quốc lập tức tiến lên, vỗ túi trữ vật, xuất ra một chiếc chuông đồng, đang định ngăn trở.

Tôn Thái hét lớn :

- Cút ngay!

Một luồng lực đạo giống như thiên uy từ trong cơ thể lão điên cuồng tràn ra. Người đàn ông trung niên biến sắc, bước chân không tự chủ được dừng lại một chút.

- Ngươi dám!

Lão tổ Cự Ma tộc bỗng nhiên vung quyền phải. Trong tiếng ù ù, một cơn lốc xoáy màu đen lập tức xuất hiện, hướng về Tôn Thái trong nháy mắt đã tới gần.

Tay phải Tôn Thái bấm quyết, hướng lên quan tài giữa không trung điểm một cái. Lập tức nắp quan tài dịch một góc, một cái thây khô từ trong bay ra, hướng về phía lão tổ Cự Ma tộc.

Nhân cơ hội này, Tôn Thái đưa tay trái chụp một cái, thân mình Vương Lâm lập tức bị lão túm trong tay. Vương Lâm lúc này cực kỳ suy yếu, hai mắt nhắm nghiềm, mặt xám như tro tàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.