Tiên Nghịch
Tư Đồ Nam đã nói cho hắn biết, Anh Biến kỳ chính là một sự thay đổi về
Nguyên Anh. Sau một thời gian dài, Nguyên Anh phát triển càng lúc càng
lớn, nhưng thân thể con người thì lại không thể thay đổi. Vì vậy mà chỉ
có khiến Nguyên Anh xuất thể thì mới có sự thay đổi.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, lấy ra hồ lô chứa linh khí, uống một
hớp. Sau đó, hắn bắt đầu thổ nạp, đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ. Sở dĩ
hắn tu luyện ở đây là bởi vì Tư Đồ Nam đã từng nói như thế có thể giúp
lão khôi phục.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, nháy mắt thời điểm tiến vào chiến trường
ngoại vực đã tới. Trong vòng một tháng qua, ngoài Quyết Minh cốc có vô
số tu sĩ kéo đến. Bọn họ đều tìm kiếm những vị trí tốt nhất để nhìn vào
Quyết Minh cốc.
Số lượng tu sĩ tới đây tăng lên, khiến chokhông gian bên ngoài Quyết
Minh cốc dần trở nên náo nhiệt. Trong đó hiển nhiên cũng có những người
thù oán với nhau liền tiến hành giải quyết.
Trong phạm vi ngàn dặm bên ngoài Quyết Minh cốc, do cứ trăm năm một lần
lại có một hồi náo nhiệt nên có một thị trấn lớn mọc lên. Phải biết rằng
đây chính là khu vực bên ngoài của ngoại vực chiến trường nên có rất
nhiều tu sĩ của Triệu quốc tập trung lại đây.
Cứ trăm năm, thị trấn đó cơ bản trở thành nơi giao dịch lớn nhất của
Triệu quốc. Trong mỗi khu phố đều xuất hiện bóng dáng tu sĩ, vô cùng náo
nhiệt. Rất nhiều tài liệu, pháp bảo hiếm có cũng chợt xuất hiện.
Vào một ngày, bên ngoài Quyết Minh cốc tụ tập một số lượng đông đảo các
tu sĩ. Bọn họ đến từ tất cả các môn phái tu chân lớn nhỏ trong Triệu
quốc. Ngoại trừ những đại phái độc chiếm một vị trí, những người còn lại
tụ tập với nhau. Trong số đó có một ít những môn phái nhỏ, tiểu gia tộc
còn lại là tán tu.
Những môn phái nhỏ, gia tộc và tán tu không có tư cách vào chiến trường
ngoại vực. Bọn họ tới đây cũng chỉ muốn xem cho biết. Cứ trăm năm, chiến
trường ngoại vực mới mở ra một lần. Nghe nói, vào thời điểm mà nó mở
ra, từ cửa thông đạo sẽ tỏa ra một lượng lớn linh khí. Có thể hấp thu
được một chút cũng bằng bao nhiêu ngày tu luyện. Mắt thấy thời gian
Quyết Minh cốc mở ra sắp đến, tất cả mọi người từ trong thị trấn đều tới
bên ngoài mà chờ.
Một ngày này, vào lúc buổi trưa, bầu trời xanh ngăn ngắt không có một
gợn mây. Ánh nắng chiếu thẳng trên đỉnh đầu, tỏa ra hơi nóng gay gắt.
Nhiệt độ xung quanh vô cùng nóng bức. Nhưng đám tu sĩ bên ngoài Quyết
Minh cốc vẫn chẳng hề để ý. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cốc khẩu. Bất
cứ một vị tu sĩ có kinh nghiệm nào cũng đều biết, giữa trưa hôm nay
chính là thời điểm mà Quyết Minh cốc mở ra.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, Quyết Minh cốc giống hệt như một cái hồ lô.
Miệng của hồ lô chính là cốc khẩu. Phía bên trong, có hai ngọn núi cao
vút. Giữa hai ngọn núi có một con đường nhỏ, dẫn tới một cái trận pháp
hình bát giác. Lúc này, trận pháp đột nhiên tỏa sáng.
Cách đó không xa, đám Nguyên Anh kỳ cao thủ của ma đạo cùng tụ lại một
chỗ. Vào lúc trận pháp phát sáng, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn về
đây. Thân hình gày đét của Đằng Hóa Nguyên cũng lẫn trong đó. Hai mắt
hắn lộ ra một sự hưng phấn, nhìn chằm chằm vào thông đạo trong trận
pháp.
Trận pháp càng lúc càng tỏa sáng. Có tám người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Hai mắt Đằng Hóa Nguyên lộ vẻ thất vọng. Tay hắn khẽ phất một cái, lấy
ra một ngọn cờ màu đen. Hắn khẽ miết một cái, nhất thời một hồn phách
đang bị phong ấn trong đó bị tan biến.
Nhìn thấy tám người đi ra, đám tu sĩ Triệu quốc đứng bên ngoài Quyết Minh cốc, xì xào thảo luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
- Đi ra rồi. Nhìn xem kìa. Bình thường tông phái có người đi ra đầu tiên
mười phần sẽ mất đi tư cách. Lần này không biết là môn phái nào?
- Không ngờ lần này lại nhiều người như vậy. Theo tục lệ từ trước, môn
phái có người đi ra đầu tiên nhất định là nhân số ít nhất.
- Kia chính là Chu Du! Hắn chính là đệ tử của Phiêu Miễu tông.
- Lần trước, Phiêu Miễu tông tham gia tranh đoạt tư cách thi đấu nhưng
cũng thất bại. Lần này cũng thế. Xem ra, mấy đại phái trong chính đạo
cũng chỉ có vậy. Nếu Phúc Điền phái chúng ta được đi vào, không chừng
còn mạnh hơn bọn chúng.
- Trương huynh! Người có tu vi cao nhất tông phái ngươi mới chỉ tới Kết
Đan sơ kỳ. Phiêu Miễu tông tùy tiện phái một vị sư tổ là đủ tiêu diệt
các ngươi. Lần này, Phiêu Miễu tông thất bại chẳng lẽ là do đệ tử ma đạo
quá mạnh?
Vào lúc này, tám đại tông phái của chính ma lưỡng đạo, ngoại trừ Tịch
Diệt tông vì cao thủ Nguyên Anh kỳ tọa hóa nên chưa thể có được lệnh bài
ra. Lão tổ của bảy môn phái khác cũng đã đều tới nơi này.
Lúc này, lão tổ Tân Hải của Phiêu Miễu tông âm trầm nhìn chằm chằm vào
Quyết Minh cốc, không nói tiếng nào. Từ cốc khẩu, tám người của Phiêu
Miễu tông ánh mắt cổ quái đi ra. Nhìn thấy biển người đông đúc cùng với
những tiếng xì xào bàn tán, tám người đó mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu, ủ
rũ đi tới bên cạnh Tân Hải.
Tân Hải cố nén lửa giận. Lần này, lão đã xuất ra một lượng vốn liếng rất
lớn, hai mươi lăm đệ tử. Trong đó có ba người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ,
tám người trung kỳ. Còn lại đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Đồng thời, lão cũng
xuất ra vô số pháp bảo, ý định bằng mọi giá phải đạt được tư cách. Nhưng
vào lúc này, hai mươi lăm người chỉ còn lại tám người.
Tân Hải liếc nhìn tám người mấy cái. Một trong những vị lão tổ đứng bên cạnh là Thượng Quan Vân cười nói:
- Tân huynh! Không chiếm được tư cách cũng chẳng sao. Cái việc này vốn
hết sức nguy hiểm. Trước đây đi mười người có thể về được một người đã
là tốt lắm rồi. Vì thế Tân huynh cũng không cần phải để ý. Chờ thêm một
trăm năm nữa là được mà.
Tân Hải cười lạnh nói:
- Thượng Quan lão đệ! Ngươi không cần phải châm chọc lão phu. Thua chính
là thua. Ước định lúc trước, lão phu hiển nhiên sẽ tuân thủ. - Dứt lời,
lão nhìn chằm chằm vào tám tên đệ tử, trầm giọng nói:
- Đại sư huynh của các ngươi đã chết?
Một người trong số đó, quỳ xuống đất, thấp giọng nói:
- Lão tổ! Tất cả đã chết...Ngoại trừ chúng ta ra, tất cả những đệ tử khác đều đã chết.
Bảy người còn lại cũng quỳ xuống, trên mặt lỗ vẻ sợ hãi.
Thượng Quan Vân cười lạnh trong lòng, nhưng nét mặt lại làm ra vẻ thương xót, lắc đầu không nói.
Nét mặt Tân Hải âm trầm, cười lạnh nói:
- Không ngờ lại chết nhiều người như vậy. Tốt lắm. Là môn phái nào?
Một tên đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hơi do dự một chút. Thấy thế, Tân
Hải liền vung tay lên, phát ra một cái vòng sáng bao phủ quanh đám đệ tử
Phiêu Miễu tông. Thượng Quan Vân liếc măt nhìn một cái, cười lạnh trong
lòng.
Sau khi ngăn cản thần thức của người khác dò xét, Tân Hải mở miệng bảo
đám đệ tử nói chuyện. Tên đệ tử há miệng, phát ra một số âm thanh. Sau
khi Tân Hải nghe xong, hai mắt lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng,
nói:
- Các ngươi lui ra phía sau. Ta muốn xem xem, cuối cùng thì hắn là thần
thánh phương nào. - Nói xong, lão vung tay một cái, vòng sáng liền biến
mất.
Thượng Quan Vân chợt nói:
- Tân huynh! Không biết tại sao Hư Mi đạo hữu lại không tới?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.