Thân ảnh bên ngoài tầng sáng dù không thấy da mặt, huyết nhục mơ hồ nhưng Vương Lâm dù sao năm đó khi hấp thu địa hỏa chủ mạch của Thiên Ngưu Hồn cũng từng rơi vào một trạng thái kỳ dị, thấy cảnh tượng Tiên Tổ phong ấn Thiên Ngưu.
Khuôn mặt mơ hồ trước mặt không ngờ rất giống với Tiên Tổ năm đó Vương Lâm nhìn thấy!
Trong tiếng gầm thét kịch liệt của thân ảnh mơ hồ kia, sóng gợn truyền khắp tầng sáng này.
Thần sắc Vương Lâm âm trầm, lui lại phía sau, trong tích tắc rơi xuống mặt đất thì tầng sáng năm mươi trượng này bị thân ảnh kia liên tục đánh tới lại giảm kích thước một lần nữa.
Nó bất ngờ giảm từ năm mươi trượng xuống còn ba mươi trượng, khiến cho Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn không thể không kéo gần khoảng cách lại.
Thân ảnh mơ hồ kia đánh khoảng nửa canh giờ mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn trong tầng sáng, chậm rãi lui lại phía sau, ẩn vào trong bóng tối, không nhìn thấy đâu nữa.
Tầng sáng này không chịu nổi bao lâu nữa.
Hải Tử Thiên Tôn cắn cắn môi dưới, nhìn về phía tầng sáng, nửa ngày sau mới thấp giọng nói.
Vương Lâm trầm mặc. Cảnh tượng hắn thấy lúc trước khiến hắn mơ hồ cảm thấy bàn tay gầy này dường như tồn tại chuyện gì đó bí ẩn, nếu không thì không thể nào lại huyễn hóa ra hình dáng Tiên Tổ được.
Sư tôn của ngươi là Cửu Đế Đại Thiên Tôn, ngươi đã từng nghe chuyện Tiên Tổ năm xưa chưa?
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, nhìn về phía Hải Tử Thiên Tôn.
- Tiên Tổ?
Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm một cái. Vừa rồi Vương Lâm nhận ra bàn tay kia là của Tiên Tổ, trong lòng trầm ngâm, không nói lời nào cho nên Hải Tử Thiên Tôn cũng không biết chuyện.
Ta từng nghe sư tôn nói qua một lần. Rất lâu trước đây mặt đất của Tiên Tộc chỉ là một khối đại lục, nhờ Tiên Tổ phong ấn các sinh linh tới từ thiên ngoại mới có được bảy mươi hai châu như ngày nay.
Mà sau khi phong ấn xong bảy mươi hai sinh linh, Tiên Tổ mất tích, chẳng biết đi đâu. Dù hậu nhân của hắn từng tìm kiếm rất lâu cũng không thể nào tìm ra.
Nhưng sư tôn từng ngẫu nhiên nói một mình, dường như Tiên Tổ năm xưa không phải mất tích. Sư tôn hoài nghi năm đó Tiên Tổ gặp biến cố. Còn cụ thể thì sư tôn ta không nói, giống như người đối với chuyện này không muốn nhắc tới vậy.
Những lời này truyền vào tai Vương Lâm khiến hắn trầm mặc nhưng trong mắt lại lộ vẻ tính toán.
Có lẽ có khả năng đó. Bàn tay này chính là thuộc về Tiên Tổ. Nếu đúng như thế thì là ai chém đứt cánh tay của Tiên Tổ. Tiên Cực Kiếm tan nát có rất nhiều tin đồn nhưng nguyên nhân tan nát có thể có thể có chút liên quan tới bàn tay gãy này.
Chẳng qua vì sao bàn tay gầy này lại ở trong phong ấn của Sơn Hải Thụ. Mà phong ấn đã tồn tại vô số năm, hẳn là rất có khả năng đã từng bị Đại Thiên Tôn phát hiện mới đúng, vì sao hôm nay mới hiện ra. Hơn nữa nơi này thuộc về khu vực khống chế của Đại Thiên Tôn, với tu vi của Đại Thiên Tôn sao lại không có phát hiện gì!
Cũng có thể nói...
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng.
Có thể nói là trong mấy Đại Thiên Tôn đã sớm biết phong ấn của Sơn Hải Thụ này cổ quái, thậm chí sớm nhận ra dấu vết ở nơi này nhưng không dám coi thường vọng động.
Vương Lâm có thói quen trầm tư suy ngẫm, giờ phút này tính toán xong liền hít sâu một hơi, bị suy đoán của mình khiến tâm thần chấn động.
Hải Tử Thiên Tôn, sư tôn của ngươi là Cửu Đế Đại Thiên Tôn, vì sao ngươi lại rời xa Trung Châu, ở lại Sơn Hải này?
Trong lòng Vương Lâm thầm nói. Dựa vào một câu nói này của nàng. Hải Tử Thiên Tôn hiển nhiên đã đoán ra rất nhiều điều.
Không giải thích gì, Vương Lâm chỉ bình tĩnh nhìn Hải Tử Thiên Tôn.
Nữ tử tuyệt mỹ này trầm mặc trong chốc lát, thần sắc biến ảo, giống như suy tư, hồi lâu sau nàng dường như đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lộ vẻ kỳ dị.
Là sư tôn bảo ta tới Nam Châu này, lấy Sơn Hải làm động phủ, ở lại nơi này...
Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Những lời này khá khớp với những suy đoán của hắn. Nếu thật sự là như thế thì đúng là có chuyện.
Ngươi từ nơi nào nghe thấy Sơn Hải có Sơn Hải thụ linh?
Hải Tử Thiên Tôn lập tức hỏi.
Ta từ Thiên Tôn dưới trướng Võ Phong Đại Thiên Tôn nghe nói nơi này có mộc linh.
Vẻ trầm tư trong mắt Vương Lâm càng đậm.
Ta trước kia cũng từng tới Sơn Hải, có một tòa động phủ nhưng chưa từng ở lại lâu. Nhưng hai trăm năm trước sư tôn đột nhiên bảo ta tới đây ở lâu dài. Ngươi lại được Thiên Tôn dưới trướng Võ Phong Đại Thiên Tôn chỉ điểm mà tới. Mà nơi này lại là lãnh địa của Đạo Nhất Thiên Tôn.
Dung nhan tuyệt mỹ của Hải Tử Thiên Tôn lúc này cực kỳ âm trầm.
Vương Lâm mỉm cười. Những lời nói của Hải Tử Thiên Tôn như vậy hiển nhiên là đã suy nghĩ cẩn thận một số vấn đề mấu chốt.
Sư tôn lấy ta làm mồi nhử, ở Hải Tử Thiên Tôn này cố gắng dẫn ra bàn tay gầy trong phong ấn Sơn Hải Thụ này!
Điểm này ta có thể lý giải được. Sư tôn nuôi ta lớn lên, dạy ta tu đạo, dù lấy ta làm mồi nhử thì ta cũng không oán hận chút nào. Chỉ kỳ quái là Võ Phong Đại Thiên Tôn tại sao lại bày mưu với ngươi? Mà khéo léo đưa ngươi tới nơi này là vì chuyện gì?
Hải Tử Thiên Tôn mở mắt nhìn về phía Vương Lâm.
Thần sắc Vương Lâm như thường, lắc đầu không nói gì nhưng trong lòng hắn đã có một suy đoán đối với việc này!
Lai lịch của ta có lẽ tu sĩ tầm thường không thể nhận ra, dù là tu sĩ trình độ Thiên Tôn cũng rất khó phát hiện. Nhưng đối với Đại Thiên Tôn mà nói thì đó không phải là bí mật!
Thiên Tôn dưới trướng Võ Phong Đại Thiên Tôn nọ chỉ điểm cho ta tới nơi này, dụng ý rất có thể là nghiệm chứng lai lịch của ta. Đồng thời cũng có mục đích như Cửu Đế Đại Thiên Tôn!
Chẳng qua Cửu Đế Đại Thiên Tôn tuy rằng đưa đệ tử làm mồi nhưng hiển nhiên phương pháp ôn hòa, chỉ để cho Hải Tử Thiên Tôn ở lại nơi này, yên lặng hấp dẫn Sơn Hải thụ linh. Còn ta lại không có chút liên hệ với Võ Phong Đại Thiên Tôn, cho nên Võ Phong Đại Thiên Tôn này không cần biết tới sống chết của ta, vừa muốn nghiệm chứng thân phận, cũng muốn dẫn dụ ra bàn tay gãy kia!
Bọn họ không cần để ý ta có phải tới từ động phủ giới hay không. Bọn họ chỉ cần biết ta có phải chính thức là tu sĩ Cổ Quốc hay không!
Vương Lâm tu đạo gần ba ngàn năm, nhất là khi còn trong động phủ đều dựa vào phân tích tính toán mà hóa giải nguy cơ.
Hắn có lẽ cũng không phải có tâm trí phi thường cao nhưng sau khi dung nạp nhiều đầu mối lại thì lại có thể tính toán ra chân tướng sự việc!
Chỉ là không biết Đạo Nhất Thiên Tôn ở trong chuyện này đứng ở vị trí nào.
Vương Lâm cúi đầu, trong mắt hiện lên hàn quang.
Sư tôn dám để cho Đạo Nhất Thiên Tôn biết thì nhất định tự tin, ta tin rằng bọn họ nhất định không để lộ tin tức, không ai biết ta là đệ tử duy nhất của Huyền La Đại Thiên Tôn!
Thân phận này chỉ cần giấu giiếm, dù ta tới từ động phủ giới cũng không có gì đáng ngại! Tất cả đều chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Vương Lâm trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn Hải Tử Thiên Tôn một cái. Nữ tử tuyệt mỹ này giờ phút này đã nhắm mắt, ẩn giấu tâm tư của mình.
Cửu Đế Đại Thiên Tôn nếu thật sự lấy nàng làm mồi nhử thì nữ tử này nhất định có chỗ kỳ dị.
Vương Lâm liên tường tới suy đoán vừa rồi liền hơi xác định. Chẳng qua hắn vẫn còn nghi vấn đó là bàn tay gãy kia với Tiên Tộc rốt cục có bí ẩn gì, tại sao lại hấp dẫn Đại Thiên Tôn như vậy!
Thu hồi ánh mắt, Vương Lâm nhắm hai mắt lại, tiếp tục chìm đắm trong hấp thu thụ linh của Sơn Hải Thụ. Mặc kệ tương lai ra sao, tăng chiến lực và tu vi của mình mới là điểm căn bản để giải quyết tất cả mọi chuyện sau này!
Thời gian lại yên lặng trôi qua.
Thoáng một cái lại thêm ba năm nữa! Tính từ đầu tới giờ, Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn đã ở nơi này tới hơn bảy năm.
Trong ba năm này thân ảnh mơ hồ do bàn tay kia biến thành xuất hiện chín lần, mỗi lần xuất hiện đều gào thét rống giận, tấn công tầng sáng, khiến cho tầng sáng này chín lần co lại.
Cho tới một ngày nọ, vào lần tấn công thứ chín, tầng sáng lóe lên, vang lên những tiếng răng rắc, giống như đã đạt tới cực hạn của nó. Lúc này phạm vi của nó đã nhỏ hơn rất nhiều so với ba năm trước. Vào lần thứ chín khi bàn tay đánh tới, nó chỉ còn có ba trượng!
Phạm vi ba trượng khiến hai người Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn cực kỳ gần nhau. Thậm chí Vương Lâm có thể ngửi thấy làn hương thơm từ người Hải Tử Thiên Tôn truyền tới.
Ba trượng không lớn. Phải biết rằng cốt đao của Vương Lâm nếu xuất ra cũng đã dài ba trượng, có thể thấy phạm vi này nhỏ tới mức nào.
Bởi vì ở gần như vậy cho nên Hải Tử Thiên Tôn cũng không cách nào chìm đắm trong thổ nạp được nữa, sắc mặt hơi đỏ lên, giống như không quen lắm. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm hiện lên vẻ phức tạp.
Vương Lâm có thể ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể nữ tử này thì Hải Tử Thiên Tôn cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền ra.
Phạm vi đã quá nhỏ rồi, nếu không có biện pháp gì thì tầng sáng này chẳng những lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, mà một khi lại thu nhỏ lại...
Thần sắc Hải Tử Thiên Tôn phức tạp, hiện lên vẻ phiền lòng.
Vương Lâm cũng nhíu mày. Cả đời hắn trừ mấy nữ nhân của hắn ra thì ít khi ở cùng một nữ tử xa lạ ở trong phạm vi gần thế này. Điều này khiến hắn cảm thấy không quen. Nhất là những làn hương truyền tới từ Hải Tử Thiên Tôn khiến Vương Lâm không ngừng cau mày.
Hơn bảy năm tiếp xúc, Hải Tử Thiên Tôn lại là nữ tử mà vẻ đẹp có thể so với Mộc Băng Mi, khiến Vương Lâm phải thầm than.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên. Nhưng bởi vì tầng sáng này nhỏ lại. Đột nhiên bên ngoài như xuất hiện khe nứt, khiến hư ảnh bên ngoài lập tức tấn công kịch liệt. Tiếng răng rắc càng thêm mãnh liệt, dường như có thể thấy bên ngoài tầng sáng có khe nứt đang lan ra.
Mà lần tấn công này lại khiến tầng sáng co lại một lần nữa!
Ba trượng, hai trượng, một trượng.
Nửa trượng!
Lúc này khiến cho Hải Tử Thiên Tôn gần như dán vào phía bên phải Vương Lâm. Từng luồng hơi ấm tràn qua y phục khiến cho cả hai có thể cảm thụ rất rõ ràng.
Bốn phía đen kịt, bàn tay bên ngoài tầng sáng không biết vì sao lại dừng công kích, khiến cho nơi này trong nháy mắt liền yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp của Hải Tử Thiên Tôn vang lên rõ ràng trong tầng sáng.