Đây là ý niệm đầu tiên trong lòng Vương Lâm khi đối diện với bức tượng đá này.
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm nhanh như tia chớp, trực tiếp duỗi ra, nháy mắt hạ xuống mi tâm. Trong sát na này, hai mắt của bức tượng đá bỗng nhiên lóe ra hắc mang, không ngờ hình thành một phù văn kỳ dị ở giữa mi tâm!
Phù văn này tán phát ra một màn sương đen lượn lờ, bên trong ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị. Dung nhập vào trong phù văn này, đồng thời với tay phải Vương Lâm hạ xuống, lập ngăn cản phía trước.
Ngón trỏ tay phải của Vương Lâm không chút chần chừ, đụng vào phù văn kia. Lập tức điểm tiếp xúc liền nổi lên sóng gợn vặn vẹo. Khoảnh khắc khi sóng gợn xuất hiện, cỗ lực lượng kỳ dị do trước đó thần thức trong nguyên thần Vương Lâm tản ra dung nhập vào trong bức tượng dường như thức tỉnh lại, hóa thành một phiến mực nước, lập tức tràn ngập nguyên thần Vương Lâm!
Hai mắt Vương Lâm bắn ra hàn quang. Hắn sớm cảm giác được bức tượng đá màu đen này quỷ dị, lúc này thăm dò một lần đích xác giống như hắn sở liệu. Trong tiếng hừ lạnh, Cổ Thần bì giáp trên nguyên thần Vương Lâm bỗng nhiên tản ra từng trận thanh quang!
Cùng lúc đó nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lại từ trong cơ thể truyền ra một tiếng gầm rít trầm muộn. Dưới tiếng gầm rít này, lập tức không trung trên thung lũng nơi Vương Lâm đang đứng đột nhiên có vô số lôi đình biến ảo ra.
Cũng không phải chỉ ở thung lũng này mà phóng nhãn nhìn ra, trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời trên toàn bộ Hỏa Yêu Quận bỗng vang lên tiếng sấm đánh ầm ầm, lập tức tràn ngập vô tận lôi đình!
Biến cố bất ngờ lập tức khiến cho tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc trong Hỏa Yêu Quận đều ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra vẻ mê muội.
Theo âm thanh sấm đánh quanh quẩn, không chỉ có Hỏa Yêu Quận mà ngay cả những Yêu Quận khắc xung quanh cũng tràn ngập lôi đình. Vô số lôi đình từ trên trời giáng xuống, giữa trời đất tản mát ra uy lực lôi đình!
Gần như đúng khoảnh khắc này, hơn phân nửa Yêu Linh chi địa đều tràn ngập lôi đình. Kinh biến này lập tức khiến cho tất cả cư dân trên Yêu Linh chi địa đều lâm vào kinh hoàng.
Mặc dù hạng người có tu vi đạt tới Yêu Tương, Yêu Suất cũng lộ ra đôi mắt hoảng sợ, chằm chằm nhìn lên không trung. Bọn họ mơ hồ có thể cảm nhận được lôi đình đầy trời này cũng không phải tự nhiên sinh ra mà liên quan đến việc một thần thông được thi triển!
Hết thảy những điều này nói thì lâu nhưng thực tế chỉ diễn ra trong thời gian mấy tức mà thôi, theo tiếng gầm rít của nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trong cơ thể Vương Lâm, lập tức hơn phân nửa lôi đình trong Yêu Linh chi địa phút chốc nhất tề biến động, giống như vô số ngân xà phi vuc, lao thẳng về phía thung lũng của Hỏa Yêu Quận.
Lôi đình chớp động làm nổi lên âm thanh long trời lở đất, phản phất như thiên nộ, đang giáng trừng phạt xuống thung lũng này. Nếu lúc này từ không trung nhìn xuống thì có thể thấy vô số lôi đình xé gió lao tới kia nhất tề ngưng tụ lại, cuối cùng toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm ở trong thung lũng!
Ầm, ầm, ầm!
Tiếng sấm liên tục, không ngừng đánh xuống, theo từng trận lôi đình nhập thể. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lập tức bắt đầu gầm rống, tảng lớn lôi quang vân dũng bên trên nguyên thần, triển khai chiến đấu sinh tử với mực nước kia.
Mực nước kia tuy ngoan cố nhưng dưới lôi đình vô tận kia đã sắp tiêu tán. Dù sao kỳ dị lực tạo thành mực nước nước này dung nhập vào trong nguyên thần của Vương Lâm cũng không nhiều. Nhất là Vương Lâm đã có cảnh giác, trước đó, ngay khi dung nhập vào nguyên thần, Vương Lâm đã vận dụng nguyên thần lực bao vây lại.
Liên tiếp bại lui, mực nước này cấp tốc lui lại phía sau, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm mực, sắp phải rời khỏi nguyên thần Vương Lâm. Nhưng ngay lúc này, thanh quang trên Cổ Thần bì giáp bỗng lóe ra, như hình thành một đạo phong ấn, triệt hạ hết mọi đường lui của điểm mực này.
Lại dưới một kích của lôi đình lực do nguyên thần Thái Cổ Lôi Long hấp thu trong thiên địa mà thành, điểm mực này lập tức ầm một tiếng hoàn toàn tiêu tan.
Hết thảy những điều này xảy ra trong cơ thể hắn chỉ trong chớp mắt, hai mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, ngón trỏ tay phải hung hăng chụp một cái, phù văn ngăn cản ngón tay hắn lập tức sụp đổ, hóa thành một cỗ trùng kích tán ra bốn phía. Rốt cục ngón tay của Vương Lâm điểm lên mi tâm của tượng đá màu đen này.
Khi ngón tay Vương Lâm chạm vào tượng đá, hắn không chút nghĩ ngợi, tu vi Khuy Niết trung kỳ đỉnh giống như hồng thủy, lại ẩn chứa thần thức khổng lồ, toàn bộ dũng mãnh tiến vào bên trong.
- Ta thật muốn nhìn, đây rốt cuộc là cái gì?!
Với tu vi và thần thức của Vương Lâm dung nhập vào, nguyên thần hắn lập tức cảm nhận được một cỗ công kích. Hiện ra trong thần thức là một nơi kỳ dị!
Nơi này tràn ngập sương mù màu trắng bay lượn, khiến nơi này giống như vụ hải. Sương mù màu trắng này, Vương Lâm nhìn qua liền nhận ra chính là khí tức phiêu tán ra từ thiên linh của những tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc mấy trăm năm cúng bái.
Thần thức Vương Lâm tùy tâm dẫn động, bỗng nhiên tràn ngập nơi quỷ dị này. Lập tức hai mắt hắn nhíu lại. Nhoáng lên một cái, thần thức hắn lập tức tập trung về phía trước.
Tu vi và thần thức dung hợp hóa thành một hư ảnh Vương Lâm. Hắn đặt chân xuống rồi bước về phía trước nơi thần thức đang tập trung tới. Đó chính là trung tâm của nơi này, nếu quy chiếu ra bên ngoài thì đây chính là đan điền của bức tượng đá.
Phía trước Vương Lâm, sương mù càng đậm hơn. Trong màn sương lượn lờ này mơ hồ có thể nhìn ra một bóng dáng đang khoanh chân ngồi. Thân ảnh ấy tuy mơ hồ nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Vương Lâm cũng liền nhận ra bộ dáng của người đó không ngờ giống mình như đúc, ngoại trừ hai cái sùng ở trên đỉnh đầu!
Khoảnh khắc khi Vương Lâm nhìn đến hai cái sừng này, ánh mắt liền bắn ra tinh quang.
- Cổ Yêu!
Cổ Yêu giống sờ sờ Vương Lâm kia thủy chung vẫn nhắm hai mắt lại, không chút nhúc nhích. Sương trắng tràn ngập xung quanh thỉnh thoảng lại có một tia dung nhập vào trong cơ thể hắn
Thần sắc Vương Lâm có chút cổ quái. Cổ Yêu này ngoại trừ hai cái sừng ở ngoài thì không có chỗ nào khác với chính mình cả. Ngay cả vẻ khí tức cao ngạo băng lãnh cũng độc nhất vô nhị. Thậm chí mơ hồ trong đó cũng lộ ra một tia cô độc cùng với bi ai do ngàn năm tu đạo chứng kiến quá. Dù là Vương Lâm cũng không thể nhận ra được điểm khác nhau giữa hắn và mình.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Yêu giống mình như đúc kia. Sau khi trầm ngâm một lát, tay phải hắn vung về phía trước, lập tức có một cỗ quái phong gào rítx xông tới, thổi tan toàn bộ sương mù bên ngoài thân thể Cổ Yêu này!
Chậm rãi tới gần, Vương Lâm dần dần minh bạch một số chỗ mấu chốt!
Cổ Thần có thể thông qua Thần Nô để hấp thu sức mạnh của thiên địa, khiến cho tu vi của tự thân càng thêm cường đại thì Cổ Yêu, một nhánh phân hóa của Cổ Tộc tất nhiên cũng sẽ có cùng thủ đoạn!
Hiển nhiên là toàn bộ Yêu Linh chi địa này chính là nơi Cổ Yêu hấp thu sức mạnh của thiên địa. Dựa theo lời nói của Cổ Yêu Bối La trước đây, năm đó hắn phân thành chín phần, tiến hóa thành Yêu Linh cửu Quận!
Người của chín Quận này, dưới sự dạy bảo vô số năm của Cổ Yêu dần cải biến thể chế, dần học được thần thông, cuối cùng dần hợp thành Yêu Linh Cửu Quận!
Một Cổ Yêu Linh đều là tồn tại cao nhất ở mỗi quận. Nương theo hấp thu yêu khí Yêu Linh chậm rãi chữa thương, tranh thủ sớm có thể đột phá hạn chế, cắn nuốt yêu linh khác để cuối cùng khiến cho Cửu Linh quy nhất, chân chính trở thành Cổ Yêu!
Lúc trước Vương Lâm đến, cùng hợp tác với Bối La, khiến cho sự biến hóa mà để tự nhiên thì còn cần tới vố số năm mới hoàn thành đã sinh ra kinh biến nghiêng trời lệch đất!
Dưới sự trợ giúp của Vương Lâm, Cổ Yêu Bối La ly khai Yêu Quận này, thành công cắn nuốt Hỏa Yêu, một trong Cửu Yêu! Do đó, Bối La trở thành kẻ cường đại nhất trong số Bát Yêu, lại cầm giữ tu vi có thể rời khỏi Quận này!
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì khi hắn chân chính hoàn toàn dung hợp với Hỏa Yêu thì sẽ triển khai cắn nuốt Thất Yêu còn lại, để cuối cùng chân chính trở thành Cổ Yêu!
Vương Lâm không biết Bối La có thành công hay không những sau khi nhìn đến Cổ Yêu giống mình như đúc này này, hắn hiểu rằng Bối La đã không thể hoàn toàn thành công!
Lấy Ngũ tinh vương tộc Cổ Thần, hắn dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cổ Yêu có tướng mạo giống mình như đúc này cũng không phải là đầy đủ, thậm chí so với một trong Cửu Linh năm đó còn yếu hơn.
Chính xác mà nói, Cổ Yêu trước mắt này chỉ là một phần còn lại mà thôi!
- Một tia còn sót lại của Cổ Yêu Linh, cũng biết cách hấp thu yêu khí của người trong Yêu Linh chi địa để chữa thương…
Khóe miệng Vương Lâm lộ ra nụ cười lạnh, lúc này đã minh bạch. Bạch khí tràn ra từ thiên linh của những tộc nhân Luyện Hồn bộ lạc cúng bái bức tượng chính là yêu khí nhàn nhạt!
- Mọi người trong Luyện Hồn bộ lạc chính là cư dân được sinh ra trong Yêu Linh chi địa…
Nháy mắt khi Vương Lâm nhìn đến Cổ Yêu này, tâm trí hắn cũng đã đôi chút minh bạch.
Sau khi trầm ngâm. Vương Lâm dứt khoát bước ra một bước, trực tiếp đi tới bên cạnh Cổ Yêu giống mình như đúc trước mặt. Cổ Yêu này thủy chung vẫn nhắm chặt hai mắt lại, không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào.
Vương Lâm không nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay phải nhấn một cái lên đầu Cổ Yêu. Lập tức trong đầu hắn vang lên một tiếng ầm, thần thức nháy mắt đã dung nhập vào trong thân thể Cổ Yêu này, bắt đầu sưu tra ký ức.