Tiên Nghịch

Chương 1504: Q.9 - Chương 1504: Săn U Minh Thú! (4)






Lời nói của Vương Lâm lộ ra sức mạnh cổ Thần không thể nghi ngờ. ngay khi truyền ra khỏi miệng, bảy tinh đang xoay tròn lập tức in lên hồn khẩu của U Minh Thú.

Tinh điểm thứ nhất chợt lóe lên hào quang sáng ngời. Cùng lúc đó, tinh điểm thứ hai, thứ ba, thứ tư cho đến thứ năm toàn bộ lóe lên!

Một sức mạnh linh hồn tang thương đột nhiên truyền vào trong những tinh điểm kia, rơi vào tâm thần Vương Lâm.

Sau khi thắp sáng toàn bộ bảy tinh điểm, là phong hồn đã thành công!

Nhưng vào lúc này, thời gian củng đã hết, Linh Động và Chu cẩn bị hút vào trong thế giới kia. Thời gian có được dĩ nhiên là chưa đủ, ngay khi thế giới thần thông của U Minh Thú lại một lần nữa mở ra, lực hút quét tới, thân thể Vương Lâm lập tức có dấu hiệu bị hút vào!

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh. Vương Lâm gầm nhẹ. giơ tay phải lên hướng về phía thế giới thần thông ẩn giấu sâu bên trong hồn khẩu của U Minh Thú kia hung hãng vung một cái.

Trong tiếng gào thét, toàn bộ cổ Tức Diệp bay ra, lao thẳng tới thế giới thần thông như cái hố đen xoay tròn kia!

Tiếng ầm ầm vang vọng, ngay khi lực hút giảm bớt, tinh điểm thứ năm lóe sáng! Nhưng ngay khi nó lóe sáng, cổ Tức Diệp bị hố đen xoay tròn kia hút đi, lực hút lại quét tới. Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, vô cùng bình tĩnh. Tuy hắn vì để bắt được U Minh Thú này mà đánh cuộc một cái giá rất lớn. nếu thành công, thì đám người Linh Động hiển nhiên là không ngại, nhưng nếu tại thời điểm mấu chốt này mà hắn thất bại, như vậy sẽ cực kỳ thê thảm!

Nhưng việc này trước khi hắn quyết định dĩ nhiên đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng. Tất cả mọi việc lúc này đều nằm trong tính toán của hắn!

Hai tinh điểm cuối cùng, hắn chắc chắn có thể thắp sáng được!

Ngay khi lực hút này quét tới, Vương Lâm vung tay áo. Chỉ thấy ở phía sau hắn trong tiếng ầm vang, thân thể khổng lồ của Vọng Nguyệt như một ngọn núi băng ầm ầm lao ra, bay thẳng về phía hố đen xoay tròn kia!

Trong thời gian ngắn, thân thể Vọng Nguyệt chắn ngang ở bên trong cái hố đen. trong quá trình bị hút vào bên trong, đổi lấy cho Vương Lâm một khoảng thời gian cuối cùng!

Tinh điểm thứ sáu. phát sáng!

Tinh điểm thứ bảy, hào quang lóe lên!!

Bảy tinh điểm trong hồn khẩu của U Minh Thú trong khoảnh khắc này toàn bộ phát sáng, nhanh chóng xoay tròn. Phong ấn hồn phách, đã thành công!!

Bên ngoài đã phong ấn, bên trong cũng đã phong ấn. lúc này Vương Lâm đã hoàn thành hai bước, chỉ còn lại bước cuối cùng! Sau khi bảy tinh điểm cổ Thần toàn bộ phát sáng, để lại dấu ấn, lại quay về trên mi tâm Vương Lâm.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, lại có biến cố kinh thiên đột nhiên xuất hiện!

Bên trong hồn khẩu đã bị phong ấn. đột nhiên có một đạo ánh sáng bảy màu kinh thiên động địa phát ra. Ánh sáng bảy màu này nồng đậm ngợp trời, trong nháy mắt đã bao phủ tinh không này, khuếch tán ra mấy vạn trượng!

Ngay khi nhìn thấy ánh sáng bảy màu này, lập tức Vương Lâm liền đứng ngây ra!

- Thất thải!!

Ánh sáng bảy màu kia nổi lên, quét ngang tinh không, tràn ngập cả hồn phách của U Minh, đồng thời che ở một bên bản thể của U Minh Thú! Trong khi ánh sáng bảy màu này lóe lên, còn có một sức mạnh không thể hình dung được từ bên trong cơ thể của con U Minh Thú này ầm ầm truyền ra.

Cùng lúc đó, phong ấn mà Vương Lâm khắc lên bên ngoài thân thể của U Minh Thú lập tức có dấu hiệu tiêu biến, trong nháy mắt, đã bị ánh sáng bảy màu này làm biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một chút, mắt thấy sẽ chuẩn bị tiêu tan.

Còn có thất tinh hồn ấn vừa mới đánh xuống ở bên trong hồn khẩu của U Minh Thú đột nhiên đang sáng ngời liền biến đổi, trở nên ảm đạm, giống như bảy ánh nến đang vật vờ trước gió, có thể bị dập tất bất cứ lúc nào!

Gần như chỉ trong nháy mắt, liền có ba tinh điểm trực tiếp bị dập tắt!

Biến cố cực kỳ đột ngột này khiến cho Vương Lâm không thể nào ngờ tới. Hắn rất khó có thể đoán được U Minh Thú này không ngờ còn có cả thất thải!!

Thất thải, thất thải!!

Hào quang bảy màu này nhanh chóng lóe lên. ngay khi độ sáng bạo tăng, bất ngờ liền có một cái bóng hư ảo từ trong hồn khẩu của U Minh Thú bay ra!

- Minh chí, theo phong thiên đạo, chúng sinh cần trải qua vô lượng độ kiếp, rời khỏi ngục sâu của chấp niệm, hết mình tu chân !

Tiếng ong ong vang vọng trong tinh không, từ thân ảnh bên trong hồn khẩu của U Minh Thú truyền ra.

Những thân ảnh kia càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt đã tràn ngập ở xung quanh U Minh Thú. chi chít trải rộng ra tám phương!

- Minh Chí Giả!!!

Trong mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang, dường như hắn đã hiểu ra.

Hắn đã hiểu được thái độ khác thường không hề bò chạy của con U Minh Thú này! Hắn đã hiểu vì sao con U Minh Thú ở trong tinh vực sương mù này lại có vật bài tiết để lại!

Hắn đã hiểu vì sao con U Minh Thú này lại giảo hoạt như vậy, lúc trước trong mắt còn hiện lên một vẻ cơ trí!

Hắn đã hiểu vì sao sau khi phong ấn được hơn phân nửa, từ trong hồn phách con U Minh Thú này lại bộc phát ra ánh sáng bảy màu!

- Không ngờ trong một ngàn năm này, nó đã nuốt một phần của Thất Thải Giới !!!

Vương Lâm tâm thần chấn động, dường như không thể tin được vào sự thật trước mắt . Hắn đã đoán không lầm, trên thực tế năm đó sau khi Vương Lâm nhìn thấy rồi rời khỏi, con U Minh Thú này đã lang thang bên trong đám sương mù. Tính tình nó cực kỳ nhát gan. tuy thực lực cực kỳ hùng mạnh, nhưng bất kỳ một con mãnh thú nào ở bên trong đám sương mù này đều khiến cho nó phải tránh xa không dám trêu chọc.

Nhưng hiển nhiên là nó cũng quên mất up áp trên người mình hoàn toàn khiến cho tất cả mãnh thú đều không có dũng khí tới gần. Vì thế. những nơi nó đi qua, mãnh thú đều nhất tề kinh hãi mà lẩn trốn.

Trong lúc lang thang, thần trí của U Minh Thú này ngơ ngơ ngác ngác. Nó vốn là như vậy, thần trí không đầy đủ. cả đời chủ yếu là những giấc ngủ say, nếu ngẫu nhiên thức tỉnh, cũng là đi lại một cách mờ mịt không có mục đích .

Nhưng Vương Lâm mang theo người của Tiên Tuyển Tộc rời khỏi, khiến cho sau khi con U Minh Thú này thức tỉnh đột nhiên có cảm giác đói bụng. Trong lúc lang thang, nó không dám rời khỏi đám sương mù này, chỉ có thể chậm rãi đi qua đi lại.

Củng biết qua bao lâu, đột nhiên tới một ngày, trong đám sương mù ở phía trước nó có một cái khe rất lớn xuất hiện, từng trận ánh sáng bảy màu từ bên trong cái khe truyền ra, chiếu vào hai mắt nó.

Trong khoảnh khắc này, từ bên trong cái khe có một thân ảnh chật vật bước ra. Thân ảnh này quần áo rách rưới, ngay khi xuất hiện, chưa kịp thấy rõ hết thảy, liền có một tiếng cười điên cuồng vang lên.

- Rốt cuộc là đã ra được rồi, rốt cuộc đã ra khỏi cái chồ chết giẫm này rồi, lão đạo rốt cuộc cũng được tự do !!! Hahaha…..

Nhưng tiếng cười này chưa kịp dứt, liền đột nhiên dừng lại. Thân ảnh kia đã nhìn thấy thân thể khổng lồ của U Minh Thú ở phía trước, còn cảm nhận được uy áp từ trên thân thể nó truyền ra khiến cho hắn sợ hãi.

Sự xuất hiện của hắn cũng khiến cho U Minh Thú sửng sốt một chút. Một người một thú ngơ ngác nhìn nhau, thân ảnh kia trên trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!

Ngay khi tiếng kêu này truyền ra, U Minh Thú vốn không có lá gan lớn. cũng đã phản ứng lại, từ trong cơ thể truyền ra những tiếng rít gào ầm ầm!

Tiếng rít gào này bất cứ một ai nghe thấy đều cực kỳ kinh hoàng. Nhưng trên thực tế, cũng như thân ảnh kia, đây chỉ là tiếng gào thét sau khi nó bị hù dọa hoảng sợ phát ra thôi. Thân ảnh kia run rẩy, không chút do dự , trực tiếp lại lui vào trong cái khe bảy màu, điên cuồng bỏ chạy vào trong Thất Thải Giới, chỉ để lại thanh âm thảm thiết của hắn phát ra trước khi biến mất mơ hồ vang vọng.

U Minh Thú trong cơn hoảng sợ thân thể cũng lùi lại phía sau. Một lần lùi lại này của nó cũng cực xa, nó nhìn chằm chằm cái khe kia, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nó đã bị hù dọa. Đầu tiên là cái khe bảy màu kia xuất hiện, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy thân ảnh kia đi ra, cuối cùng vừa mới phản ứng lại, lập tức đã bị tiếng kêu thảm thiết của đối phương hoàn toàn hù dọa vỡ mật .

Hồi lâu sau, U Minh Thú này không nhìn thấy ai đuổi theo, mới hơi do dự. Cái lá gan rất nhỏ của con thú này cũng chậm rãi lớn lên, sau khi suy nghĩ rất lâu, lúc này mới cấn thận quay trở lại, nhìn về phía cái khe bảy màu kia.

Không biết vì sao nó lại rất thích ánh sáng bảy màu này, rất thích. Nếu không như vậy, với sự nhát gan của nó, tuyệt đối nó sẽ không quay trở lại.

Nó nhìn cái khe này cũng phải mất đến trăm năm. Trong một trăm năm này nó cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn ánh sáng bảy màu bên trong cái khe, không hề nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trăm năm trôi qua. nó dường như vẫn vậy, chưa hiểu ra được thêm chút nào, cái khe trước mặt xuất hiện như thế nào. đó là cái gì. Trong lúc không hiểu gì, chỉ có ánh sáng bảy màu kia khiến cho nó rất vui sướng, không thể rời xa được, vì thế bắt đầu ngẩn người ra. Nhưng sau khi nó đứng ngẩn ra mười năm, lại một lần nữa xuất hiện một việc ngoài ý muốn. Trên thân thể khổng lồ của con U Minh Thú này. đôi mắt mấy trăm trượng nhìn vào cái khe một cách vô hồn, mà khoảng cách tới cái khe bảy màu này chưa được một trăm trượng. Khoảng cách gần như vậy, muốn nhìn vào bên trong cái khe cũng rất dễ.

Thân ảnh hơn một trăm năm trước hiện ra từ bên trong cái khe. dường như sau một trăm năm đấu tranh, rốt cuộc lại có dũng khí từ bên trong cái khe bảy màu cẩn thận thò đầu ra ngoài.

Mái tóc hắn bù xù, thân thế gầy gò. bộ dạng cực kỳ thê thảm. Nhưng ngay khi đầu hắn vừa vươn ra, vì khoảng cách tới U Minh Thú quá gần, thân ảnh này không khỏi hoa mắt. Sau khi nhìn được rõ ràng, mặt hắn lại trắng bệch, lại một lần nữa truyền ra một tiếng kêu thảm thiết không cam lòng !

- Ngươi ! ngươi vẫn còn ở đây sao!! Đồ trời đánh, đồ chết tiệt , đồ %^#*$#*$& … không ngờ ngươi ở bên ngoài đợi ta suốt một trăm năm !! Không lẽ kiếp trước ta có thù đốt nhà giết người thân ngươi hay sao ? …..

Thân ảnh này trong tiếng kêu thảm thiết lại lùi về phía sau. đi vào trong Thất Thải Giới không dám ra ngoài nữa.

Biến cố đột nhiên này khiến cho U Minh Thú lại một lần nữa bị hù dọa. Ký ức năm đó dường như đã khắc sâu, U Minh Thú lúc này chỉ lùi lại phía sau mấy vạn trượng, không hề rời khỏi, mà đợi thật lâu. Sau khi không nhìn thấy có người từ trong cái khe đi ra nữa, không chịu nổi sự thích thú với ánh sáng bảy màu, lại cẩn thận trở về, nhìn cái khe bảy màu, tiếp tục ngẩn người

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, một trăm năm , hai trăm năm, …năm trăm năm . Cho đến một ngày, con U Minh Thú này cảm thấy đói quá, nhưng lại không muốn rời khỏi, trong lúc suy nghĩ liền chậm rãi mở miệng, hướng về cái khe bảy màu này trực tiếp nuốt lấy!

Lúc nó nuốt, có một lực hút truyền ra, toàn bộ không gian củaThất Thải Giới ở nơi này hoàn toàn bị U Minh Thú nuốt vào thế giới bên trong cơ thể.

Vương Lâm mặc dù không hiểu toàn bộ chuyện này, nhưng có thể đoán được quá trình và kết quả. ở chỗ U Minh Thú ở phía trước hắn, ngay khi từng trận tiếng thì thào của Minh Chí Giả vang vọng tinh không, từ trong hồn khẩu của U Minh Thú, trong tiếng nổ ầm ầm, xuất hiện một tấm bia đá rất lớn!

Trên tấm bia đá này có khắc những chữ rõ ràng đỏ như máu, Đạo Kinh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.