Tiên Nghịch

Chương 832: Q.7 - Chương 832: Sự hưng phấn của Vọng Nguyệt.






Ánh mắt nàng lộ sát khí nhìn Vương Lâm chằm chằm lạnh giọng nói:

- Ngươi khát máu tàn sát những tu sĩ vô tội ở La Thiên Tây Vực. Diêu Băng Vân ta sẽ lấy mạng ngươi!

Thân mình Vương Lâm lui nhanh về phía sau, hai tay ẩn chứa nguyên lực liên tục điểm mấy cái lên thân thể, hóa giải âm hàn nguyên lực đang ăn mòn cơ thể. Cùng lúc đó, hắn lại há mồm phun ra một ngụm nguyên thần tinh khí. Tinh khí này sau khi xuất hiện lập tức nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo kiếm khí đâm thẳng đến người Diêu Băng Vân.

Thần sắc Diêu Băng Vân lạnh như băng không có nửa điểm cảm xúc dao động, nâng tay phải lên bấm quyết rồi điểm về phía trước. Lập tức một đạo lam quang rực rỡ chói mắt bỗng nhiên dựng lên, ngưng tụ ở đầu ngón tay phải của Diêu Băng Vân. Ánh sáng này loé lên, tất cả mọi vật ở phía trước toàn bộ đều vang lên tiếng bị đóng băng răng rắc, hình thành một mảnh băng tầng không ngừng lan tràn.

Thậm chí nguyên thần tinh khí do Vương Lâm phun ra, sau khi lao đi được mấy trượng cũng đóng băng lại.

Mắt thấy sự đóng băng kia lan tràn đến, thần sắc Vương Lâm âm trầm không chút do dự nhanh chóng lùi lại. Đối phương rất mạnh, Vương Lâm tự nhận căn bản là không thể chống cự.

Trong mắt Diêu Băng Vân sát khí chợt lóe lên, ngọc thủ ấn lên trên băng tầng một cái, không ngờ thân mình vô thanh vô tức biến mất.

- Băng độn.

Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, cảm thấy một cỗ nguy hiểm mãnh liệt phút chốc đã tràn ngập toàn thân. Không cần nghĩ ngợi, hắn há mồm trực tiếp phun ra Phong Tiên Ấn che ở trước người.

Khoảnh khắc khi Phong Tiên Ấn xuất hiện, bóng dáng Diêu Băng Vân từ băng tầng xuất hiện ở phía trước Vương Lâm, một ngón tay điểm ra.

Một chỉ này Diêu Băng Vân toàn lực thi triển, nháy mắt một đạo huyết sắc phù văn ngưng tụ, bỗng nhiên theo ngón tay truyền đến Phong Tiên Ấn.

- Thập Quyết Tổn Thần Ấn.

Ngọc thủ Diêu Băng Vân nâng lên, thủ quyết biến hóa. Trong phút chốc, nàng đã liên tục thi triển chín lần ấn quyết khác nhau, lập tức chín huyết sắc phù băn ngưng tụ, trong một thời gian ngắn, tất cả đều ấn lên trên Phong Tiên Ấn.

Những huyết sắc phù văn này cực kì quỷ dị, không ngờ coi như không có sự tồn tại của Phong Tiên Ấn mà trực tiếp xuyên thấu qua, phóng thẳng về hướng Vương Lâm. Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, khẽ quát:

- Phong!

Sau một chữ này, lập tức hơn mười vạn phù văn của Phong Tiên Ấn màu vàng chấn động nhanh chóng hình thành từng đạo phong ấn. Trong hơn mười vạn phù văn, có hai cái đi đầu truyền ra khí tức cường đại, không ngừng làm suy yếu Thập Quyết Tổn Thần Ấn.

Chỉ có điều, Thập Quyết Tổn Thần Ấn kia thật sự quá mạnh mẽ. Gần như trong chốc lát, liền xuyên thấu tất cả phong ấn. Mặc dù qua lần đối kháng này, “thập quyết” biến thành “tứ quyết” nhưng nó vẫn lao ra như thiểm điện, thẳng tới ngực Vương Lâm, phá vỡ thân thể lao vào, hoá thành bốn đạo hồng quang trực tiếp hướng tới nguyên thần hắn.

Hiện.

Những âm thanh bang bang vang lên trong cơ thể Vương Lâm. Sắc mặt hắn nháy mắt không còn chút huyết sắc, một ngụm máu tươi trong cổ dâng lên nhưng bị hắn áp chế lại. Ánh mắt hắn lộ ra sát khí ngập trời kéo theo phong tiên ấn mượn lực lui về phía sau.

Chỉ khoảng nửa khắc, hắn đã rời đi thật xa.

- Vẫn không chết!!!

Mắt phượng của Diêu Băng Vân lộ ra tinh quang. Tên Hứa Mộc này dưới con mắt của nàng thì cực kỳ quỷ dị. Nếu nói lúc trước ở La Thiên Tây Vực, dưới một Tổn Thần Ấn, đối phương là may mắn thoát được tử vong thì miễn cưỡng cũng có thể giải thich được. Nhưng lúc này, chính mình đem Thập Quyết Tổn Thần Ấn toàn lực thi triển, với tu vi cảnh giới Khuy Niết trung kì, không ngờ không giết được một tu sĩ mới đạt tới cảnh giới Dương Thật. Điểm này khiến ánh mắt nàng trở nên ngưng trọng.

- Người này chắc chắn là có Tiên bảo bảo vệ nguyên thần.

Diêu Băng Vân cười lạnh, một bước tới phía trước.

Phía sau, băng tầng gào thét tràn ngập bốn phía, không ngừng theo thân thể nàng tràn về hướng Vương Lâm.

Giờ phút này, trong cơ thể Vương Lâm, nguyên thần chấn động mạnh. Hắn nhìn chằm chằm Diêu Băng Vân đang nhanh chóng truy kích đến, ánh mắt lộ ra sát khí. Trong khi lui về phía sau, tay phải hắn nâng lên trực tiếp chém xuống phía dưới.

Trảm La Quyết trong phút chốc xuất hiện nhưng cũng không phải chém vào Diêu Băng Vân mà là tầng bùn đất bên cạnh. Một tiếng nổ ầm vang lên, tầng bùn đất lập tức sụp đổ.

- Vọng Nguyệt thích sự yên tĩnh, ghét nhất là tiếng nổ.

Vương Lâm biết rất rõ tập tính của Vọng Nguyệt. Giờ phút này trong khi thối lui, hắn liên tục oanh kích những tầng bùn đất bên cạnh.

Ánh mắt Diêu Băng Vân lộ ra một tia trào phúng. Nếu là ở bên ngoài nàng sẽ không đuổi kịp đối phương, dù sao đói với công phu súc địa thành thốn của Hứa Mộc nàng cũng cực kì bội phục.

Nhưng ở trong này không thể thuấn di, càng ngăn cách sức mạnh của thiên địa, nàng nghĩ muốn đuổi kịp đối phương thật sự rất dễ dàng. Giờ phút này, nhoáng lên một cái, hai chân nàng bỗng nhiên xuất hiện một vầng lam quang, tuy không phải là thuấn di nhưng bước ra một bước cũng có tốc độ của thuấn tịch, trong phút chốc trực tiếp đuổi kịp.

Nhưng tại lúc nàng đuổi tới, khoảnh khắc tay phải bấm quyết, chuẩn bị xuất thủ cũng phát hiện thần sắc Hứa Mộc rất bình tĩnh, không có nửa điểm hoảng loạn. Diêu Băng Vân kinh ngạc, nhưng giờ phút này cũng không nghĩ nhiều, trong mắt lạnh như băng trực tiếp tấn công.

Đúng lúc này, đột nhiên từ chỗ lúc trước Vương Lâm

liên tục dùng Trảm La Quyết công kích, một cỗ hàn khí không thể tưởng tượng lập tức điên cuồng tràn ngập, một con Vọng Nguyệt dài chừng trăm trượng trực tiếp lao ra, mang theo tiếng gầm rống, lao thẳng tới Diêu Băng Vân và Vương Lâm.

- Đây là cái gì?

Diêu Băng Vân dọc theo đường đi chưa bao giờ gặp phải Vọng Nguyệt, lúc này sau khi vừa nhìn thấy cũng lập tức chấn kinh.

Bộ dáng Vọng Nguyệt dữ tợn, xúc tu toàn thân dựng thẳng lên khiến cho Diêu Băng Vân tâm thần kịch chấn.

Nhất là Vọng Nguyệt kia vọt tới tỏa ra khí tức không ngờ không hề kém hơn cảnh giới một tu sĩ Khuy Niết.

Ở khoảnh khắc Vọng Nguyệt xuất hiện, Vương Lâm thu liễm tất cả khí tức, lập tức lùi về phía sau. Hấp dẫn Vọng Nguyệt đến là biện pháp bất đắc dĩ cuối cùng của hắn, nó xuất hiện chắc chắn sẽ tạo ra biến cố, nhưng như thế này hắn mới có khả năng có một đường chạy trốn.

Vương Lâm đã sẵn sàng chuẩn bị sự truy kích của Vọng Nguyệt, dù sao công kích của nó cũng không thể đoán trước được, có thể là hướng về Diêu Băng Vân, nhưng cũng có một nửa khả năng là công kích chính mình.

Thân hình Vọng Nguyệt kia đột nhiên vặn vẹo, râu tóc dựng thẳng lên, tốc độ cực nhanh, trực tiếp tiến đến. Điều khiến cho Vương Lâm cảm thấy chua xót chính là sau khi Vọng Nguyệt này tới gần không ngờ không thèm nhìn đến Diêu Băng Vân mà là trực tiếp lao về phía mình.

Hai tay Diêu Băng Vân bấm quyết, đang định công kích, nhưng khi thấy tình huống như vậy, ánh mắt cũng chợt lóe lên, đi theo phía sau Vọng Nguyệt, hướng thẳng về phía Vương Lâm.

Vương Lâm không ngưng lui về phía sau. Dưới tâm niệm của hắn, Phong Tiên Ấn nhanh chóng xoay tròn trước người, hình thành lực cản, ngăn trở một người một thú kia.

Vọng Nguyệt dài trăm trượng, xúc tu toàn thân lay động, ra vẻ cực kì hưng phấn, hết sức truy kích Vương Lâm, lại há mồm to ra không ngừng cắn nuốt, lộ ra bộ dáng rất thoải mái.

Nhìn thấy cảnh tượng này khiến Vương Lâm không khỏi ngẩn ra. Đúng lúc này, sát khí trong mắt Diêu Băng Vân dày đặc, không ngờ vượt qua Vọng Nguyệt, trực tiếp lao tới trước người Vương Lâm. Tay phải nàng kết hai ngón thành kiếm chỉ, ẩn chứa lam quang dày đặc hung hăng điểm về phía hắn.

Không đợi Vương Lâm phản kháng, đột nhiên trong lúc đó Vọng Nguyệt phát ra một tiếng gầm rít phẫn nộ, xúc tu toàn thân lập tức điên cuồng kéo dài với tốc độ cực nhanh trực tiếp lao ra hướng về Diêu Băng Vân cuốn lấy.

Cảnh tượng này giống như là nó nghĩ Diêu Băng Vân đang muốn cướp đi thứ yêu thích của nó vậy. Xúc tu của Vọng Nguyệt rất nhiều, lúc này lao ra mang theo từng trận âm thanh xé gió. Thân mình nó xông thẳng đến, muốn nuốt lấy Diêu Băng Vân.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lộ ra vẻ quyết đoán. Hắn từ bỏ việc lui lại phía sau, tay phải điểm về phía trước, Tử Mẫu Đạo Khô trên lưng bàn tay lập tức máy động biến ảo thành một thú cốt dữ tợn. Đôi mắt thú cốt này loé lên u quang, lập tức bốn phía tràn ngập sát khí.

Thần sắc Diêu Băng Vân trở nên âm trầm. Giờ phút này trước mắt nàng là Vương Lâm, phía sau lại có mãnh thú như đang phát cuồng. Nàng thật sự không hiểu, mãnh thú kia rõ ràng là muốn tấn công Hứa Mộc nhưng vì sao sau khi mình hỗ trợ thì con thú này lại quay sang tấn công mình.

Trong mắt nàng hiện lên sát khí dày đặc, một đạo quầng trắng mờ mờ xuất hiện từ dưới chân Diêu Băng Vân, va chạm với Vọng Nguyệt đúng lúc những xúc tu quấn tới cùng với thân mình dài cả trăm trượng của nó.

Diêu Băng Vân cắn răng một cái, không chút do dự hai tay bấm quyết, lập tức tại mi tâm một viên đan màu lam bay ra. Viên đan này vừa xuất hiện liền phát ra âm hàn khí. Theo thủ ấn của Diêu Băng Vân đang hướng về phía trước, phút chốc viên đan màu lam kia lập tức bạo phát ra một cỗ băng lãnh cực kỳ khủng bố.

Nháy mắt một tầng băng phong đột nhiên bay ra, lấy Diêu Băng Vân làm trung tâm điên cuồng hướng về bốn phía khuếch tán. Tốc độ khuếch tán này quá nhanh, gần như sát na, ngay cả Tử Mẫu Đạo Khô cũng bị quầng trắng mờ đóng băng.

Thậm chí hơn phân nửa số xúc tu của Vọng Nguyệt cũng bị đóng băng bên trong. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bốn phía xung quanh, từ trong bùn đất truyền ra những âm thanh gầm rít. Ngay sau đó bốn con Vọng Nguyệt trăm trượng lập tức theo khe hở trực tiếp chui ra lao thẳng đến Diêu Băng Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.